Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 5: Trần Tiểu Phương

Trần Minh thấy Trần Vũ vẫn bình an vô sự đi ra, lúc này mới thở nhẹ một hơi, chạy tới vỗ lấy vai Trần Vũ, nói: “Người anh em, ngươi không có việc gì chứ?”

Trần Vũ nhìn Trần Minh một chút, lắc đầu nói: “Tôi không có việc gì, à, mà anh biết một thứ tên gọi là Hồn Hoa không?”

“Hồn Hoa?” Nghe nhắc đến cái danh tự này, Trần Minh có chút rùng mình, hắn nhìn Trần Vũ chằm chằm: “Này, không phải là lão già đó lại bắt ngươi đi thu hoạch Hồn Hoa cho lão đấy chứ?”

Nhìn dáng vẻ của Trần Minh, Trần Vũ cảm thấy có gì đó sai sai ở đây. Lúc này Trần Minh lại hét toáng lên: “Trời ạ, lão già chết tiệt, lão lại bắt ngươi đi thu hoạch Hồn Hoa sao? Mấy ngày trước ta nghe đoàn thợ săn của lão Ưng nói, trong rừng rậm đang có một đám yêu thú cấp ba hoạt động ở bên trong. Lão nghĩ một tên thợ săn cấp thấp như ngươi có thể vào bên trong khu vực có Hồn Hoa xuất hiện được hay sao? Không được, chuyện này ngươi không thể tiếp nhận được! Người anh em, ngươi quay trở lại từ chối đề nghị của lão đi! Ta sẽ nghĩ cách khác kiếm bản đồ đi đến Kinh Đô cho ngươi! Cùng lắm thì ta sẽ giúp ngươi dò hỏi mấy vị đoàn trưởng của mấy binh đoàn hỏi mua giúp ngươi là được!”

Nói đến cuối cùng, giọng của Trần Minh có chút yếu ớt hẳn ra, Trần Vũ cũng biết được độ khó của việc này là như thế nào. Nhưng nhiệm vụ này hắn không thể không làm, đây là nhiệm vụ bắt buộc của hệ thống a!

“Đại ca, tôi cảm ơn ý tốt của anh, nhưng chuyện này tôi không thể từ chối được. Vì tôi thật sự có việc rất quan trọng phải đến Kinh Đô!”

Lúc này Trần Minh chỉ còn biết cười khổ, hắn biết là mình không thể khuyên được tên nhóc này, nên đành phải gật đầu, nói: “Thôi được rồi, hiện tại trời cũng đã tối, nhìn ngươi chắc cũng không có chỗ nào để đi. Mà mấy nhà trọ chỗ kia giá cả cũng không tiện nghi chút nào. Thế này đi, nếu ngươi không ngại, có thể đến nhà ta ở tạm một đêm. Hiện tại nhà của ta cũng chỉ có một mình tiểu nha đầu kia. Mà ta nói trước, tính khí của tiểu nha đầu này không được tốt lắm, ngươi tốt nhất là đừng có chọc nàng.”

Trần Minh nói xong khóe môi không khỏi rộ lên một nụ cười vô cùng hèn mọn. Trần Vũ con mắt mở lớn, hắn không biết là mình có phải vừa mới thoát khỏi hang hùm lại rơi nhầm miệng sói không nữa.

Hai người vừa rời khỏi, một bóng đen cũng tiêu thất giữa không trung. Một giọng nói khàn khàn vọng lại trong căn nhà gỗ tối om om.

“Lão độc vật, đã lâu không gặp!”

Trần Y Minh có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn lên giọng nói trước mặt, sau đó khuôn mặt lão có chút nhăn lại, nói: “Hừ, người của Quỷ quốc các ngươi, đến chỗ này của ta làm gì?”

Cũng không biết sắc mặt của người áo đen như thế nào, chỉ thấy gã lạnh nhạt nói: “Ta cũng không muốn nhiều lời với lão, ta đến là có chuyện muốn nhờ lão trợ giúp!”

“Ta không có hứng thú!” Trần Y Minh có chút khong kiêng nhẫn, phất tay nói.

Người áo đen cũng không nói thêm câu nào, chỉ thấy gã lấy ra một tấm lệnh bài, nói: “Ngươi còn nhớ thứ này chứ?”

Trần Y Minh vừa nhìn thấy tấm lệnh bài trên tay của gã áo đen, khuôn mặt ngay lập tức trở nên tái nhợt, có chút mất tự nhiên, dò hỏi: “Là người đó ra lệnh cho ngươi đến tìm ta hay sao?”

Gã áo đen cũng không có trả lời, chỉ giữ thái độ im lặng. Trần Y Minh đã tự biết được câu trả lời, chỉ có thể thở dài một tiếng: “Thôi được rồi, cũng đã đến lúc ta thực hiện lời hứa của mình! Ngươi về nói lại cho người đó biết, sau một tháng nữa ta sẽ đi đến đó!”

Lúc này, người áo đen có vẻ như rất thiếu kiên nhẫn, nói: “Không được, chủ nhân có lệnh, trong vòng một tuần ngươi nhất định phải xuất hiện, nếu không thì…”

Nói đến cuối cùng, giọng nói của người áo đen có chút gằng lên từng chữ, nhưng Trần Y Minh lại phất tay làm lơ, nói: “Không cần nhiều lời, ta đang có việc quan trọng, ta nói một tháng sẽ tới, thì một tháng sẽ tới! Các ngươi cũng không cần đem nàng ra dọa ta!”

Người áo đen biết lão già này một khi tính khí không tốt, liền sẽ có chuyện chẳng tốt lành gì, nên lúc này cũng không dám làm quá quyết liệt, chỉ nhấn giọng nói: “Tốt nhất là ngươi nên đến sớm, đến khi nàng thật sự nổi giận, ta cũng không nói giúp được gì cho ngươi đâu!”

“Ngươi quá lắm lời, cút đi!” Trần Y Minh có chút khó chịu, hơi trầm giọng một chút, người áo đen liền bị hất bay ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng cũng bị đóng sầm lại.

Một giây sau, cái bóng đen đó lần nữa hiện ra trên không trung, hai mắt của gã nhìn chằm chằm vào căn nhà gỗ phía dưới, trong miệng có chút khó chịu, nói: “Lão già này, chỉ mới ít năm không gặp, lại để lão đi trước ta một bước, đột phá vào tầng thứ này rồi! Hừ, ta không dễ dàng thua lão như vậy đâu!”

Nói xong, cái bóng đen lần nữa tan biến trong không khí.

Lại nói, lúc này Trần Minh mang theo Trần Vũ đi lượn vòng mấy vòng tròn lớn, cuối cùng đi đến một con đường nhỏ, dẫn thẳng lên một ngọn đồi khá vắng vẻ, xung quanh đó rất ít nhà cửa, thậm chí là chỉ có mấy căn nhà cũ bám đầy bụi bặm, nhìn rất đìu hiu và cô quạnh. Nhưng có vẻ như Trần Minh cũng chẳng quan tâm lắm về chuyện này, hắn vừa đi vừa vỗ vai Trần Vũ, cười ha hả, nói: “Người anh em, ta nói cho ngươi biết! Em gái ta mặc dù tính tình không được tốt lắm, nhưng nó quả thật là rất xinh đẹp nha! Đã có rất nhiều người đến hỏi cưới nó, nhưng nhẹ thì bị nó đánh cho sưng mặt, nặng thì bị đánh cho gãy tay, gãy chân. Nhưng ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi không chọc đến nó, nó sẽ không quan tâm đến ngươi đâu!”

Tiếng nói của Trần Minh vừa dứt, liền có một gióng nói gắt gỏng vang lên: “Huynh, huynh lại dẫn ai về nhà nữa đấy?”

Trần Vũ nghe thấy giọng con gái nên mới ngước lên nhìn xem một chút, nhưng khi đối mặt với cô gái ở trước mặt, khuôn mặt của hắn trở nên ngây dại.

“Người này… người này… sao lại…”

Trong đầu vừa nghĩ như vậy, liền có một bàn tay thô lỗ vỗ lên bả vai của Trần Vũ. Trần Minh hắng giọng nói: “Ngươi anh em, ngươi không muốn ăn đòn thì đừng có nhìn lung tung! Em gái ta sẽ không khách khí với ngươi đâu!”

Trần Vũ lúc này mới giật mình nhớ lại mấy lời vừa nãy của Trần Minh, không tự giác được mà rùng mình một cái, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, cúi đầu nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý!”

“Hừ, quỷ nhát gan!”

Một cô gái nhỏ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, hai bên đầu bện thành hai cái đuôi gà, khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt lấp lánh ánh sáng tinh nghịch, hai tay chóng hông, khịt mũi nói.

Trần Vũ có chút đỏ mặt, dù sao da mặt hắn cũng mỏng, lại bị một cô gái xinh đẹp như vậy mắng là quỷ nhát gan cũng có chút thẹn. Nhưng Trần Minh lại chẳng thèm để ý, còn lấy làm vui vẻ, nói: “Ha ha ha, hôm nay quả nhiên là một ngày kỳ lạ a! Ngươi nhìn nó nhiều như vậy, mà nó không đánh cho ngươi gãy tay, gãy chân! Đúng là một chuyện kỳ lạ hiếm thấy a!”

“Hừ, huynh lại đem ta đi nói xấu lung tung đó phải không?”

Cô gái nhỏ nhấc chân lên đá một cước lên đùi Trần Minh, hai tay chống hông, mắng. Trần Minh kêu lên mấy tiếng ai ui xong, lại mở miệng cười toe toét, nói: “Nào có, nào có! Ta chỉ nói đúng sự thật thôi mà!”

Dường như nhìn thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của em gái mình, Trần Minh vội vàng đẩy Trần Vũ về phía trước, nói: “Tiểu Phương, muội giúp ta thu xếp cho vị tiểu huynh đệ này một chỗ nằm nghỉ ngơi đi. Ta còn phải thay lão Tần trực đêm nữa, không thì lão lại cằn nhằn mệt chết ta mất!”

Trần Minh nói xong, liền co giò bỏ chạy. Mà Trần Vũ thì chỉ có thể đứng chôn chân một chỗ, không biết phải làm như thế nào cho phải. Tiểu Phương lúc này mới đi tới, đưa ánh mắt đánh giá Trần Vũ một chút, nói: “Ngươi là người mới à? Ngươi tên là gì?”

Trần Vũ không dám nhìn thẳng vào mắt cô gái này, trong lòng lại vô cùng lo lắng, không biết tiểu nha đầu trước mặt này, với tiểu nha đầu ở thế giới bên kia có phải là cùng một người hay không. Nhưng mà dù có phải hay không phải, hai người này đều là người mà hắn không chọc nỗi a. Hắn cố nuốt xuống một ngụm nước miệng, khô khốc, nói: “Ta… ta tên là Trần Vũ, lần đầu đi tới chỗ này!”

“Hừ, nhìn ngươi là ta biết ngay ngươi là người mới rồi! Mà lại còn nhát gan như vậy nữa chứ! Đùng là đáng ghét!”

Tiểu Phương nói xong, liền xoay người đi vào trong nhà, giọng của nàng văng vẳng vang lên: “Ngươi còn đứng đó làm gì nữa? Mau đi vào trong nhà đi, nếu không thì ta cho ngươi đứng cả đêm ở ngoài đó luôn đấy!”

Trần Vũ cười khổ một tiếng, rồi cũng nhấc chân bước vào bên trong căn nhà gỗ của hai anh em Trần Minh. Tiểu Phương vừa cầm một tấm chăn bông, vừa đi vào một gian phòng sát vách, nói: “Tối nay ngươi ngủ ở chỗ này, nhớ là không được đi lung tung đâu đấy! Nếu không thì chớ có trách ta không khách khí!”

Nàng nói xong, liền ném tấm chăn cho Trần Vũ, vừa nắn nắn tay, vừa đấm mạnh vào cây cột gỗ ở trên tường.

“Rầm!”

Cây cột gỗ to bằng cỡ một người ôm, bị nàng đánh cho lắc lư một vòng. Đến khi bóng lưng của nàng đi khuất, Trần Vũ nhìn kỹ lại, mới thấy một dấu nắm tay in sâu vào trong thân cây. Hắn liền trực tiếp nuốt xuống một ngụm nước miếng, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Đây là quái vật gì chứ a?!”