Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 53: Nhất tiễn đồ cẩu

Bản thân Trần Minh vốn đã là trời sinh thần lực, chỉ nói riêng về sức mạnh hắn không hề thua kém bất kỳ một tên lính nào ở đây. Đương nhiên, đó chỉ là thuần so sánh về lực lượng, còn nếu về đẳng cấp, Trần Minh vẫn có chỗ không bằng. Nhưng mà tên Trần Hữu Lượng này lại quá khinh suất, dám xem thường Trần Minh, cho nên lúc này hắn bị đánh cho không kịp trở tay. Đặc biệt, Trần Minh lại còn là một Cuồng Chiến Sĩ càng đánh thì càng hăng, cũng bất chấp luôn việc phòng ngự, mỗi một rìu nện xuống, trực tiếp bức Trần Hữu Lượng lui về sau hai, ba bước. Đến cuối cùng, Trần Hữu Lượng bị một rìu của Trần Minh nện trúng, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, mặt mũi cũng vô cùng tái nhợt.

Đám lính nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai mắt đều trợn tròn, mà miệng thì trực tiếp biến thành hình chữ O, không cách nào có thể tin tưởng nổi đây chính là sự thật.

“Không thể nào a! Tên tiểu tử kia cùng lắm chỉ là Trung Cấp tầng một, làm sao lại mạnh như vậy?”

“Chẳng lẽ tên Trần Hữu Lượng này ban ngày lại chui vào trong Phường Kỹ, chơi gái đến mức không còn chút sức lực nào hay sao?”

“…”

Mấy tên lính sau một hồi giật mình, bắt đầu bàn tán ầm ĩ cả lên. Mà Trần Hữu Lượng cũng không còn sức để phản bác điều gì nữa, hắn quả thật là không thể nào tưởng tượng nổi mình tại sao lại thua thảm đến như vậy?

“Được rồi! Tất cả im miệng hết cho ta!” Tên đội trưởng lúc này quát lên, để cho bọn lính nín bặt, không dám mở miệng nói thêm một lời nào nữa.

Mà hắn thì đưa mắt nhìn về phía Trần Minh, rồi bước tới mấy bước, nói: “Hùm, trời sinh thần lực, quả thật là không tồi! Chỉ có điều đẳng cấp của ngươi quá yếu, vẫn không phải là đối thủ của ta! Như vậy đi, ta coi như cũng cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần trong đám người các ngươi, ai có thể thắng được ta, thì ta sẽ thả bọn người các ngươi rời đi!”

Nói đến đây, khóe môi của tên đội trưởng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn đương nhiên là rất tự tin vào thực lực của mình. Vì dù sao, đám người trước mặt hắn, ngoại trừ hai nữ nhân Hồ tộc là có thực lực mạnh hơn một chút, tất cả những người còn lại thực lực cũng chỉ ngang ngửa với đám lính của hắn mà thôi. Riêng con Đại Thỏ Ngọc kia, thì hắn không thèm để mắt đến, vì loại yêu thú như nó, chỉ thuần túy là để làm vật cười, chẳng hề có một chút sức chiến đấu nào.

“Thế nào, các ngươi không dám sao?” Tên đội trưởng nhìn thấy đoàn người của Trần Vũ không có ai định tiến lên, liền liếc mắt khinh thường, nói.

“Ai nói là bọn ta không dám?” Đến lúc này, Trần Vũ cũng không cần phải lo lắng nhiều nữa, hắn dứt khoác đứng ở trên lưng Đại Thỏ Ngọc, đem cây cung nâng lên cao, thở dài nói: “Ài, các hạ đã nói như vậy rồi, bọn ta cũng không thể không ứng chiến! Nhưng chỉ có điều, ta lại sợ lỡ tay giết người, đến lúc đó thì thật sự là phiền phức a!”

“Giết ta? Ngươi nói là ngươi có thể giết ta?” Tên đội trưởng nghe xong lời này của Trần Vũ, liền có chút mỉa mai cười nói.

“Thật sự a! Cung tên của ta thật sự là có thể giết người nha!” Trần Vũ làm ra một bộ mặt rất thành thật, gật đầu nói.

“Ha ha ha! Các ngươi nghe, tên tiểu tử này lại dám nói là hắn có thể giết chết đội trưởng đại nhân kìa? Chuyện cười, thật sự là một câu chuyện cười a!” Một tên lính ôm bụng cười lên ha hả.

Mà những tên lính khác cũng bắt đầu nhao nhao lên.

“Đúng là nực cười, một tên nhãi nhép tép riu mà cũng dám lớn lối như vậy ở trước mặt đội trưởng đại nhân! Thật là chán sống rồi mà!”

“Đại nhân, để cho ta đi lên đập chết hắn!”

“…”

“Im miệng! Các ngươi ồn ào cái gì?” Tên đội trưởng tức giận quát lên một tiếng, rồi nhìn Trần Vũ chằm chằm, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi được lắm! Ta thật sự muốn nhìn xem, ngày hôm nay ngươi làm sao có thể giết được ta?”

Trần Vũ lại lắc đầu nói: “Ài, thật sự là đáng tiếc a! Trong nhà ta vốn dĩ có một môn thần kỹ gọi là Nhất Tiễn Đồ Cẩu, ta thật sự chỉ muốn dùng để giết chó. Không nghĩ đến, hôm nay lại phải dùng ở chỗ này a! Đúng là đáng tiếc a!”

“Ngươi!” Đến lúc này, dù là người ngu tên đội trưởng cũng biết là Trần Vũ đang mắng mình, hắn nắm chặt lấy đại đao ở trong tay, rống to: “Tiểu tử, hôm nay ngươi đã thật sự chọc giận ta rồi! Ta nhất định sẽ đem ngươi băm vằm thành trăm mảnh, rồi đem ném cho chó ăn!”

“A! Ta không nghĩ đến a! Ngươi lại còn có sở thích ăn thịt người! Đúng là không bằng cầm thú a!” Trần Vũ làm bộ sợ hãi lùi lại mấy bước, rồi rống to lên một tiếng.

Đám người Tiểu Phương lúc này cũng nhịn không được, cười to lên một tiếng. Mà đám binh lính thì mặt mũi cũng có chút kỳ quái. Duy chỉ có tên đội trưởng làm mắt đã đen lại rồi.

“Tiểu tử, mau đi chết đi!” Tên đội trưởng tức giận, lao người nhảy lên không trung rồi chém một đao về phía Trần Vũ.

Trần Vũ đương nhiên là đã có dự định từ trước, cho nên vừa thấy một đao này chém xuống, hắn ngay lập tức thúc giục Đại Thỏ Ngọc nhảy lên tránh thoát đi. Tuy rằng Đại Thỏ Ngọc không thể nào chiến đấu được, nhưng dù sao nó cũng là Thiên Giai yêu thú, cho nên tốc độ của nó thật sự là rất nhanh, một đao của tên đội trưởng kia chỉ có thể chém vào không khí, thẳng xuống đất, tạo thành một tràng âm thanh cực kỳ vang dội.

“Ầm!”

Bụi đất bay lên mù mịt, mọi người chỉ thấy nơi một đao này chém xuống, đã thành một cái hố sâu đến mấy thước.

Đám binh lính thấy thủ lĩnh của mình phát uy, đương nhiên là bắt đầu reo hò cổ vũ không ngớt. Còn Trần Vũ thì trực tiếp hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng âm thầm kinh hãi không thôi. Nếu như vừa rồi hắn không tránh kịp, một đao này nhất định sẽ đem hắn và Đại Thỏ Ngọc chém ra làm đôi.

Nhưng Trần Vũ cũng chỉ kinh hãi một chút mà thôi, hắn rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, âm thầm tính toán một phen, chỉ có điều, miệng hắn lúc này lại rất biến mắng người: “Chậc chậc chậc, thanh đao của ngươi cũng không tệ lắm! Nếu như sau này ngươi không dùng nữa, có thể đem tặng cho ta nha, nhà ta đang cần một con dao để chặt củi, ta thấy con đao của ngươi rất phù hợp a!”

“Tiểu tử, chớ cò cuồng vọng, ngươi nghĩ vừa rồi trốn được một đao của ta, thì có thể trốn tiếp được nữa hay sao?” Tên đội trưởng nghe xong mấy lời này tức giận đến đỏ mặt, rồi hắn rống to một tiếng: “Xem đao!”

Ánh đao vừa loáng lên, liền hướng về phía Trần Vũ bủa xuống.

“Này này, ngươi nghĩ là ta không dám làm gì ngươi hay sao? Đừng có khinh người quá đáng như vậy a!” Trần Vũ lại la toáng lên.

“Ầm!”

Một đao này chém xuống, liền khiến cho bụi đất bay lên mù mịt, cảnh tượng xung quanh cũng bị che lấp không thấy rõ. Một lúc sau, bụi mới bắt đầu nhạt dần, mà thân ảnh của Trần Vũ vẫn đứng chễnh chệ trên lưng Đại Thỏ Ngọc không hề có một chút hư hao nào, tay hắn cầm lấy Bạch Ngân Cung, lắc đầu nói: “Thật sự là không được a! Ngươi chém ta như vậy làm gì a! Ngươi nếu có bản lĩnh thì đứng im đó đừng chạy, xem ta có bắn chết ngươi hay không?”

“Là ai chạy a?” Sắc mặt của tên đổi trưởng lúc này đã cực kỳ khó coi, đối mặt với một tên tiểu tử có thực lực yếu hơn hắn đến mấy tầng đẳng cấp, nhưng hắn vẫn không thể nào chạm được vào góc áo của đối phương; mà bây giờ hắn còn đang ở trước mặt của đám thủ hạ dưới trướng, thử hỏi, hắn làm sao mà không tức giận cho được chứ?

“Tiểu tử, hôm nay ngươi đã thật sự làm ta tức giận rồi! Ta muốn thử xem, với một đao này của ta, ngươi có còn chạy được nữa hay là không!” Lần này, tên đội trưởng cũng không có trực tiếp xuất thủ, mà âm thầm vận dụng lực lượng vào thân đao, để cho lưỡi đao ánh lên một tầng đao khí bàng bạc như là ánh trăng. Chiêu này của hắn, cũng không phải là một chiêu võ kỹ phổ thông, mà là một chiêu võ kỹ Cao cấp, Trảm Nguyệt Đao!

Trong lòng Trần Vũ không khỏi trầm xuống: “Không xong rồi, sao giờ này con rồng chết bằm đó còn chưa chịu về? Nếu cứ như vậy nữa, ta e là không chờ nó về kịp mất! Xem chừng, chỉ có thể liều mạng một phen thôi!”

Trong lòng nghĩ như thế, Trần Vũ liền âm thầm vận dụng kỹ năng Cao cấp, Phá Hồn Tiễn!

Đương nhiên, Trần Vũ vận dụng kỹ năng cũng không cần súc lực nhiều như vậy, hắn chỉ cần có đủ nộ khí, là có thể tùy tiện phóng ra kỹ năng. Mà hiện tại, trên người hắn vẫn còn đủ 100 điểm nộ khí, dùng Phá Hồn Tiễn cũng chỉ có tiêu hao năm điểm nộ khí mà thôi. Như vậy, hắn vẫn có cơ hội để dùng đến một chiêu kỹ năng Cao cấp khác, đó chính là Xuyên Tâm Tiễn!

“Nhất Tiễn Đồ Cẩu!” Trong miệng Trần Vũ hô to lên một tiếng.

Lúc này, mọi người nhìn thấy trên dây cung của Trần Vũ bắn ra một mũi tên, mà tốc độ của mũi tên này có vẻ như… rất chậm. Tên đội trưởng không khỏi nhíu mày một cái, tên tiểu tử này thật sự còn dám trêu đùa hắn nữa sao?

Trần Vũ nhìn thấy tên đội trưởng vẫn không hề nhúc nhích, khóe miệng của hắn không khỏi nhếch lên một nụ cười đầy xảo trá, rồi đột nhiên hô to một tiếng: “Trúng!”

Ngay lập tức, những người ở đây đã được nhìn thấy một màn vô cùng đặc sắc. Chỉ thấy, mũi tên của Trần Vũ vốn dĩ bay đi với tốc độ rất chậm, lại đột nhiên tăng tốc, vọt tới. Mà khoảng cách của nó lại ở rất gần, bị một màn đột ngột như vậy, tên đội trưởng không thể nào mà phản ứng kịp.

“Á!” Tên đội trưởng đau đớn kêu thảm một tiếng, mũi tên này đã xuyên thẳng qua người của hắn rồi.