Thỏa Chí Tiêu Dao

Chương 15

Rừng rậm nửa đêm chung quy so với ban ngày âm u hơn nhiều, lại ẩm ướt bội phần.

Ta lẽo đẽo bước thấp bước cao phía sau Hàn Huyền, men theo con đường nhỏ quanh co mà đi. Vì xưa nay ít người lai vãng, đường mòn khúc khuỷu vùi mình dưới tầng lá cỏ mục rữa, như ẩn như hiện, trong bóng đêm lại càng thêm mịt mờ, may mà Hàn Huyền nhãn lực tinh tường, tự nãy giờ vẫn chưa đi lạc.

Lặng thinh rảo bước một hồi, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn, cuối cùng ta nhịn không được mở miệng hỏi: “Các ngươi khi nãy nói ‘bị phát hiện’ là có ý gì? Chẳng lẽ có người trong Tứ Hải minh biết được thân phận của ngươi rồi?”

Hàn Huyền liếc ta một cái, thản nhiên đáp: “Ta đây không có hồng nhan tri kỷ tại Trường Sa, lẽ nào lại dễ dàng bị lộ chân tướng như vậy?”

Ta ngượng ngùng cười khan mấy tiếng, âm thầm mắng Cố Phi thối đầu. Lão lắm mồm này! Chuyện xấu gì của ta cũng phải bẩm báo cho Hàn Huyền hay sao?

Qua một trận, ta vẫn nhịn không được, lại hỏi: “Ngươi còn chưa nói, nếu không phải thân phận thì ‘bị phát hiện’ việc gì?”

“Giả như câu trả lời của ta là, ta lẻn vào Tứ Hải sơn trang cứu ngươi, bị người ta phát hiện, ngươi có tin không?”

“Không tin!” Không chút nghĩ suy do dự, ta dõng dạc đáp liền.

Hàn Huyền quay đầu chú mục nhìn ta một lúc, mỉm cười: “Hóa ra ngươi cũng tự biết thân biết phận đấy chứ.”

Ai, quả nhiên không ngoài dự tính…

Quên đi, nếu y đã không muốn trả lời, ta có cố công hỏi cũng chẳng ích lợi gì, cho qua cho qua.

Ngẩng đầu nhìn sao, cả đêm mải miết, thế nhưng trời đã muốn sáng. Ta thoải mái nói: “Xem ra tốc độ của chúng ta không tồi, đằng sau đã không nghe tiếng truy binh nữa.”

“Đúng vậy.”

“Hôm nay là ngày Vân Thường thành thân, cho dù Tứ Hải minh có muốn tầm nã chúng ta thì nhất định cũng không phát lệnh vào lúc này.”

“Việc đó khó nói. Chúng ta nhanh chóng xuất thành vẫn hơn.”

“Hàn Huyền, kỳ thật ý ta chính là…”

“Chính là gì? Không phải vòng vo.”

“Ta hiện rất đói, rất lạnh, rất mệt…” Liếc trộm sang sắc mặt khó coi của y, ta do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ than thở: “Ta đi không nổi a…”

Ai, đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể, đâu có trách ta được, nhưng xét phong thái trước giờ của Hàn Huyền, ta liền hảo hảo chuẩn bị tinh thần bị y giễu cợt một trận tơi bời.

Hàn Huyền ngẩn người một lát, đoạn trầm giọng hỏi: “Bữa cơm gần nhất của ngươi là khi nào?”

Ta ủy khuất kể lể: “Tận khi còn ở Viễn Hoa khách ***, ngày ngươi vứt ta ra đường…”

Y lại gần ngắm nghía ta, mày khẽ chau. “Tại sao toàn thân cao thấp đều ướt đẫm…”

Ta thiếu chút nữa té xỉu. Từ lúc thoát ra khỏi Tư Quá quật đến giờ nào có thay ra y phục, ta lạnh đến dở sống dở chết, y cư nhiên đến lúc này mới chú ý?

“Ngươi run rẩy nãy giờ, lạnh lắm à?”

Ta lại suýt té xỉu lần nữa. Nhìn ngang nhìn dọc nửa ngày mới hỏi được một câu vô nghĩa này?! Ta bắt đầu hối hận, đương không lại đi kể khổ với y làm chi a.

“Không lạnh, một chút cũng không lạnh! Ta có sở thích một mình vô sự đứng run cho vui vậy mà!” Ta trừng y một cái ác liệt. “Tiếp tục lên đường!”

Hàn Huyền bình tĩnh nhìn ta một hồi, khẽ nhếch môi. “Nghỉ chân một lúc đã.” Dứt lời, y cư nhiên nhanh chóng gọn gàng gom củi khô gần đó, nhóm lên ngay tại chỗ.

Hôm nay ngày gì, hay là thái dương phải mọc đằng Tây? Ta đứng đó, sững sờ choáng váng, đến khi ánh lửa bừng lên mới quyết định hấp tấp ngồi xuống.

Ta mặc kệ, trước hong khô y phục rồi nói sau.

Ngọn lửa diễm hồng nhảy nhót trước mắt, không ngừng phả ra từng đợt ấm áp, từ bốn phương tám hướng choàng lên làn da lẫn tứ chi một cảm giác biếng nhác sung sướng không thể tả.

“Thật thoải mái~~~” Ta nằm ườn trước đống lửa, mắt khép hờ đầy thỏa mãn, hưởng thụ hạnh phúc hiếm có này.

Phải a, ngoài hạnh phúc dạt dào ấm áp này, còn có một hạnh phúc khác.

“Uy, đã nướng xong chưa?”

Hàn Huyền xoay xoay con thỏ hoang bất hạnh trên que. “Chờ một chút, sắp rồi.”

Đêm đông giá lạnh lại có thể nằm sưởi ấm giữa thiên nhiên, vừa ngửi mùi thịt nướng thơm ngào ngạt vừa tưởng tượng mỹ vị nóng hôi hổi của nó, thật là ngay cả quan to quý nhân cũng đừng hòng được…