Thoại Hồ

Chương 51: Trạng nguyên

Bạch Lê tỉnh lại từ trong ngực Du Thanh, vừa ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt ôn nhuận hàm chứa ý cười của hắn, vui vẻ mà rướn lên cọ cọ vào cằm hắn, mặc dù khi ở trong Tiết phủ chỉ có thể ôn tồn nhợt nhạt như thế, nhưng hiện tại trong lòng đã cảm thấy thập phần yên ổn, nên cũng không chấp nhất với việc động phòng như trước nữa, khúc mắc đã được cởi bỏ, chẳng sợ chỉ có thể ở trong ngực hắn mà đi vào giấc ngủ, đều cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Du Thanh đưa tay xoa lên những sợi tóc mềm mại của hắn, nghĩ đến việc bọn họ suýt chút nữa đã phải cách xa nhau trọn đời, trong lòng vừa đau xót vừa cảm thấy may mắn, nâng mặt hắn hôn lên mi tâm và khóe mắt, trên đôi môi trán đầy sự quý trọng đến vô hạn, thật lâu sau mới buông hắn ra, nhẹ giọng nói:” Lát nữa dậy giúp ta quét tước lại phòng này, ở lâu như vậy, còn cần phải đến phủ Thừa tướng biểu đạt lòng biết ơn một phen”.

“A!” Bạch Lê gật gật đầu, lại tiếp tục dán dính trên người hắn một lát, lúc này mới vui mừng hoan hỉ rời giường mặc quần áo. Hiện giờ toàn bộ gương mặt hắn đều toát ra không khí vui mừng, đi đến chỗ nào cũng giống như đang ăn Tết, sự khoái nhạc trên nét mặt thực dễ dàng thu hút người khác, khiến cho tâm tình của những thí sinh nguyên bản đang thấp thỏm vì chờ đợi yết bảng cũng theo đó mà trở nên sáng sủa hơn.

Du Thanh nói là kêu Bạch Lê làm phụ, nhưng kỳ thật lại căn bản không nỡ bắt hắn làm việc gì, trong trong ngoài ngoài phòng đều là do tự mình quét tước, đệm chăn cũng thừa dịp thời tiết tốt mà mang ra phơi nắng đến thật khô ráo mềm mại. Ở đây đã lâu, mặc kệ có trúng tuyển hay không, cũng đã đến lúc nên rời đi.

Quét dọn xong còn phải chuẩn bị tạ lễ, hắn là thư sinh nhất giới bần hàn, nếu là đi mua gì đó đưa đến phủ Thừa tướng thì nhất định không ổn, đồ tốt thì mua không nổi, còn nếu mang đồ kém tới thì sợ người ta chướng mắt, hơn nữa vốn dĩ đây là hoàng ân, nếu cảm tạ Thừa tướng thì ngược lại là bất kính với Hoàng đế, trong đó sự đúng mực dĩ nhiên phải hiểu cho rõ ràng. Bởi vậy sau khi nghỉ trưa một lát, hắn bắt đầu mài mực vẽ tranh, hiện giờ việc có thể làm được tốt, cũng chỉ có thi họa.

Tâm tư Du Thanh vốn luôn sắc bén, sát ngôn quan sắc (*) cũng là từ nhỏ bắt đầu luyện nên, dĩ nhiên nhìn ra được Tiết thừa tướng có một chút ý nghĩ khác với Bạch Lê, bất quá hắn biết Bạch Lê rất ngốc, nên vẫn chưa để việc này trong lòng, hơn nữa, từ sau khi Nguyên tiêu qua đi, vẫn chưa thấy Tiết Thừa tướng đặt chân qua biệt viện này, có lẽ tâm tư đã muốn phai nhạt.

Hiện giờ hắn đã khôi phục ký ức, nhớ tới Tiết thừa tướng đã từng là nhất thế chí giao (*) với hắn, thậm chí còn giang tay tương trợ mấy lần, lúc này mới hiểu được tại sao lúc trước Bạch Lê lại bảo y là ân nhân, không khỏi bật cười. Hắn biết cách làm người của Tiết thừa tướng, bởi vậy đưa lên một bức “liệt mã đồ” (*) cũng là phù hợp với tính tình phong nhã kiệt ngạo bất tuân của y.

Vẽ xong cũng chưa vội đưa qua ngay hôm nay, mà là dẫn Bạch Lê đi dạo qua kinh thành một vòng, tìm một khách *** vừa sạch sẽ lại vừa túi tiền rồi đặt một phòng, sau khi thi Đình xong còn phải chờ kết quả, nếu được ở lại kinh thành, thì phải bắt đầu tìm kiếm phòng thuê, nếu trở về, vậy dễ dàng hơn, trực tiếp thu thập bọc hành lý là được.

Ngày thứ hai là ngày yết bảng, Hoàng đế muốn triệu kiến tất cả các tiến sĩ trong cuộc thi lần này, bởi vậy hai người thức dậy cực sớm. Du Thanh lấy đệm giường, áo gối, chăn bông đem đi giặt sạch, đem ra ngoài phơi, chờ khi làm xong tất cả thì trời vẫn còn chưa sáng, biết Bạch Lê sẽ không ngoan ngoãn ở chỗ này chờ hắn, nên lúc gần đi vẫn là nhịn không được dặn kỹ lại một phen.

Đến canh giờ, tất cả các Tiến sĩ đều mặc một thân lễ phục, đầu đội mũ cánh chuồn, cùng đứng chờ trước cửa Vĩnh An, sau đó mới cùng vương công quý tộc và đủ loại quan lại tiến vào hoàng cung, sau khi phân chia ra hai hàng quan văn quan võ, chờ khi Hoàng đế đi ra, liền theo lệ làm ba quỳ chín lạy.

Khi hết thảy đã an vị đâu và đấy, quan chủ khảo bắt đầu tuyên ” Chế “:” Nguyên Xương đầu tháng ba năm thứ bốn mươi tám, thiên hạ cống sĩ thi văn, đệ nhất giáp ban danh Tiến sĩ, đệ nhị giáp ba danh Tiến sĩ, đệ tam giáp ban danh Tiến sĩ….”.

Lúc Du Thanh đang nghe nghiêm túc, thì chóp mũi bỗng nhiên thoảng qua hương vị quen thuộc, vừa nhấc mắt, không nghĩ tới Bạch Lê thế nhưng đang đứng ở bên cạnh hắn, phồng má rướn người đưa đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt rối rắm vừa muốn nhìn đại điện vừa muốn nhìn hắn. Du Thanh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhịn không được vừa tức giận vừa buồn cười, hiện giờ hắn đã khôi phục tiên lực, dù Bạch Lê có ẩn thân như thế nào đi nữa cũng đều có thể bị hắn nhìn thấy, tên ngốc kia vẫn chưa hay biết gì, vẫn tùy tiện mà đứng chỗ này.

Sau khi tuyên “chế” xong, đại điện truyền đến tiếng hô tên ngân nga:” Người đứng đầu đệ nhất giáp, Du Thanh!”.

Du Thanh ngây ngẩn cả người, trăm triệu thật không thể ngờ, chính mình thế nhưng vẫn đỗ Trạng Nguyên, liếc thấy Bạch Lê vui rạo rực mà nghiêng mặt lại đây, hôn lên khóe môi mình một cái, lúc này mới hoàn hồn, vội vàng khôi phục thần sắc bình tĩnh thong dong, nghe vị quan trên điện hô tên lập đi lập lại hai lần nữa, dưới sự chỉ dẫn của vị quan đó mà quỳ xuống bên trái của vua.

Kế tiếp xướng danh Bảng nhãn – người đứng thứ hai đệ nhất giáp – ba lần, tiến đến phía bên phải vua quỳ xuống; xướng danh Thám hoa – người đứng thứ ba đệ nhất giáp – ba lần, tiến đến vị trí tiếp theo bên trái của vua quỳ xuống, sau đó là xướng danh nhị giáp, tam giáp, Du Thanh cũng không tiếp tục chú ý lắng nghe nữa.

Các đời lịch đại ngẫu nhiên sẽ có chuyện một số Trạng nguyên đổi chủ, quan chấm thi sẽ đem bài thi và thành tích giao vào tay Hoàng đế, nếu Hoàng đế thấy Trạng nguyên này không hợp tâm ý, hoàn toàn có khả năng dựa vào ý thích của mình mà đổi người đó thành người mà mình vừa ý. Bất quá loại sự tình này cũng không làm thường xuyên, trừ phi trong lòng vị Hoàng đế này thực sự để tâm đến.

Du Thanh âm thầm suy tư, không biết có phải mình cũng gặp chuyện như vậy hay không, nếu là thế, vậy có thể thuyết mình rằng tâm ý của Hoàng đế thập phần kiên định, nghĩ như vậy, không khỏi hơi hơi nhíu mày.

Trên thực tế, hắn dự đoán ngược lại cũng gần đúng. Văn phong hắn viết lần này, nếu so với kiếp trước thì đích thực là kém hơn một ít, bất quá văn cũng như người, dù có sửa lại như thế nào, chung quy cũng là viết dựa trên tính tình hắn, khí khái và tài năng sáng tạo kia làm sao có thể bỏ đi được chỉ trong vài cái canh giờ ngắn ngủi?.

Khi quan chấm thi trình bài thi lên Hoàng đế, Hoàng đế vừa thấy liền nhíu mày, xem cách hành văn và học thức này, rõ ràng là một nhân tài cực kỳ khó gặp, nhưng nội dung văn vẻ này, nhìn qua có chút có lệ.

Hoàng đế cảm thấy tò mò, liền sai người đem bài thi khi hắn thi Hội đến xem một chút, trong lòng lập tức liền cân nhắc, càng lúc càng cảm thấy Du Thanh này không đơn giản.

Lại nói về hoàn cảnh của Trạng nguyên, không phải lúc nào Trạng nguyên cũng sẽ được trọng dụng, hơn nữa, một khi đỗ Trạng nguyên, liền có nghĩa là đã trở thành tiêu điểm chú ý của những ánh mắt khác nhau, chỉ một chút vô ý thôi thì không chừng danh hiệu Trạng nguyên này ngược lại sẽ trở thành trói buộc. Du Thanh này rõ ràng tài hoa rất cao, lại cố ý hạ thấp văn phong xuống, xem ra không chỉ cực kỳ tự tin với chính mình, mà còn có thể điệu thấp, rõ ràng là một người thông minh a!

Hoàng đế trầm ngâm một lúc lâu, nhớ tới bộ dáng thong dong bình tĩnh không quan tâm hơn thua khi thi Đình của hắn, trong lòng vô cùng yêu thích, lập tức liền vỗ bàn, đem cái danh Trạng nguyên ấn lên đầu hắn, sửa Trạng nguyên ban đầu đổi thành Bảng nhãn.

Du Thanh thật sự là bất ngờ, không biết chính mình lại lộng xảo thành chuyên.

Sau khi xướng danh xong, Hoàng đế hồi cung. Quan viên lễ bộ dùng khay gỗ quý nâng bảng danh sách, dưới sự dẫn đường của hoàng tán (*), đi tới cửa Vĩnh An, đi phía sau hoàng tán là văn võ bá quan và Tiến sĩ, quan văn đi bên cửa hông phía đông, quan võ đi bên cửa hông phía tây, chỉ có đứng đầu tam giáp mới có thể đi ra từ cửa chính, các Tiến sĩ khác cũng phải đi bên cửa hông.

Cửa Vĩnh An chuyên môn vì Hoàng đế mà làm ra, bởi vậy không dễ dàng mở ra, trừ bỏ Hoàng đế, chỉ khi Hoàng hậu đại hôn mới có thể đi qua một lần, còn có đứng đầu tam giáp thi Đình sau khi được xướng danh mới có thể đi một lần, Du Thanh là đầu danh bảng vàng, đi ở giữa dĩ nhiên là cực kỳ chú mục.

Bạch Lê nhìn thấy A Thanh nhà hắn chịu long ân như thế, miệng đều cười ngoác đến mang tai, nghênh ngang mà cùng đi ra từ cửa chính, giống như người đỗ Trạng nguyên là chính bản thân hắn vậy. Du Thanh liếc thấy thần sắc đắc ý trên mặt hắn, lần thứ hai dở khóc dở cười, thiếu chút nữa nhịn không được ôm hắn vao trong ngực xoa nắn một phen.

Dán Hoàng bảng, sau đó Trạng nguyên dẫn các tiến sĩ khác cùng xem bảng, bên ngoài cửa cung có rất nhiều dân chúng tụ tập xem náo nhiệt, châu đầu ghé tai mà tranh nhau ngó nghiêng, hưng trí bừng bừng chờ màn cưỡi ngựa diễu phố.

Dựa theo tập tục, tam giáp đứng đầu thi Đình được yêu cầu là sau khi dán Hoàng bảng xong sẽ phải cưỡi ngựa diễu quanh một vòng kinh thành, một là để biểu hiện hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, hai là vì đốc thúc học sinh trong dân gian, làm cho bọn họ biết triều đình tôn sùng giáo dục, tôn trọng nhân tài.

Ba con ngựa cao to tinh thần phấn khởi đứng ngoài cửa cung, đội danh dự cũng chuẩn bị sắp xếp, tam giáp đồng loạt đi tới trước ngựa, chiêng trống nhất thời vang rung trời. Du Thanh chân đạp bàn đạp, tự nhiên lưu loát mà leo lên lưng ngựa, trong sự thanh nhã tuấn dật còn thêm vài phần khí vũ hiên ngang, dẫn tới dân chúng chung quanh sôi nổi tán thưởng.

Bạch Lê ngẩng đầu, đối với một Du Thanh như vậy thế nhưng nhìn đến ngây người, nhất thời hoảng hốt, cảm thấy bộ dáng này của hắn tựa như đã từng quen biết, giống như đã từng nhìn thấy ở thật lâu thật lâu trước kia.

Bảng nhãn và Thám hoa phía sau đều là thư sinh văn nhược trói gà không chặt, nhìn thấy con ngựa cao to trước mặt thật sự là thấp thỏm trong lòng, sợ chính mình leo lên không được, tại cửa cung mà bị mất mặt, cũng may một bên còn có người hầu, đúng lúc đặt một cái bục bên cạnh bụng ngựa cho bọn hắn, lúc này mới thuận thuận lợi lợi mà giẫm lên bục leo lên lưng ngựa.

Du Thanh cho rằng Bạch Lê sẽ theo lên lưng ngựa, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy người đi lên, trong lòng nghi hoặc, nhịn không được liếc nhìn hắn thì thấy hắn đang kinh ngạc mà ngẩn người nhìn mình.

Bạch lê tiếp xúc với tầm mắt của hắn, mãnh liệt bừng tỉnh, còn chưa phản ứng kịp thì thấy hắn đã dời tầm mắt sang chỗ khác, giống như chưa từng nhìn qua đây, mà chỉ đơn giản là tùy ý đảo qua thôi. Bạch Lê cho rằng hắn không nhìn thấy mình, cũng không nghĩ nhiều nữa, vui sướng hài lòng nhảy lên lưng ngựa, ngồi phía sau hắn, ôm thắt lưng hắn.

Sắc mặt Du Thanh trầm tĩnh thong dong, nhưng trong mắt lại toát ra một tia ý cười khó phát giác, giục ngựa bước đi trong tiếng cổ nhạc vang vọng.

Trạng nguyên dạo phố, từng nhà đều có người chạy đến giúp vui, kinh thành lần thứ hai lâm vào sôi trào. Trong lúc nhất thời, tiền hô hậu ủng, cờ phướng mở đường, tiếng hoan hô như sấm dậy, hỉ pháo nổ vang trời.

Bạch Lê dựa vào lưng Du Thanh, hai bàn tay ôm lấy hông hắn, nhớ tới đủ loại sự việc kiếp trước, cảm thấy A Thanh của hắn thật sự là rất giỏi, làm cái gì cũng đều có thể trở nên nổi bật, tiếc nuối chính là, hắn chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh mà bảo hộ, mà trộm nhìn. Hiện giờ trọng sinh lại một kiếp, có thể như vậy mà dán vào hắn, cùng hắn chia sẽ vui sướng, trong lòng vừa vui mừng vừa cảm thấy vẹn toàn, lại có xúc động muốn rơi lệ.

Du Thanh tuy không nhìn thấy thần sắc của hắn, nhưng có thể đoán được ý nghĩ của hắn, rất muốn vươn tay ôm hắn vào trong ngực, ngặt nỗi chung quanh đều là dân chúng vây xem, đành phải chắp tay mỉm cười. với hai bên trái phải.

Đội danh dự chậm rãi đi trước, khi đi đến chiếc cầu mà bọn họ đã từng xem hoa đăng vào tiết Nguyên tiêu, Bạch Lê nhất thời hứng khởi, không muốn ngồi phía sau hắn nữa, liền đứng lên nhẹ nhàng nhảy đến phía trước người hắn, ngồi xuống liền lần thứ hai ôm lấy hắn, giương mắt nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhuận của hắn, nhịn không được nhẹ nhàng gặm một hơi lên cằm hắn.

Hầu kết Du Thanh giật giật, thở sâu, đành phải làm bộ như không biết.

Bạch Lê ngồi trước người hắn, cảm giác kiên định hơn nhiều, phiền muộn lúc trước nhất thời chạy mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lần thứ hai vui vẻ lên, nhìn thấy hắn không ngừng chắp tay đối với người chung quanh, đau lòng quá chừng, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cánh tay kia sẽ mỏi đến nỗi không nâng lên được nữa, nhịn không được quay đầu làm mặt ngáo ộp với mấy người đứng ven đường.

Du Thanh thấy hành động ấu trĩ này của hắn, ý cười nơi khóe môi càng thêm sâu sắc, nghĩ đến hắn đã từng nói qua muốn cùng ngồi chung một cỗ kiệu, nhịn không được ngầm thở dài.

Không biết đời này, Hoàng đế có thể hay không là vẫn muốn tứ hôn cho hắn, hắn đã chuẩn bị tốt việc kháng chỉ, đến lúc đó mang theo Bạch Lê đi ngao du thiên hạ, cũng tự tại. Nếu không thể ngồi chung một kiệu, vậy hôm nay có thể ngồi chung một ngựa, cũng xem như đã bù lại điểm tiếc nuối.

Chú thích:

(*) Sát ngôn quan sắc: Nhìn xem sắc mặt và lời nói của người khác. Chắc tại hồi nhỏ anh đi ăn cơm ké nhà người khác nhiều quá =]]]]

(*) Liệt mã đồ: Bức họa vẽ ngựa đang phi nước kiệu. Tranh thêu XQ hay chữ thập cũng có mẫu mấy con ngựa đang chạy trên đồng cỏ đó mấy bạn.

(*) Nhất thế chí giao: Có giao tình sâu sắc, tốt đẹp nhất trong một đời.

(*) Hoàng tán: Hay có người gọi nó là Lộng vua. Là cái dù che nắng cho vua lúc đi ngự giá.