Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 1: Người mẫu nam thời thượng và đại ca công trường…

Là một người mẫu nam thời thượng, Tô Nặc sợ nhất người khác nói mình giống con gái.

Nhưng hắn lớn lên lại cố tình giống con gái, vì thế lúc truyền thông đưa tin đều thích dùng một số từ ngữ na ná nhau như “xinh đẹp”, “tinh xảo”, “yêu nghiệt”, cực kì không có khí phách!

“《Người đẹp Tô Nặc diễm áp quần phương, yêu nghiệt vừa bước ra cả hội trường hết hồn!》Đây là cái tiêu đề chó má gì!” Sáng sớm trên bàn cơm, người mẫu Tô run rẩy kịch liệt, miệng phun ra một ngụm sữa đậu nành, tay phải vò nát bánh quẩy!

*diễm áp quần phương: sắc đẹp vượt trội hơn người thường

“Tô gia cậu bớt giận!” Người đại diện vội vàng dỗ dành, “Trước đó tôi thật sự có gọi điện thoại cho phía truyền thông, yêu cầu bọn họ đổi tên bản thảo thành《Anh Tô Nặc dục hỏa trùng sinh, cơ bụng tám múi lực lưỡng săn chắc!》” nhưng đều bị tổng biên tập cự tuyệt thẳng thừng thậm chí còn cho là tôi bị sốt đến đần độn, quả thật là tức muốn khóc!

“Vậy tại sao vẫn còn y như cũ!” Tô Nặc tức giận, “Gần đây tin tức đưa lên càng lúc càng quá đáng!”

“Cái này là tốt hơn nhiều rồi, lúc đầu bọn họ còn định viết là yêu tinh họ Tô lưỡng tính nữa cơ. . .” Người đại diện chưa kịp nói hết câu đã bị hộp khăn giấy đập trúng mặt, vì thế liền kêu thảm một tiếng, “Gương mặt mịn màng của tôi!”

“Râu ria xồm xàm mịn màng cái con khỉ!” Tô Nặc hung hăng cắn bánh quẩy, thanh âm vô cùng tức giận: “Ông muốn bãi công kháng nghị!”

“Gia, lời này không thể nói bừa được.” Người đại diện rút khăn tay ra, vẻ mặt nịnh nọt giúp hắn lau miệng, “Ngày mai còn một hoạt động rất quan trọng nhất định phải có mặt, ba tháng trước đã kí hợp đồng, trái hợp động phải đền tiền.”

Tô Nặc vừa uống sữa đậu nành vừa hỏi, “Hoạt động gì?”

“Áo ngực Ma lực UP, sản phẩm thu đông mới công bố toàn cầu.” Người đại diện trả lời.

Tô Nặc ngậm nửa cái bánh quẩy, cả người hóa đá, “Anh vừa mới nói gì?!”

“Trình diễn nội y Ma lực UP.” Người đại diện thật sự lặp lại một lần nữa.

Người mẫu Tô im lặng nhìn người đại diện, biểu tình và tâm tình đều phức tạp đến mức không thể dùng ngôn từ để diễn tả. Hắn vừa muốn nhào qua bóp chết người đại diện, vừa cảm thấy bất lực một cách kì quái, thậm chí còn muốn đâm đầu vào bánh quẩy, tóm lại là sụp đổ hoàn toàn.

“Cậu không sao chứ?” Người đại diện vẫy vẫy tay trước mặt hắn, lo lắng hỏi. Sao tự dưng không nói gì hết vậy?!

“Anh thật sự muốn! Tôi! Trình! Diễn! Nội! Y?!” Tô Nặc nghiến răng nghiến lợi, tay trái nắm chặt cốc nước, tay phải chỉ chỉ bộ ngực bằng phẳng của mình.

“Khụ khụ.” Người đại diện bị sặc cà phê, dùng ánh mắt như nhìn người điên nhìn hắn, “Đương nhiên không phải! Là bộ phận kinh doanh mời đích danh cậu đến làm khách quý, cậu không cần lên sàn diễn, chỉ cần cắt băng khánh thành thôi!”

Hừ! Tô Nặc thở ra một hơi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất khó hiểu, “Tại sao phải tham gia loại hoạt động kì quặc này?” Ngồi dưới đài xem trình diễn nội y đâu có hợp với hình tượng yêu nghiệt lạnh lùng của mình trong lòng công chúng đâu! Thôi được rồi, coi như bản chất của mình không lạnh lùng cũng không yêu nghiệt, nhưng mình cũng chưa muốn đạt tới trình độ đáng khinh, nhìn các em gái khoe ngực như vậy thật sự không thành vấn đề chứ?

“Bởi vì sản phẩm này chủ yếu nhằm vào các thím ngoài bốn mươi, mà cậu chính là cục cưng của các thím.” Người đại diện tự hào nói, Tô Nặc nghe vậy thì cảm thấy vô cùng buồn bực, trong lòng thầm mắng chửi giới giải trí phấn hồng, cũng do bọn họ điên khùng đi tổ chức cuộc thi bình chọn “nghệ sĩ được các thím yêu nhất”, mình mới dính phải cái biệt danh thất bại như thế 囧! Cục cưng của các thím, nghe qua rất dễ dàng liên tưởng tới cao ích mẫu, hoặc là thái thái khẩu phục dịch linh tinh gì đó!

*cao ích mẫu: loại thảo dược dùng để trị bệnh phụ nữ, ví dụ như rối loạn kinh nguyệt, v.v…

*thái thái khẩu phục dịch: tên một thuốc Đông y dành cho phụ nữ.

“Đúng rồi, sau khi hoạt động ngày mai kết thúc, tôi thay cậu hẹn giám đốc Âu Dương.” Một lát sau, người đại diện nghĩ tới một sự kiện khác, “Cậu nhất định phải chú ý, đừng để lộ bản chất thật, phải trưng phong thái hoàng tử ra, biết chưa!”

“. . . Giám đốc Âu Dương là ai?” Tô Nặc cảm thấy mờ mịt.

Người đại diện suýt nghẹn họng, rõ ràng hôm kia vừa mới nói cho hắn, cái tính cách mơ mơ màng màng này khi nào mới chịu sửa đây! Tuy rằng rất muốn la hét chửi bậy, nhưng là một người đại diện có đạo đức, cuối cùng người đại diện vẫn cố kiềm chế, ôn hoà giải thích, “Âu Dương tiên sinh là giám đốc tiếp thị của tập đoàn Nhân Thuỵ, chúng ta tới bàn chuyện chụp ảnh sổ tay mua sắm quý sau với ngài ấy.”

“À, nhớ rồi!” Tô Nặc giật mình, “Có phải Nhân Thụy là cái nơi vẫn dùng Khâu Tử Ngạn làm người mẫu không?!”

Khâu Tử Ngạn tiên sinh cũng là người mẫu nam, bất quá con đường của người ta hoàn toàn khác với yêu nghiệt Tô, con đường người ta đi là con đường nam tính mạnh mẽ. Nam tính mạnh mẽ! Trời biết Tô Nặc muốn gắn bốn chữ này lên người mình biết bao nhiêu! Bất đắc dĩ do diện mạo quyết định vận mệnh, hắn chỉ có thể im lặng cắn răng ở trong lòng! Thỉnh thoảng lại giả bộ làm mấy em gái vào trang cá nhân của Khâu Tử Ngạn comment vài câu linh tinh rất ư là thiếu muối như “tôi không hề hâm mộ mấy tên cơ bắp”, “ha ha ha ha cơ bụng gì chứ nhìn ngu quá đi mất”, đủ loại tình cảm từ hâm mộ đến ghen tị đến căm hận, quả thật không thể dùng từ ngữ để diễn tả!

“Tôi tốn rất nhiều công sức mới hẹn được giám đốc Âu Dương ra gặp cậu đó.” Người đại diện dặn đi dặn lại, “Quý sau trung tâm thương mại trực thuộc tập đoàn Nhân Thụy sẽ đẩy mạnh thương hiệu mỹ nam, vì vậy mới có ý định đổi người mẫu sổ tay mua sắm, cậu nhất định phải nắm chặt cơ hội này!”

“Yên tâm đi.” Tô Nặc trả lời nhanh gọn lẹ. Vào nghề gần ba năm, hắn giỏi nhất chính là giả vờ đẹp trai lạnh lùng, huống chi lần này là đoạt công việc từ tay Khâu Tử Ngạn, đúng là sướng tới mức cả người tê dại! Cho dù ông đây không có cơ bắp cũng có thể thắng nhà ngươi một lần! Ha ha ha ha ha! Người mẫu Tô cười như điên trong bụng, hào phóng rót thêm cho mình ly sữa đậu nành.

Đúng vậy, hắn chính là loại người ăn hoài không mập khiến người ta ghen tị!

Sau khi ăn xong bữa sáng, người đại diện tới công ty xử lí công việc, Tô Nặc ở nhà một mình cảm thấy rất buồn chán, vì thế lại nằm xuống ngủ tiếp. Gần đây công việc kín mít, vất vả lắm mới có được một ngày rảnh rỗi, tận dụng thời gian nghỉ ngơi mới là vương đạo.

Sau đó trong mơ mơ màng màng, hắn cảm giác được mình xuyên đến hậu trường T, mặc một bộ nội y diêm dúa.

“Nặc Nặc, sao còn chưa thay quần áo?” Người đại diện lưng hùm vai gấu giẫm vỡ hoa sen đi tới, vô cùng lo lắng thúc giục hắn, “Tới phiên cậu lên sân khấu rồi kìa!”

Nani*? Tô Nặc run lẩy bẩy, “Nhưng mà tôi đâu có ngực đâu!”

*Nani = “cái gì?” trong tiếng Nhật.

“Ai nói thế, cậu rất đầy đặn mà!” Người đại diện lỗ mãng xoa xoa trước ngực hắn.

Tô Nặc không thể tin cúi đầu, bị bộ ngực khủng của mình doạ hết hồn!

Sau đó hắn bị doạ tỉnh lại luôn!

Khốn kiếp! Người mẫu Tô đổ mồ hôi đầm đìa ngồi bật dậy, tim vẫn còn đập bang bang!

Mơ gì mà mơ quái gở thế không biết, đúng là muốn lấy mạng người ta mà. . . Phải ăn một bát mì an ủi mới được!

Tô Nặc hưng trí bừng bừng nhảy xuống giường thay quần áo, đeo mắt kính mò ra ngoài kiếm ăn.

Bởi mới nói, muốn dỗ dành một tên tham ăn thật ra rất đơn giản.

Đương nhiên, vì không để người khác chú ý, Tô Nặc không có đi xe thể thao của mình. Ông bác lái taxi chở hắn đến một quán nhỏ ven đường nổi tiếng, khi nhìn thấy tấm biển đỏ thủng lỗ chỗ lay động trong gió, người mẫu Tô thật sự muốn rơi lệ.

Hai tháng không tới, quán này quả nhiên vẫn sang trọng rạng ngời như cũ!

“Một tô mì gân bò lớn, một mâm rau trộn thịt bò, một trứng kho, một dĩa dưa leo, một cái bánh thịt bò, thêm một chén. . . Thôi nhiêu đó thôi.” Thật ra hắn còn muốn gọi tiếp, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của em gái đằng trước, Tô Nặc vẫn thức thời im miệng lại, tốt xấu coi như giữ chút khí chất thần tượng —— dù thật ra hắn rất muốn gọi thêm một chén chè đậu đỏ!

Tô Nặc tiếc nuối cầm cái phiếu đi xung quanh tìm chỗ ngồi.

Đang là giờ cơm trưa cao điểm nên trong quán có rất nhiều người, vất vả lắm mới nhìn thấy một cô nàng sắp ăn xong, Tô Nặc ‘vèo’ một cái phóng đến bên cạnh đứng chờ.

Cô gái khóc không ra nước mắt, bị một anh chàng đẹp trai chăm chú nhìn mình ăn cơm thật sự rất. . . Rất tàn nhẫn có biết không!

Tuy rằng người mẫu Tô đeo kính râm bình dân, nhưng dù sao làm ngôi sao đã lâu, trên người hắn vẫn có chút khí chất. Cô gái thật sự nhịn không được, đành phải đau lòng bỏ dở nửa bát mì thịt bò, xách túi chạy trối chết.

Tô Nặc vui vẻ chiếm chỗ ngồi, vừa ngửi mùi thơm vừa nuốt nước miếng.

Ngồi đối diện là một anh công nhân nhập cư anh tuấn, nếu miêu tả theo tiểu thuyết thì đại khái là ‘ưng mâu hẹp dài’, ‘chiếc mũi anh tuấn’, ‘đôi môi lạnh lùng’ gì gì đó, so với diễn viên cũng không kém là bao, nhưng anh này lại mặc một chiếc áo T-shirt rách rưới, trên người còn dính đầy bụi đất, vừa nhìn là biết vừa ra khỏi công trường.

Anh công nhân nhập cư ăn uống rất tiết kiệm, chỉ có một tô mì thịt bò và hai cái bánh bao. Tô Nặc cảm thấy không đành lòng, đột nhiên nhớ tới một bản tin mà TV đã đưa, người phải xa quê nhà lên thành phố lớn làm ăn, cuối cùng gặp trúng ông chủ độc ác. . . Thật xót xa làm sao!

Vì thế người mẫu Tô dứt khoát gọi thêm một dĩa rau trộn thịt bò và món kho, vô cùng nhiệt tình đặt trước mặt anh công nhân, “Mời anh.”

“Mời tôi?” Anh công nhân nhập cư sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, “Cậu biết tôi?”

“Không biết, nhưng mà tôi gọi nhiều lắm, một mình tôi ăn không hết.” Tô Nặc chân thành trả lời.

“. . . Cảm ơn.” Anh công nhân bật cười.

Người dân lao động cần cù cười đẹp quá! Tô Nặc cảm thấy vô cùng cảm động, vì thế liền sáp lại gần, hỏi: “Anh làm việc ở công trường nào?” Dù sao người này cũng không biết mình, mình có bộc lộ bản chất nhiều chuyện cũng đâu có sao!

“Ở đằng kia.” Anh công nhân chỉ chỉ hướng đối diện.

Người ít lời chính là người thành thật nhất! Tô Nặc tiếp tục nhiều chuyện, “Thu hoạch trong nhà thế nào?”

“Rất tốt.” Anh công nhân nín cười.

Trong quán không có máy lạnh, Tô Nặc ăn đến đổ mồ hôi mũi, vì thế hắn tháo kính râm xuống, rút khăn tay ra lau mặt.

Sau khi thấy rõ diện mạo của hắn, anh công nhân nhập cư hơi sửng sốt một chút.

Tô Nặc nhìn quét qua vẻ mặt của anh công nhân, thân thể không khỏi chấn động. . . Không phải chứ, vậy mà cũng bị nhận ra sao?! Trứng trên đũa rơi bẹp xuống bát, trong đầu Tô Nặc lập tức xuất hiện một đống tiêu đề bát quái《Yêu nghiệt? Người đẹp? Sai hết rồi! Vạch trần tấm màn bí mật kinh thiên động địa, Tô Nặc là một kẻ ăn hàng thô tục!》,《Người mẫu Tô Nặc thích ăn quán lề đường, hình tượng cao sang quý phái không còn sót lại chút gì》, quả thật làm hắn đau đến tê tâm liệt phế!

“Cậu cũng tới đây làm công?” Anh công nhân nhập cư nhìn thấy vẻ lo lắng của hắn, vì thế chủ động đổi đề tài.

Ha, may là chưa bị nhận ra. . . Tô Nặc thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng nói bậy bạ: “Ừ, tôi nghỉ học đại học, không có việc gì làm nên ra ngoài tìm việc.”

Anh công nhân nhập cư cười cười, không nói gì thêm.

Không có người đại diện lải nhải, không có fan và ánh mắt của phóng viên chó săn, người mẫu Tô ăn một bữa rất thoải mái, không chỉ húp mì rột rột mà còn bưng bát húp nước, nguyên cái miệng bóng lưỡng.

Anh công nhân nhập cư hiển nhiên cũng bị tướng ăn và sức ăn của hắn làm hết hồn, trông hắn gầy teo thế kia, chắc mấy ngày qua chưa ăn gì.

“Tôi đi trước.” Tô Nặc thoả mãn lau miệng, vẫy tay chào tạm biệt.

“Tạm biệt, cám ơn thịt bò của cậu.” Anh công nhân nhập cư nhếch miệng cười, nhìn hắn bước ra khỏi quán.

“Giám đốc.” Vài phút đồng hồ sau, một người đàn ông đội mũ bảo hiểm vội vã đi vào cửa tiệm, “Bộ phận thi công đã sửa xong thang máy, ngài có muốn tới công trường xem một chút không?”

“Đi thôi.” Anh công nhân nhập cư đứng lên, “Thông báo với công ty, chiều nay sẽ sửa đến sáng mai, hôm nay chắc không kịp rồi.”

“Vâng.” Thư ký đưa mũ bảo hiểm cho hắn, kinh ngạc liếc nhìn bàn ăn đầy chén rỗng, “Hôm nay ngài. . .” Sức ăn không tệ nha.

Giám đốc Âu Dương cười cực kì thâm ý. . . Ngày mai gặp mặt, chắc sẽ thú vị lắm đây.

_______________________________