Thốn Mang

Chương 52: Đoạn xuyên phân hải (thượng)

Lý Dương xuất quan đúng vào lúc trời đã khuya.

"Hô !"

Một cơn gió nhẹ thổi qua, lúc trước trên mái của toà biệt thự hãy còn thông thoáng không người, lúc này đã có một người đứng ở đó.

Lý Dương thân mặc hắc y, ngạo nghễ đứng trên mái của toà biệt thự, tà áo bay bay !

May mắn là Lý Dương toàn thân mặc hắc y, trong bóng tối không có người phát hiện ra, đứng trên mái toà biệt thự nhãn tình Lý Dương trở nên xán nhược, nhìn toàn bộ cảnh Manhattan về đêm, cảnh về đêm so với ban ngày còn náo nhiệt hơn, vố số du khách đi lại trên đường lớn hẻm nhỏ.

Nhìn qua vô số những người bộ hành có già, có trẻ, có bình dân, có phú hào, đủ mọi dạng người lọt vào trong tầm mắt. Trong một thoáng hoảng hốt, Lý Dương có một cảm giác ảo tưởng, bản thân tựa như vị thần chí cao, còn dưới chân mọi người đều chỉ là sâu kiến.

Bất ngờ một tiếng than từ miệng Lý Dương phát ra.

"Có thể là những người phổ thông vô tri đó mới là tốt hơn, ta vì có được lực lượng mạnh mẽ mà thật sự hiểu được sự tàn khốc của địa hạ thế giới, nơi đây hoàn toàn là cường giả vi tôn, không có chút cảm tình trong đó. Thế giới ngũ đại hắc bang ? Giáo đình ? Hắc ám nghị hội ? Đó đều là những lực lượng cường đại hàng đầu, nếu ta mà không có bí pháp tu luyện của ma giới, thì trước mặt bọn họ hoàn toàn chỉ là xú trùng, muốn giết là giết, muốn bóp là bóp, nhưng hiện tại ta bắt đầu tu tập "Ma Dương điển" và "Ma thần lục tuyệt", vậy thì đó lại là một hoàn cảnh khác !"

"Hừm, tập đoàn Thánh Lâm ? Không biết là giải thưởng của ta có khiến đời sống sinh hoạt các ngươi thêm đầy đủ hơn không ?" Trên mặt Lý Dương có một nụ cười nhỏ nhẹ, càng giao lưu nhiều với Hạng Vũ, hắn càng được tiếp xúc nhiều với các bí pháp của ma giới, Lý Dương càng lúc càng cảm thấy đối với phàm nhân giới có nhiều chỗ rất coi thường. Thậm chí thái độ đối đãi với tập đoàn Thánh Lâm, Lý Dương có chút cảm giác của mèo vờn chuột.

"Phải rồi, Bá vương, người có bí pháp nào để hành hạ linh hồn không ?" Lý Dương hốt nhiên hỏi.

"Có, đương nhiên có, Ma giới cái khác không nhiều, nhưng bí pháp để hành hạ người thì lại có rất nhiều, đặc biệt là đối phó với nguyên anh linh hồn, ví như "U quỷ phệ hồn", U quỷ phệ hồn này là dùng 999 lệ quỷ để cùng một nơi với hồn phách muốn hành hạ, để cho hồn phách đó bị sự cắn xé của hàng trăm lệ quỷ, khiến cho hắn cầu sinh không được cầu tử không xong ! Như vậy sau vô số năm thống khổ, lực lượng linh hồn sẽ từ từ yếu đi, cuối cùng là hồn phi phách tán, vĩnh thế bất đắc siêu sinh ! Đương nhiên, ngươi cũng có thể để linh hồn đó thâu nhập lực lượng, để hắn tiếp tục sống, không ngừng phải chịu sự thống khổ, khi nào ngươi muốn hắn chết thì hắn phải chết ! Ha ha, cái đó hãy còn đơn giản, lợi hại hơn một chút là "Bách diễm luyện hồn", Bách diễm luyện hồn này là… …

Lý Dương nghe thấy mà không khỏi rùng mình, trời ạ, ma giới này quả nhiên là lợi hại.

"Vừa rồi ta nói ra 18 loại là những thứ ta thường dùng, tại ma giới mà không có chút thủ đoạn lợi hại thì cũng không được. Nếu như Lý Dương ngươi còn chưa mãn ý, không vấn đề gì ! Lão hữu của ta Si Hồn Đan nổi tiếng là một cao thủ hành hình của Ma giới, 72 loại phương pháp hành hạ của hắn cho dù tâm tính như Phật đà cũng không chống nổi !"

"Xem ra ta cũng cần phải học những bí pháp âm hiểm này, Lâm Thiên Vũ, ta nhất định vì ngươi mà học tập những bí pháp này !" Lý Dương nhè nhẹ cười, liền đó thân thể hốt nhiên như làn gió thoáng chốc biến mất khỏi mái của toà biệt thự.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lão Kiệt Khắc khả ái của chúng ta lại như thường lệ ghé thăm biệt thự của Lý Dương.

"Mộc Dịch không biết thế nào rồi, tại sao lại cứ trốn trong phòng không chịu ra vậy ? Nếu như không phải ngày đó hắn có nói, ta còn nghĩ là hắn không có ở bên trong, bất quá cái cửa đó cũng kỳ quái, không ngờ ta dùng mọi cách mà vẫn không vào được !" Lão Kiệt Khắc vừa đi vừa lẩm bẩm. Lời Lý Dương nói khi đó chẳng qua là do Hạng Vũ dùng cấm chế khiến Lão Kiệt Khắc rơi vào trong huyễn cảnh, làm lão lầm tưởng là Lý Dương nói.

"Thật là đáng tiếc mà, hơn 100 ngày rồi, bao nhiêu là phí thi đấu bị lãng phí, Mộc Dịch hắn không ngờ hơn 100 ngày liền không thi đấu, bằng không Mộc Dịch đáng thương đáng ghét của ta chắc là đã tiến vào được võ đài đính cấp rồi, Lão Kiệt Khắc ta tối thiểu cũng kiếm hơn triệu USD rồi, tiền à, tất cả đều những đống USD đó !" Lão Kiệt Khắc rền rĩ thống khổ, lão ta mỗi ngày không có chuyện gì làm thì lại chạy đến biệt thự của Lý Dương để xem xem thành ra mỗi ngày kể như lão đã tập vận động thể dục giúp cho sức khoẻ.

"Hi, tiểu Kiệt Khắc, cháu khoẻ chứ !" Lão Kiệt Khắc vừa thấy thiếu niên trong biệt thự Lý Dương lập tức cười hi hi nói.

Thiếu niên này chính là đệ đệ trong cặp tỷ đệ lang nhân, người chị tên là Trần Lỵ, người em tên Trần Vũ, người chị tên tiếng anh kêu là Lỵ Lỵ (Lily), người em kêu Kiệt Khắc (Jake), Lão Kiệt Khắc đối với tiểu Kiệt Khắc rất thích thú, hiện tại mỗi ngày đến nhà Lý Dương, nhìn tiểu Kiệt Khắc cũng là một niềm vui thú.

"Lão Kiệt Khắc, ông cũng khoẻ !" Tiểu Kiệt Khắc vẫn còn là một thiếu niên, những ngày này đã bình ổn lại, không còn vẻ bi thương trong quá khứ nữa.

"Tiểu Kiệt Khắc, chiều nay ta dẫn cháu đi Broadway… …ách !" Lão Kiệt Khắc đang nói với tiểu Kiệt Khắc, hốt nhiên dư quang trong mắt nhìn thấy một người đang ngồi trong phòng khách, không khỏi trừng mắt há mồm nhìn người đang ngồi ăn sáng… … Lý Dương.

"Ô ! Mộc Dịch thân ái của ta, người cuối cùng đã chịu ra rồi, lẽ nào thượng đế ông ấy cuối cùng đã chịu mở mắt ?" Lão Kiệt Khắc chớp hai con mắt, tựa hồ không dám tin mọi chuyện là thật.

Lão Kiệt Khắc véo mạnh vào chân mình một cái, bất ngờ kêu lên đau đớn, liền đó nhảy phắt tới : "Ô ! Thượng đế à, đây là thật rồi, Mộc Dịch, Mộc Dịch thân ái của ta, ngươi cuối cùng đã chịu li khai căn phòng đáng ghét đó rồi !" Lão Kiệt Khắc hai mắt quang mang loé lên, đó là quang mang khi Lão Kiệt Khắc nghĩ đến hàng đống USD sắp đến tay mình.

Lý Dương nhè nhẹ cười, nhìn Lão Kiệt Khắc nói : "Thực là xin lỗi, bất quá địa hạ quyền đàn một năm chỉ cần đánh trên 10 trận là được mà, khoảng thời gian trước ta đã đánh 20 trận rồi, đáng lý ra là không có chuyện gì chứ ?" Lý Dương khoảng thời gian trước khi bế quan đã phong cuồng làm các nhiệm vụ sát thủ, đồng thời cũng phong cuồng tham gia các trận đấu. Nhiệm vụ sát thù đã làm gần chục cái, võ đài cũng đã đánh 20 trận.

Lão Kiệt Khắc vội vàng nói : "Không, không, đương nhiên là không có vấn đề. Chỉ là thời gian cũng là tiền bạc, Mộc Dịch thân ái của ta, khoảng thời gian này ngươi có biết đã không đánh bao nhiêu trận không ? Có biết là đã mất đi bao nhiều tiền không ? Bằng không giờ này ngươi đã tiến vào võ đài đính cấp rồi, phí thi đấu cũng đã trên trăm vạn USD rồi !"

"Được rồi, Lão Kiệt Khắc ! Lão đừng có lo, hiện tại lão cứ yên tâm đi an bài trận đấu, ta lúc nào cũng có thể tham gia thi đấu !" Lý Dương nhẹ nhàng cười nói.

Lão Kiệt Khắc lập tức sáng mắt, vội vàng đứng dậy quay người đi : "Mộc Dịch, vậy ta đi trước nhé, tiểu Kiệt Khắc, đi Broadway để lần tới nha, đừng có lo, lần tới ta nhất định dẫn cháu đi !" Lão Kiệt Khắc hiện tại đang muốn sắp xếp một số lượng lớn trận đấu cho Lý Dương, lão thực sự là chờ không nổi, dù gì thời gian cũng là tiền bạc mà.

Sau khi ăn sáng.

"Tiểu Kiệt Khắc, "Lang hoàng quyết" em tu luyện đến đâu rồi ?" Lý Dương cười nói.

Tiểu Kiệt Khắc đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khác, khẽ nhăn mũi kiêu ngạo nói : "Em là thiên tài, chỉ hơn 100 ngày là đã đạt đến tầng thứ hai rồi, tỷ tỷ hãy còn ở tầng thứ nhất !"

Nhìn thấy dáng điệu hoạt bát hiện tại của tiểu Kiệt Khắc, Lý Dương cũng cảm thấy cao hứng, hắn cũng không muốn thấy một thiếu niên lại chìm đắm trong sự thù hận, bất quá tiểu Kiệt Khắc có thể nhanh chóng biến thành thoải mái như vậy, thứ nhất là vì tuổi hãy còn nhỏ, thứ hai là vì ngày đó cừu nhân sát hại mẫu thân nó đã bị Lý Dương giết chết.

"Buzz buzz… …"

Tiếng di động rung lên, Lý Dương lập tức tiếp lấy điện thoại.

"Mộc Dịch, trận đấu ta đã sắp xếp xong rồi, hôm nay 8 giờ tối !" Thanh âm Lão Kiệt Khắc không khỏi khiến Lý Dương ngẩn ra một lúc, khoảng thời gian mà Lão Kiệt Khắc li khai đã được bao lâu đâu ! Chỉ bằng thời gian ăn bữa sáng à, xem ra mỵ lực của đồng tiền quả thực là rất lớn.

Thốn Mang

Tập 2 : Tử Đạn