Thông Thiên Chi Lộ

Chương 91: Hai phần năm

Năm quả Phệ tâm trùng noãn to nhỏ khác nhau được Ngụy Tác thận trọng đặt lên tấm thảm Ngân ti thảo mềm mại.

Môn Khống linh thuật này đích xác như gã yêu cầu, tu sĩ Thần hải cảnh tứ trọng là có thể thi triển.

Càng khiến gã hoan hỉ là Khống linh thuật ghi rất rõ yêu thú càng nhỏ càng dễ khống chế. Nguồn truyện: Truyện FULL

Yêu thú càng nhỏ, linh thức càng nhược tiểu.

Khống linh thuật nói đơn giản một chút là tựu dùng thuật pháp gieo một pháp phù đặc biệt vào linh thức yêu thú. Đạo pháp phù này cho phép tu sĩ dùng ý thức khống chế yêu thú.

Nếu linh thức bản thân của yêu thú rất mạnh thì không thể gieo được.

Khống linh thuật có ghi rõ, muốn dùng môn thuật pháp này khống chế yêu thú tứ cấp trở lên, nhất định phải sử dụng ngay sau khi yêu thú xuất sinh chưa lâu, bằng không sẽ không có hiệu quả. Còn với những yêu thú sinh ra đã có linh thức siêu phàm thì Khống linh thuật vô hiệu.

Phệ tâm trùng không thuộc nhóm này.

Khống linh thuật thượng cũng nói rõ, đối với một số yêu thú, tốt nhất là trực tiếp thi triển Khống linh thuật trước khi nở ra. Vì yêu thú chưa thành hình thì linh thức càng nhược tiểu, cơ hồ có có bất kỳ ý thức phản kháng nào, sau khi nở ra sẽ bị tu sĩ thi pháp khống chế.

Chẳng khác nào thiết kế sẵn cho năm quả Phệ tâm trùng noãn của Ngụy Tác?

Gã hưng phấn nghiên cứu Khống linh thuật thật kỹ.

Khống linh thuật thi pháp không hề phức tạp, không khác gì phát ra Thanh thủy nhận. Ngụy Tác dám khẳng định không cần luyện tập cũng có thể thi triển môn thuật pháp này.

Nhắm mắt lại, hồi tưởng một lần thuật pháp, gã máy động tâm niệm, bắt đầu thi pháp.

Từng luồng chân nguyên tim tím từ ngón tay gã chảy ra, từng sợi lục quang đột nhiên xuất hiện, hình thành một lục sắc quang điểm chừng hạt gạo.

Trong lục sắc quang điểm tựa hồ có rất nhiều phù văn nhỏ xíu lóe lên, trông như một tấm phù lục tí hon.

Gã lại tỏ vẻ hoan hỉ, không dám nhìn thêm, đưa tai điểm khẽ, lục sắc quang điểm rời tay thấm vào Phệ tâm trùng noãn.

Lục quang lóe lên, lục sắc quang điểm tan vào một quả Phệ tâm trùng noãn.

Ngụy Tác lập tức tĩnh tâm cảm giác.

Theo Khống linh thuậtt, môn thuật pháp này thi triển thành công thì tu sĩ thi pháp sẽ cảm giác được đạo pháp phù người đó gieo tồn tại, cảm giác được cả tình hình đạo pháp phù đó khống chế yêu thú.

Gã đột nhiên biến hẳn sắc mặt, Khống linh thuật thất bại!

Gã cảm giác được pháp phù tồn tại, nhưng cảm nhận được Phệ tâm trùng chưa thành hình trong quả trứng đột nhiên tan hết sinh cơ.

Chỉ tích tắc sau, Ngụy Tác cảm giác được sinh cơ trong quả Phệ tâm trùng noãn triệt để đoạn tuyệt, biến thành quả trứng chết! Đạo pháp phù đã gieo cũng tiêu tan trong tích tắc.

Sao lại thế được!

Ngụy Tác gã dám chắc lần này quá trình thi pháp không có vấn đề gì.

Vậy thì chỉ còn một khả năng là môn bản thân thuật pháp này có vấn đề!

"Lẽ nào môn thuật pháp này đã bị Hàn Vi Vi ngầm thay đổi?" Nghĩ thế, sắc mặt gã trở nên khó coi hơn.

Không thu lại cả ngọc giản và Phệ tâm trùng noãn trên Ngân ti thảm, Ngụy Tác nhảy vọt ra ngoài.

"Hàn Vi Vi!"

Thấy cảnh tượng bên ngoài, Ngụy Tác gầm lên.

Linh quả viên đã trở nên loạn xạ, nhiều cây gãy gục dưới đất, nhất là mấy gốc bồ đào và Tử liên vụ như bị lưỡi băng cắt qua, thê thảm vô cùng.

"A!"

Ngụy Tác gầm lên, Hàn Vi Vi đang ôm một viên đá trứng ngỗng, gã gầm lên thì viên đá còn lớn hơn khuôn mặt trong tay nàng ta rơi xuống, chát một tiếng, trúng ngay cây Hồng môi quả. Gốc cây khẳng định xong đời.

Linh quả viên tuy kèm với chỗ ở thiên cấp nguyên bản nhưng nếu bị ác ý phá hoại thì khẳng định tu sĩ thuê chỗ phải bồi thường.

"Xin lỗi, ta giật mình nên lỡ tay." Hàn Vi Vi cười ha hả.

"Ngươi làm nô lệ thế hả?" Ngụy Tác lạnh giọng nhìn linh quả viên xơ xác.

Hàn Vi Vi tỏ vẻ vô tội: "Ta bưng đá trứng ngỗng mà, chỉ là đôi lúc lỡ tay rơi xuống. Có lúc bê đượ nửa đường thì không bê được nữa, có lúc quá để ý nên vô tình va phải cây."

"Ngươi làm thế này cũng đành, chỉ là ta không ngờ ngươi xấu xa như vậy." Ngụy Tác lạnh giọng, "lại giao cho ta Khống linh thuật đã thay đổi, khiến ta thi triển thất bại."

Hàn Vi Vi ngẩn người, "thay đổi Khống linh thuật? Ngươi có ý gì hả?"

"Ý gì hả?" Ngụy Tác lạnh giọng: "Thuật pháp đơn giản thế này ta không đời nào thi pháp sai lầm chứ nhỉ? Trước đây ta chỉ cho rằng ngươi hơi điêu ngoa, ngang ngược vô lý, cộng thêm kiến thức kém, kỹ thuật tồi, chứ không ngờ ngươi lại âm hiểm như thế."

Hàn Vi Vi biến sắc, "Ý ngươi là ta sửa thuật pháp rồi đưa cho ngươi?"

Ngụy Tác không nói gì mà cười lạnh.

"Ta còn tưởng vì sao ngươi muốn có môn Khống linh thuật này thế, hóa ra vì có yêu thú để khống chế." Hàn Vi Vi cười lạnh, "Ta đã coi qua môn thuật pháp đó, có hạn chết nhất định, yêu thú tứ cấp trở lên chỉ thi pháp thành công khi mới sinh chưa lâu. Có phải ngươi đọc sót điểm này nên trách ta."

"Vậy hả?" Ngụy Tác lạnh giọng, "yêu thú của ta non không thể non hơn nữa, ngươi có vào xem không."

"Yêu thú mới nở, còn non hả?" Theo gã vào tĩnh thất, thấy năm quả Phệ tâm trùng ấu noãn, Hàn Vi Vi liền ngẩn người.

Ngụy Tác nhìn nàng ta dị thường băng lãnh, "Lần này ngươi còn gì để nói?"

"Thuật pháp ta cho ngươi tuyệt đối không có vấn đề." Hàn Vi Vi nghiến răng: "Thật ra là trứng của yêu thú gì?"

"Thật ra là trứng yêu thú gì, ta thấy không cần thiết phải cho ngươi biết?" Ngụy Tác lạnh giọng: "Ta chỉ có thể khẳng định đây là trứng ngũ cấp yêu thú, tuyệt đối phù hợp điều kiện thi pháp của Khống linh thuật."

"Ngươi định làm gì!"

Ngụy Tác đang cười lạnh chợt biến sắc vì gã thấy Hàn Vi Vi giậm mạnh chân, tay cũng xuất hiện lục sắc quang điểm, đoạn nàng ta quát to, quang điểm vào một quả Phệ tâm trùng noãn.

Thậm chí lòng gã dấy lên sát ý vì lục sắc quang điểm của Hàn Vi Vi thấm vào quả Phệ tâm trùng noãn lớn nhất trong năm quả, thoáng nhìn cũng thấy uy mãnh nhất, điều kiện tiên thiên tốt nhất.

"À! Yêu thú của ngươi thuộc chủng loại gì mà khó coi thế, trông cứ như bạch tuộc." Hàn Vi Vi cơ hồ cất lên tiếng kêu kinh ngạc.

Khống linh thuật lần này đã thành công?

Ngụy Tác mặt mũi nhăn nhó hít sâu một hơi, cần quả Phệ tâm trùng noãn quả gã ban nãy gã thi pháp thất bại lên.

Rất rõ ràng, không dùng bất kỳ thuật pháp nào, Ngụy Tác cũng cảm giác được quả Phệ tâm trùng noãn lớn nhất phát ra sinh cơ kỳ dị, tựa hồ có vật đang hoạt động ở trong, sắp chui ra đến nơi. Còn quả trứng hỏng thì tử khí trầm trầm.

"Ta sử dụng chính Khống linh thuật ngươi nói đó, chẳng phải thành công rồi sao? Sao ngươi lại bảo là có vấn đề?" Mắt Hàn Vi Vi ánh lên chất vấn Ngụy Tác.

Ngụy Tác lạnh lùng nói: "Ngươi có dám thề là ngươi sử dụng chính môn Khống linh thuật như trong ngọc giản không?"

Hàn Vi Vi gật đầu giận dữ, "ta đương nhiên dám thề!"

"Được, ta thi pháp ngay trước mắt ngươi." Ngụy Tác đã quyết định, nếu gã làm theo đúng Khống linh thuật mà lại thi pháp thất bại thì sau này sẽ khiến Trân Bảo các trả giá, bởi như thế chứng tỏ Hàn Vi Vi sử dụng mới là Khống linh thuật chân chính, còn ngọc giản đã bị nàng ta thay đổi.

Cũng như ban nãy, lục sắc quang điểm từ ngón tay gã bắn ra, thấm vào một quả Phệ tâm trùng noãn.

"Thành công hả?"

Ngụy Tác ngẩn ra vì lần này cảm nhận được liên hệ giữa gã với pháp phù trong Phệ tâm trùng noãn, gã thậm chí cảm giác được nó trông thế nào.

"Thế nào? Thành công hả?" Thấy dáng vẻ gã ngẩn ra, Hàn Vi Vi cười lạnh, "Là do ngươi thi pháp có vấn đề rồi đổ oan cho ta hả?"

Chuyện gì hả?

Rõ ràng gã cũng thi pháp như vừa nãy, sao lần này thành công, lần trước lại thất bại?

Ngụy Tác tạm thời bỏ qua Hàn Vi Vi đang cười lạnh, hơi ngần ngừ một chút rồi thi triển Khống linh thuật với quả Phệ tâm trùng noãn bé nhất.

Gã cực độ kinh ngạc là Khống linh thuật lại thành công!

Gã cảm nhận rõ con Phệ tâm trùng này hình như suy dinh dưỡng, gầy gò hơn con trước nhiều. Rõ ràng không phải vấn đề tiên thiên của Phệ tâm trùng noãn.

Gã không hiểu nổi, hít sâu một hơi, tiếp tục thi triển Khống linh thuật với quả Phệ tâm trùng noãn cuối cùng.

Gã đột nhiên biến hẳn sắc mặt vì lần này Khống linh thuật thất bại!

Gieo khống linh pháp phù xong, quả Phệ tâm trùng noãn nhanh chóng biến thành trứng hỏng, hơn nữa sinh cơ trong quả thi pháp thành công đầu tiên cũng tan biến, trở thành trứng hỏng.

Nhưng quả được Hàn Vi Vi thi triển Khống linh thuật và quả nhỏ nhất mà gã thi pháp thì không có vấn đề gì.

Đột nhiên, Ngụy Tác mặt mũi nhăn nhó, chợt tỉnh ra.