Thông Thiên Đại Thánh

Chương 23: Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm

Lão Độc Nhãn nghe hiểu tiếng người. Nó ô ô lên hai tiếng, đi tới trước mặt thanh niên nhân, cái đuôi phía sau vẫy liên tục, có vẻ nhu thuận không gì so sánh được.

Lúc này, thanh niên nhân mới quay đầu lại nhìn lão giả đang sùi bọt mép nằm trên mặt đất mà đắc ý với một chỉ vừa rồi của mình.

- Thế nào! Đã suy nghĩ kỹ chưa. Phương pháp tu luyện bí kỹ này ngươi có bằng lòng giao ra hay không.

Lão giả co quắp nằm trên mặt đất, hiện tại hắn đã hoàn toàn không thể khống chế được thân thể của chính mình, hơn nữa trong trạng thái co quắp muốn làm ra động tác gật đầu lại càng thêm khó. Nếu như không chú ý còn tưởng rằng hắn đang cơ quắp theo quán tính.

- Ngươi đến tột cùng là gật đầu hay lắc đầu đây?

Bên tai lại truyền đến thanh âm của thanh niên nhân. Lão giả gian nan mở mắt nhìn thanh niên tuấn mỹ trước mắt này. Trong mắt hắn, người thanh niên này phảng phất giống như đến từ Cửu U Minh Ngục, giống như Thị Huyết Ác Ma, vô cùng đáng sợ.

Lão giả dốc hết khí lực toàn thân gật đầu một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin. Hiện tại lão giả không cầu sống, nhưng hắn lại muốn chết thật nhanh.

- Như vậy mới đúng chứ! Nhưng thật ra so với vừa rồi có tiến bộ rất lớn. Thật là, sớm đồng ý có phải tốt hơn không. Hết lần này đến lần khác muốn làm anh hùng. Trên đời này làm gì có anh hùng?

Thanh niên nhân vừa cười vừa lắc đầu, ngón tay lại điểm lên trán lão giả một lần nữa:

- Hiện tại nói đi.

Lão giả thở phì phò từng ngụm, từng ngụm một, cũng không có nói gì. Lão giả nỗ lực giơ tay phải của mình lên chỉ vào trong ngực của mình.

Thanh niên nhân híp con mắt lại, khoát tay, cắt nát y phục của lão giả, lộ ra thân thể cường tráng của hắn.

- Như thế cũng là một biện pháp không tồi!

Nhìn dấu viết trước ngực vô cùng nhợt nhạt của lão giả. Thanh niên nhân cười lạnh một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào dấu vết trên ngực lão giả, một người thật lớn toàn thân đầy máu xuất hiện. Sau đó một quyển trục màu đen rơi xuống tay hắn.

Mở quyển trục, nhìn qua vài lần, sắc mặt thanh niên nhân đại biến. Nụ cười của hắn trong chớp mắt biến mất.

- Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm. Không phải bí kỹ, là dị thuật. Ta dĩ nhiên lại nhìn lầm.

Thanh niên nhân cất quyển trục vào trong tay áo, sau đó nhẹ nhàng phất một cái, thân thể lão giả liền bắn ra xa hơn mười trượng đánh lên một cự thạch gần đó. Một ngụm tiên huyết mạnh mẽ từ trung miệng phun ra, thân thể lão giả rơi xuống mặt đất, nằm im không nhúc nhích.

Thanh niên nhân cũng không buồn liếc mắt nhìn lại, tay áo phất lên, thân hình một lần nữa giống như lá rụng, tùy theo gió bay đi, chỉ để lại một đống thi thể và hỗn độn.

Nếu như Cẩu Đản Tử ở chỗ này, thấy trường phát sinh nơi đây nhất định sẽ cả kinh. Bởi vì thủ đoạn thanh niên nhân thu lão Độc Nhãn vừa hiện ra cho thấy đây không phải là thế giới võ hiệp giống như hắn tưởng tượng. Chí ít đây không phải thuần túy là một thế giới võ hiệp.

Mãng Thương Sơn, Tây sơn khẩu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

Khắp nơi trên mặt đất đều là thi thể, một mảng hỗn độn.

Hàn phong lạnh lẽo thổi qua càng lộ ra vẻ thê lương. Lúc này đây đã bước vào thời kỳ lạnh nhất của mùa đông, nhiệt độ cực thấp, hơn nữa hàn phong thổi qua, chỉ mất nửa ngày, máu trên tuyết đều đông lạnh lại. Những thi thể này bị đông lạnh dẫn đến mất thăng bằng. Một lát sau một trận âm phong thổi qua.

Trận âm phong này vô cùng lạnh lẽo, nhẹ nhàng thổi qua những thi thể đã bị đông cứng trên mặt đất. Nguyên bản, những thi thể này đông lạnh cứng như sắt đá, vậy mà "bá" một âm thanh giòn tan vang lên, giống như cành cây khô trong rừng bị bẻ gẫy vậy.

Đích thật là bị bẻ gãy, hơn nữa không phải chỉ một mà là toàn bộ hơn trăm cỗ thi thể ở tây sơn khẩu bất thình lình bị âm phong thổi qua. Thoáng cái giống như một đoạn gỗ mục tan vỡ.

Tất cả các thi thể đóng băng đều tan vỡ thì không có gì đáng nói nhưng chỉ có thi thể của đại trưởng lão bị thanh niên nhân thần bí kia bỏ qua lại xuất hiện biến hóa quỷ dị không thôi.

Ở trong tây sơn khẩu, các thi thể khác đều giống nhau, âm phong lạnh lẽ không gì so sánh được thổi qua đều khiến những thi thể này tan vỡ. Chỉ có thi thể của đại trưởng lão, sau khi phát ra vài tiếng "ba", bên ngoài thân thể hắn sản sinh ra một đoạn văn tự, đến cuối cùng một thanh âm vang lên, thi thể đại trưởng lão liền nứt ra, một đạo hắc khí tinh tế từ trong đầu đại trưởng lão chui ra. Hắc khí này càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm, tựa hồ sắp sửa ngưng tụ. Chỉ là ở đây là sơn khẩu, gió núi cực lớn. Hắc khí giống như cát bụi, bị gió thổi qua liền tản ra. Chỉ là hắc khí này cùng với bụi khí này khác nhau. Những hắc khí này chưa hoàn toàn bị gió thổi đi. Bị gió thổi đi xa mấy trượng, hắc khí giống như bị một cỗ lực lượng vô hình bám lấy, bắt đầu ngưng tụ về một hướng.

Gió núi quá nhiều, một trận gió yếu đi liền có trận gió khác thay thế. Vô cùng vô tận, từng sợi hắc khi nhè nhẹ, tuy rằng rất ngoan cường thế nhưng thủy chung vẫn không thể nào đấu lại tự nhiên. Dưới sức gió cực lớn, hắc khí cũng dần tiêu tán. Cuối cùng chỉ còn sót lại một chút nhỏ hắc khí theo gió núi chậm rãi bay xuống chân núi.

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Sáng sớm ngày hôm sau, khi những ánh nắng ban mai bắt đầu chiếu sáng xuống muôn nơi, chậm rãi thoát khỏi sự che chắn của những rặng núi cao chót vót, truyền tới thôn sơn dưới chân Mãng Thương Sơn.

Khí trời giống như một đứa trẻ con, tính khí thay đổi thất thường. Ngày hôm qua còn âm phong nặng nề, gió lạnh gào rít từng cơn. Vậy mà ngày hôm nay ánh mặt trời trên cao chói lọi, xóa bớt phần nào cái giá lạnh của mùa đông.

Cẩu Đản Tử thức dậy từ rất sớm, cũng không biết vì sao bản thân Cẩu Đản Tử nằm bất động một ngày đêm, toàn thân bây giờ vô cùng khó chịu. Bởi vì thụ thương cho nên phải nằm trên giường vài ngày, không được hoạt động gì cả khiến cho hắn cảm thấy khó chịu.

Ngày hôm nay, Cẩu Đản Tử rốt cuộc cũng tỉnh lại, cơn sốt cao cũng đã hạ xuống. Lúc này Cẩu Đản Tử chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, khí sắc hồng hào, giống như bản thân hắn chưa từng bị thương vậy. Cẩy Viên nhanh chân nhanh tay nhảy từ trên giường xuống, chạy đến chỗ đất trống trên núi phía sau nhà mình tu luyện.

Hiện giờ khác trước rất nhiều. Một bộ Thái Cực Quyền đơn giản hóa, Cẩu Đản Tử đánh hai lần rồi mà vẫn không có cảm giác sung sướng. Cảm giác tâm tùy ý động, ý tùy khí đi ngày hôm nay của Cẩu Đản Tử làm cho hắn cảm thấy không thích hợp, Không phải trong đầu hắn nhiều tạp niệm mà là trong thời gian tu luyện, Cẩu Đản Tử cảm giác được khi huyết lưu động trong kinh mạch càng thêm rõ ràng.