Thư Sinh Họ Hàn

Chương 15: Âm Mưu Bắt Đầu

Bùi Gia nơi cũng không yên ổn, Bùi Công Sĩ tộc trưởng cùng năm người thân thích họ hàng bàn luận, một người tầm khoảng 20, 23 tuổi thiếu niên hai mắt rất sáng dáng vẻ đường hoàng, tuấn tú hàng lông mày hắn kéo dài như lưỡi của bán nguyệt,mũi cao mặt hơi gầy, người này tên Bùi Công Đạt trưởng tử của Bùi Công Sĩ từng là Bùi Gia hy vọng trong bảy mươi năm nay, hắn từng tu luyện tổ truyền công pháp có tên Bát Nhã Chỉ Cầm, Uông Ninh Thành mấy ai là đối thủ bản thân hắn tinh hiểu âm luật, một người một đàn tung hoành ngang dọc chỉ thua mỗi Hàn Đức, nhưng trong một đêm bị người phế đi hai tay trở thành phế nhân, nếu không tiểu tử Tôn Gia kia đâu đến lượt…

“năm đó, nếu phụ thân ngươi nghe lời ta hợp sức Bùi, Triệu hai nhà giúp Hàn Đức lên nắm quyền Hàn Gia, thế cục bây giờ đã có lợi hơn..~”. Bùi Công Đạt ngậm ngùi thở dài, Hàn Đức sự tình hắn biết bảy phần là bị ám toán, bọn hắn từng là tri kỉ cũng từng là đối thủ của nhau, nay cơ hội đã trôi qua thật không biết rõ Hàn Đức sống chết…

“Đạt nhi, thế sự không thể lường trước được..~”.

“đều là vi phụ hồ đồ nhất thời…~”. Lúc đó chỉ vì một suy nghĩ cá nhân khiến Bùi Công Sĩ không xuất thủ tương trợ, hiện nay Hàn Mộc nắm quyền đại thế đã không còn, hai nhà Bùi, Triệu lâm vào ba nhà vây công, Bùi Công Sĩ chỉ thở dài nói.

“Công Đạt, ngươi cũng đừng nói phụ thân ngươi vậy..~”. Bùi Gia nhị đương gia em trai Bùi Công Sĩ, Bùi Nhất Đinh bước ra nói.

“còn không là các ngươi ý kiến tốt, nhị thúc ngươi cũng có phần, ngươi còn nói..~”. Tuy Bùi Công Đạt bị phế đi hai tay, kinh mạch cắt đứt vô phương cứu chữa nhưng tài trí của hắn khiến mọi người nể phục trong Bùi Gia hắn tính là kế nhiệm Gia Chủ, Bùi Công Đạt có chút tức giận nói.

“ta, thúc phụ hướng ngươi xin lỗi..~”. Bùi Nhất Đinh thở dài, đứa cháu này hắn hiểu rõ, lần này đại họa khiến Bùi Gia lâm vào thế hiểm cũng có phần của hắn, Bùi Nhất Đinh thở dài nói.

“nhị thúc ngươi cũng không cố ý, vậy thôi đi lần này bọn chúng muốn thăm dò chúng ta cùng Triệu Gia bên kia câu trả lời..~”.

“tin tưởng Triệu Vô Trọng cũng rõ, chúng ta đã cầu viện Thành Chủ ra mặt bãi bình nhưng hắn cũng không phải là lão hổ răng đã rụng, khẩu vị quá lớn bên Hoàng Hải Lâu Khách bây giờ quả là trọng yếu quân cờ..”. Bùi Công Đạt bước chậm ra cửa nhìn ánh trăng trên cao suy nghĩ chút lại nói, bên ngoài gió thổi nhẹ nhưng ánh trăng vẫn sáng cô độc và lạnh lẽo.

“phụ thân, ngày mai đi săn ngươi phái người tuyệt đối bảo vệ đệ đệ an nguy, hắn là chúng ta Bùi Gia hy vọng..~”. Bùi Công Đạt suy nghĩ lát lại nhấn mạnh trọng tâm nói.

“được..`”. Bùi Công Sĩ không nghĩ ngợi quyết định nhanh trả lời.

“Công Đạt, nhị thúc ngươi cho dù mất cái mạng này cũng mang được Vân Phong bình an trở về..~”. Bùi Nhất Đinh cười sảng khoái nói.

“đúng vậy..~”. Trên dưới Bùi Gia cao tầng đồng thanh nói.

“nhị thúc cẩn thận..~”. Bùi Công Đạt không khỏi nhắc nhở.

Tuyệt Lôi Lĩnh đỉnh, Hàn Đức vừa cầm hũ rượu đứng lên vừa lầm bầm.

“ Nhất bộ ta nào sợ, long phi vũ lộng”. Nói rồi hắn tiến lại một bộ quỷ dị thân pháp hắn hóa thành cao tốc di động chỉ nhìn thấy lục ảnh như mãnh long đại hải gầm lên.

“Nhị bộ rượu đã thấm lòng, vũ lộng trường quyền chân đạp thái sơn”. Hắn lại bước thêm một bước, tay ném hũ rượu lên không trung hai tay mãnh quyền đánh ngũ quyền ẩn chứa lực lượng cuồng bạo, đất cát bụi bay lúc cương mãnh lúc nhu bộ cước di động nhưng từng bước đều lún xuống đất, cả người hắn tràn đầy lực lượng…

“Tam bộ giờ đã say nhưng tâm ta không say”.

“Tứ bộ quyền đả vũ hải, chân đạp Lôi Vương..”.

“Ngũ bộ thây chất thành núi, huyết trở về sông..~”.

“Lục bộ lực bài sơn địa lấp hải..~”.

“Thất bộ tam quyền định càn khôn..~”.

“Bát bộ khô lâu bảo tọa, ai dám tranh phong.~~”.

“ha ha..~.~”. Hàn Đức cuồng bạo cười lớn bắt lấy hũ tửu rơi xuống, hắn cảm thấy từ trong huyết mạch hắn tà ác nhất khí tức diễn sinh ra ảnh hưởng đến tâm trí, nhưng hắn vẫn hưởng thụ hắc ám ma lực, ngày mai thôi kế hoạch sẽ bắt đầu…

“đại nhân, đã chuẩn bị xong..~”. Nghe xong Từ Bá Đạt hai chân mềm nhũn, hắn cảm thấy vô tận sát khí tà ác nhất khí tức từ tám câu thơ, Hàn Đức giờ đã trở thành chỗ dựa cho hắn gan hắn tự nhiên sẽ lớn hơn, ai cho hắn cơ hội hắn sẽ bán mạng cho người đó, nhịn lại run rẩy bộ dáng Từ Bá Đạt cung kính nói.

“tốt lắm, đây là thưởng cho ngươi..~”. Hàn Đức tay ném ra một cuốn cơ sở Trận Pháp cho Từ Bá Đạt vẻ mặt vẫn lạnh như băng nói.

“đa tạ đại nhân, tiểu nhân sẽ tuyệt đối trung thành với đại nhân..~”.Từ Bá Đạt đương nhiên vui mừng khôn xiết như gặp được trân bảo dập đầu liên tục..

“hừm..~”. Hàn Đức cũng không nói gì, quay đầu nhìn màn đêm thăm thẳm trong Tuyệt Vọng Lâm bỗng chốc nở nụ cười lạnh lẽo còn bên cạnh Từ Bá Đạt hắn cũng không quan tâm lắm tìm một cơ hội khử là được, người này gian mãnh xảo trá không thể dùng được, khi hắn còn khống chế trong lòng bàn tay được thế cục, mạng nhỏ của hắn vẫn hữu dụng…

Ngày hôm sau phía tây Tuyệt Vọng Lâm, một toán nhân mã đang truy đuổi một đầu Địa Thảo Xà, giằng co một lúc Địa Thảo Xà dựa vào ưu thế tốc độ mạnh mẽ của mình thân dài đến tám thước có đôi cánh nhỏ người màu lục diệp rất dễ ngụy trang hơn nữa đầu này đã là trưởng thành kỳ Hoàng Lôi Lục Giai Lôi Thú, trong đám người có một thiếu niên cưỡi một đầu Quy Giác Thú hắn đang háo thắng truy đuổi con mồi của mình, nam tử bên cạnh thấy vậy liền nhắc nhở.

“công tử đầu này Địa Thảo Xà tốc độ cùng độc của nó đừng nên khinh thường..~”.

“được rồi, Tôn nhị thúc..~”. Tôn Kim Dương nghe vậy cũng không háo thắng truy đuổi đành an toàn tiếp cận Địa Thảo Xà.

“gào R~~”.

“ầm..~”. Địa Thảo Xà bị đuổi đến bờ hồ thấy là đường cùng, nổi giận to lớn cái đuôi một chiêu quét chúng đại thụ, đại thụ không chịu được gẫy đổ xuống dư lực bay về phía đám người…

“súc sinh,..”~. Tôn Kim Dương nổi giận, hai tay gân xanh nổi lên vận lôi lực mạnh mẽ hét.

“Không Thủ Quyền, Kình Đạo..”~. To lớn không khí bị áp súc thành tiểu cự chưởng cắt tới, ẩn chứa mạnh mẽ kình lực khiến cho đất bị kéo dạt sang hai bên…

“ầm…!!!”~ Đại thụ dễ ràng bị cắt phá, cự chưởng như cũ mạnh mẽ lao về phía Địa Thảo Xà,…

“vù..~”. Địa Thảo Xà linh trí không thấp cúi đầu phun ra độc vụ màu trắng rồi chui xuống đất chạy trốn..

“ầm..~”. Cự chưởng lao tới đem vị trí cũ của Địa Thảo Xà phá thành ba thước hố sâu nhưng không thấy bóng dáng của Địa Thảo Xà…

“súc sinh linh trí không thấp dĩ nhiên trốn vào đất..”. Tôn Kim Dương có chút tức giận nói.

“Địa Thảo Xà trong đất tăng phúc tốc độ hơn rất nhiều mọi người cần cẩn thận.”~. Tôn nhị không quên dặn dò năm sáu tên đằng sau, khi đoàn người vẫn đang cảnh giác xung quanh liền có một tên gia đinh hét lớn..

“công tử, nhìn kìa có phải bên kia treo cái gì không..~”.

“đâu..~”. Tôn Kim Dương nghe vậy nhìn lại cách đó không xa khoảng ba mươi thước ở bên cạnh bờ hồ một đại thụ xanh tốt, cao đến hơn mười thước xanh tốt lạ thường kì lạ thay trên cành giống như đang treo cái gì, Tôn Kim Dương cùng đoàn người bước chậm lại cảnh giác lại cao hơn rất nhiều, Tôn Kim Dương dần dần nhìn rõ hắn liền ngã ra đằng sau kinh hãi nôn mửa…

“là thi thể..~”.

“điều này..~~”. Tôn nhị đi lên gặp cảnh tượng liền nhíu mày, đằng sau vài tên gia đinh cơ hồ liền nôn ra hết thức ăn buổi sáng cơ hồ mặt đều trắng dã run cầm cập…

“thủ đoạn quá tàn độc..~”. Tôn nhị cuối cùng cũng bật thốt lên, trước mặt hắn là hơn tám cỗ thi thể bị treo trên cành cây đại thụ, có một điều là thủ pháp mỗi thi thể đều bị moi tim rút cốt cơ hồ chỉ còn lại bộ da không, đặc biệt là cái dây để treo họ lên lại là ruột của bọn họ, khuôn mặt bị cắt đến biến dạng nhưng vài mảnh vải còn lại cơ hồ xác định là người của Lý Gia…

“Tôn thúc, ta không thoải mái ta về trước..`”. Tôn Kim Dương bụng dạ nào còn dám xem, hắn cũng lạnh cả gáy tuy hắn tàn nhẫn nhưng cơ hồ thủ đoạn người này còn tàn nhẫn hơn…

“không đúng..~”. Tôn nhị bỗng bắt gặp được điểm mấu chốt, lập tức nhận ra thủ pháp lại là Không Thủ Quyền tầng hai Đoạn Phong Thức (chém gió), lập tức túm lấy cổ áo Tôn Kim Dương lại nói.

“công tử nhìn đây là Đoạn Phong Thức, có người muốn ám hại chúng ta..~”.

“không thể nào..~”. Tôn Kim Dương triệt để ngây người, lần này nếu ngoại nhân nghĩ thật Tôn Gia cùng Lý Gia quan hệ coi như xong triệt để kết thù…

“ngươi xem công tử, thi thể kia trên người y phục thật tinh tế chỉ có địa vị cao mới có được loại vải thượng hạng này tám phần là Lý Mục Hiên..~”. Tôn nhị liền phân tính nói, trán hắn cũng đã mồ hôi đầm đìa…

“vậy chúng ta phải rời khỏi đây thôi..~”. Tôn Kim Dương thường ngày mạnh miệng đến lúc có chuyện thì rút lui đầu tiên.

“’không được, rời khỏi cũng vậy chỉ còn cách hỏa thiêu chứng cứ..~”. Tôn nhị quả nhiên lão luyện, ngăn lại Lý Mục Hiên nói.

Gần đó trên đỉnh một đại thụ có một hắc y nhân đang quan sát đám người hắn cười nhẹ lẩm bẩm rồi như u linh biến mất..

“thật quyết đoán nhưng trò hay vẫn còn..~”.

Lúc bọn họ muốn hỏa thiêu chứng cứ lập tức từ trong rừng chạy ra đám người có nhân kinh ngạc nói.

“là Tôn Gia người..~~”.

P/s: các vị cũng đừng xúc động muốn gài ta, Hàn Thiếu ta không hố đâu quả thật cũng đừng buồn nôn nha tuy thủ pháp tàn độc nhưng càng về sau càng hấp dẫn a..