Thư Sinh Họ Hàn

Chương 37: Mộng nguyệt cái chết

“Hống…!!~~”…

Huyết Nhân Lĩnh Chủ đau đớn thống khổ gầm lên, khổng lồ cánh tay vung vẩy muốn đem Lý Ngạn bắt lấy, bóng lớn đập tới nhưng Lý Ngạn không nhíu mày một cái hắn không có ý định tránh đi, khịt mũi khinh thường từ thân hắn Lôi Điểu không ngừng kêu lên chói tai thanh âm, mạnh mẽ Lôi Điện tuôn ra đem Huyết Nhân Lĩnh Chủ cuốn lấy, từng dòng Lôi Điện đem Huyết Nhân Lĩnh Chủ thân thể như một túi nước đều có ý định muốn bạo, hắc bào nhân hơi cười Huyết Nhân Lĩnh Chủ tuy không thể ngăn lại được Lý Ngạn nhưng nó cũng có vai trò nhất định của mình những bọc mủ cùng huyết của nó chính là nguồn lây nhiễm Nguyền Rủa những sinh vật ở Minh Giới đều như vậy bọn chúng từ khi sinh ra đều mang theo khủng bố Nguyền Rủa, bọn chúng đều là những quả bom…

“lui lại..nhanh lên~~”. Hắc bào nhân nhanh chóng nhắc nhở Mộng Nguyệt rồi lui lại giữ khoảng cách cố định, Mộng Nguyệt tuy không hiểu nhưng cũng lựa chọn tin tưởng nàng cùng lấy tốc độ kinh người rời khỏi, Lý Ngạn bỗng cảm giác không ổn hắn con ngươi không khỏi trừng lớn…

“Ầm…Ầm….!!~~”. Huyết Nhân Lĩnh Chủ như một trái bom nước, nó trương phình cái bụng cái mồm há lớn, nhưng muốn bạo tạc đám người Lý Gia hoảng rồi muốn tách ra nhưng không kịp, hai tiếng nổ lớn liên tiếp nối đuôi nhau, đau tai âm thanh vang lên đem phong cản lại phả vào người Hắc bào nhân vạt áo lồng lộng bay phần phật, Mộng Nguyệt cũng kinh ngạc khi uy lực tưởng chừng chỉ có Hoàng Lôi Cảnh Huyết Nhân lại như thế khủng bố oanh tạc, nó như là một cơn lốc nhỏ đem xung quanh tám thước đại thụ nhổ tận gốc, những khối thạch lớn đều bị tạc bay, khói bụi tán đi nơi đám người Lý Gia đứng đã thành hố sâu to nhỏ năm thước, đám gia nô đã không thấy chỉ còn lại vài đống huyết nhục vương vãi tanh tưởi mùi vị buồn nôn đẩy lên, Mộng Nguyệt quan sát thấy cảnh tượng như vậy nhìn Hắc bào nhân không khỏi lạnh người, nàng chưa từng gặp ai hạ như thế ngoan thủ, nàng lại phút chốc do dự không biết mình chọn có đúng quyết định không, tất cả vì lợi ích của Hoàng Hải Lâu Khách là nàng lúc này duy nhất suy nghĩ, chết đi một cái gia tộc thì có làm sao,…

“cẩn thận một chút…”. Hắc bào nhân không lấy làm kinh ngạc mà ngưng đọng nhìn lại, hắn chưa từng cảm thấy nguy hiểm hương vị đó đã biến mất nên nhắc nhở một chút Mộng Nguyệt.

“ưm..”. Mộng Nguyệt gật đầu bắt đầu đề cao cảnh giác, ngưng thần quan sát xung quanh kỹ càng hơn..

“vèo..~~”. Liên tiếp những âm thanh cắt gió lạnh lẽo tiến lại, Mộng Nguyệt khẽ cau mày trong tay trường kiếm nhẹ nhàng đem những đoản gẫy tàn vũ khí hóa giải, ánh mắt nàng chăm chú hơn nơi giữa hố sâu kia có thân ảnh hơi cử động, Lý Ngạn chưa chết không phải là nàng tin tốt gì dù sao cũng là Huyền Lôi Cảnh Cửu Trọng Thiên lâu năm cường giả hậu thủ chắc chắn sẽ có, nàng tuyệt đối phải cẩn thận..

“không thể nào,…”. Mộng Nguyệt có chút khó tin nhìn Lý Ngạn, Lý Ngạn thân ảnh vô cùng chật vật hắn không ngờ rằng chính mình sẽ bị ám toán thảm hại như vậy hầu như bản nguyên huyết khí của Huyết Nhân Lĩnh Chủ đem hắn nửa người tưới hết,nay cái cảm giác ăn mòn thân thể vô cùng mãnh liệt cho dù là đem Lôi Lực chí dương như thế đồ vật khu trục độc khí nhưng vô dụng, hắn đã bị Nguyền Rủa của Huyết Nhân Tộc, sẽ phải chịu ăn mòn từng tế bào một vài đại lượng Huyết Trùng sẽ đem hắn lục phủ ngũ tạng ăn hết, mà hắn không thể đem Huyết Trùng thừa cơ hội tiến vào thân thể hắn được giống như vật ký sinh Huyết Trùng chết hắn cũng sẽ chết, Huyết Trùng tạm thời thay hắn lục phủ ngũ tạng …

“thật là buồn nôn mùi vị..”. Hắc bào nhân có chút khoa tay lẩm bẩm, hắn nhìn thấy nửa người bạch cốt Lý Ngạn quả thật quá buồn nôn, cũng đồng dạng sợ hãi sức mạnh của Minh Giới sinh vật nếu đem bọn chúng phóng tới thế gian này chẳng phải sẽ là một tràng tai nạn…

Một nơi khác nội thành Uông Ninh..

“Ầm ầm..!!~~”. Hơn mười tiếng nổ vang lên, đám người vẻ mặt đang vui mừng đột nhiên biến sắc Huyết Nhân đột nhiên số lượng lớn lao về phía bọn họ rồi tự bạo, binh lính cũng mộng bức đây chẳng phải đánh bom liều chết sao, nhưng ác mộng của bọn họ chưa dừng lại ở đây, những người tiếp xúc qua tanh tưởi huyết của Huyết Nhân đồng dạng bị lây nhiễm quay lại chính người thân của mình tấn công tạo thành chưa có tai nạn, thế cục Uông Ninh Thành như đã gặp phải tuyệt diệt không thể…

“đệ đệ đây chính là ngươi muốn tình cảnh sao..?”. Mạc Hà một bộ thất vọng chi sắc, nàng bị Hàn Đức tính kế nhưng nàng một mực vẫn nghĩ rằng hắn có lý do đây..

“Mạc Trưởng Lão xin ngươi hãy cứu những người vô tội này..~~”. Nguyễn Bá Nham ho khan kịch liệt tuy Mạc Hà không tính lấy mạng hắn, nhưng trọng thương là điều khó tránh khỏi.

“được..”. Mạc Hà thở dài gật đầu, nàng lần này e rằng cũng không thể quay về Lôi Cung Học Viện được nữa rồi.

Hắc Bào Nhân nhìn bộ dáng buồn nôn của Lý Ngạn không chút nào thấy kinh tởm mà là thú vị, hắn quả thật đoán đúng những sinh vật ở Minh Giới kia quả thật đáng sợ, Nguyền Rủa pháp tắc đem bọn chúng phải nhận lấy hình phạt cũng quá tàn khốc đi, e rằng Mạc Hà cũng không thể ngờ được đem những người lây nhiễm ở trong thành diệt sát cũng không thể ngăn lại kết cục này bởi vì mọi người đều bị độc khí lây nhiễm nhưng lại bị ẩn đi dấu hiệu, nếu để bọn họ ra ngoài đồng dạng sẽ phát bệnh, quả thật là cay độc phương thức trả thù…

“Mộng tiểu thư đem hắn giết chết đi..~~”. Hắc bào nhân băng lạnh lời nói nhắc nhở Mộng Nguyệt,..

“được rồi…”. Mộng Nguyệt đồng ý gật đầu, tuy nàng lương thiện tính cách nhưng thế gian này nhân đều có thể thay đổi nếu để lợi ích đủ nặng vượt qua ranh giới lương tâm, thì họ có thể làm những việc không thể ngờ tới…

“Thiết Xoa Phiến..!~”. Mộng Nguyệt sát khí bén nhọn ánh mắt trong tay Thiết Xoa Phiến thình lình xuất hiện, sợi xích dài cột lấy một mũi đoản thương khiến Mộng Nguyệt khống chế từ xa rất tốt, nàng xoay người xinh sắn một đòn đoản thương như lưu tinh muốn đem đầu Lý Ngạn cắt xuống, tuy hắn bị giam lại Lôi Lực Huyết Trùng tác quái nhưng cảm giác của Lý Ngạn vẫn còn, hắn cố sức né tránh quả thật lần này Hàn Đức thiết kế quả thực quá tỉ mỉ tính kế đem Nguyễn Bá Nham cầm lại, tách ra tam gia Triệu Gia đi chặn lại đoàn người Tôn Gia còn Bùi Gia thì ngăn cản Hàn Gia có trách thì trách bọn họ quá thân ai người đấy lo chỉ lo đường mình sẽ là đường sống mà thôi.

Còn đám người Vũ Gia và Lý Thu Hoài cùng Lý Mục Hiên mất tích, Hàn Đức quả thật không đáng lo Vũ Gia là con chó săn của Nguyễn Bá Nham không quá lật mặt còn Lý Thu Hoài hắn không tự chủ được độc ác ý nghĩ lướt qua, dù sao bản thể Hàn Đức chưa từng xuất hiện không ai biết hắn ở đâu Hắc bào nhân cũng chỉ là một khôi lỗi mà thôi…

“chết đi Lý Ngạn..~”. Mộng Nguyệt cay độc âm thanh quát nàng Thiết Xoa Phiến như u linh bám không rời, dồn Lý ngạn vào đường cùng lấy trọng thương Lý Ngạn khó có thể cùng toàn lực thời kỳ Mộng Nguyệt chính diện giao phong, mệnh hắn đều khó bảo toàn cho dù bị ăn mòn đi nửa người chỉ còn xương trắng nội tạng đều có thể nhìn thấy nhưng hắn ánh mắt căm hận ngất trời cùng phẫn nộ không phải là Mộng Nguyệt mà là Hắc Bào nhân, mắt thấy sắp bị Thiết Xoa Phiến đoạt mạng hắn quả thật không cam lòng, Hắc bào nhân phảng phất như nhìn Lý Ngạn lần cuối …

“phập…!!~~”.

“kết thúc sao..~`”. Là lúc này chỉ còn duy nhất ý nghĩ mà Lý Ngạn muốn nghĩ, nhưng nơi Hắc Bào Nhân lại lộ ra khó tin nổi thần sắc hắn đang sợ hãi, hắn chưa lần nào như thế sợ hãi…

“bịch..!~~”. Âm thanh vọng lại bóng người ngã xuống nơi cổ đã trống không thủ cấp đã mất tích, cơ thể còn hơi run rẩy co giật vài cái rồi ngã ra trước, không sai người bị vô thanh vô tức cắt mất thủ cấp chính là Mộng Nguyệt, nơi thủ cấp nàng ánh mắt trừng lớn không cam lòng muốn gào lớn nhưng không thể bộ dáng ảm đạm đôi mắt dần chìm vào bóng tối, nơi nhân cầm đầu của nàng thình lình lại là Tôn Gia Chủ Tôn Nghĩa Sơn…

P/s: “ Mộng Nguyệt vô thanh vô tức bị giết, chẳng lẽ Triệu Gia người sảy ra chuyện, còn tại sao Tôn Nghĩa Sơn lại mạnh mẽ như vậy cũng khiến ta cảm thấy kinh ngạc, …”.