Thư Sinh Họ Hàn

Chương 6: Loạn Đấu Lôi Ảnh Báo, Hoàng Hải Lâu Khách

Đêm khuya tĩnh mịch, ở Tuyệt Lôi Lĩnh lúc này một đạo thân ảnh vẫn đang cố gắng chạy tiềm nhập vào hắc ám, còn tám con Lôi Ảnh Báo vẫn đang truy đuổi hắn.

“ta với các ngươi đâu có thù giết phụ mẫu chớ đuổi như thế.!!!~~”.

“Ma Pháp Mộc Nhân Thân..”.

Một bên vừa la lang Hàn Đức, một bên nhanh tay niệm chú, Lôi Ảnh Báo mà nghe hiểu chắc rằng tức chết, đàn này vốn có chín con hắn vừa giết chính là con đầu đàn mà lại là con cái duy nhất nên hận cũng là phải.

Năm cái thân ảnh hiện ra giống hệt Hàn Đức như đúc như huynh đệ sinh đôi, phân biệt chạy về bốn hướng khiến cho bầy Lôi Ảnh Báo nhất thời bối rối, bọn chúng lại phân ra nhưng vẫn có ba đầu Lôi Ảnh Báo đuổi theo Hàn Đức.

“Ma Pháp Thổ Tượng Nhân..!!~~”. Hàn Đức mắt nhìn thấy sắp đến khu vực có rất nhiều khối cự thạch, nụ cười gian mãnh lại hiện lên, hắn vố là Pháp Sư đa hệ trong số ít người ở Băng Lôi Đông Cực Châu có thể sử dụng được thành thạo bảy thuộc tính vốn dĩ hắn có thể ở Quang Minh Thành trở thành Ma Pháp Sư cao cao tại thượng nhưng hắn không bỏ được tình thân nên mới quay về, Hàn Đức hai tay hiện ra màu nâu quang mang vỗ vào ngoan thạch.

Khối ngoan thạch cao hai trượng như có thêm sinh cơ, dần dần liên kết với các tảng thạch nhỏ hơn, hiện ra hoàn chỉnh Thạch Nhân, nó gầm lên vài cái.

“gào RR!!~~”.

“cuộc vui bắt đầu..!!~~”. Hàn Đức thời kỳ đỉnh phong ít ra đều có thể tạo được Huyền Lôi Cảnh Thạch Nhân năm trượng, bây giờ chỉ là Phàm Lôi Nhất Trọng Thiên Thạch Nhân đều đem hắn tinh thần lực hao gần hết, nhưng ít ra sẽ là món quà cho bầy Lôi Ảnh Báo.

Lôi Ảnh Báo am hiểu, dã chiến, rình rập con mồi nên Hàn Đức bắt buộc phải tách bọn chúng ra.

“rống..!!~~”.

Thạch Nhân to lớn thân hình, gặp Lôi Ảnh Báo không sợ hãi rống lớn, nó như khôi lỗi nên không biết sợ, bầy Lôi Ảnh Báo gặp Thạch Nhân to lớn bộ dáng tạm thời gầm lên đáp trả, rồi nhìn Hàn Đức ở sau như thâm thù đại hận đồng loạt phóng ra mạnh mẽ lôi điện ở gai lưng,..

“roẹt!!!~~~”.

“roẹt!!!~~~”.

“roẹt!!!~~~”.

Thạch Nhân tiếp lấy mạnh mẽ lôi điện hơi lùi lại hai bước, nhưng vẫn cứng rắn ngạch kháng vì là truyền điện nên không sao, hơn nữa Thạch Nhân nếu ở vùng nhiều đá thì rất khó giết.

Nhìn thấy lôi điện mạnh mẽ tạo thành ánh sáng, nhưng bị Thạch Nhân cản lại, Hàn Đức cười tươi.

“tạm biệt..!!~~”.

Sau một trận chiến hắn tiêu hao quá nhiều, cùng với sắc trời cũng mau sáng, Hàn Đức không nguyện ý cùng bầy này Lôi Ảnh Báo dây dưa.

Nhìn bóng lưng Hàn Đức tiêu sái rời khỏi, Lôi Ảnh Báo khổng khỏi nổi giận bạo phát nhưng nhìn lại to lớn Thạch Nhân đem bọn chúng không chiếm được tiện nghi gì, một Lôi Ảnh Báo muốn vượt ra liền dùng ưu thế tốc độ muốn lách qua Thạch Nhân, Thạch Nhân mặc dù trông chậm chạp nhưng Lôi Ảnh Báo vừa nghĩ rằng qua được từng khối đá bị Thạch Nhân bắn ra, Lôi Ảnh Báo hốt hoảng muốn né quay người nhảy ra nhưng có nẽ nữ thần may mắn không phù hộ, liền bị bắn bạo cúc…

“Rống…!!!!~~~”.

Ở phía xa Hàn Đức nghe thấy, như tiếng heo bị chọc tiết của Lôi Ảnh Báo không khỏi rùng mình mấy cái.

Hoàng Hải Lâu Khách, khu ở của nô bộc.

Hàn Đức đã về phòng của mình ném nên bàn, da của Lôi Ảnh Báo cùng gai của nó, ngồi lên ghế uống chút trà tĩnh lại tâm trí của mình, hắn giờ đã có thực lực chỉ cần cường đại hơn sẽ trả được mối huyết hải thâm thù này, nhân sinh như một giấc mơ chỉ cần ngươi cố gắng lão thiên sẽ không đối xử tệ bạc.

Vai Hàn Đức vết thương do Lôi Hùng để lại tuy bị đông lại do hàn khí nhưng vẫn có dấu hiệu trúng độc, Lôi Hùng vốn là âm ngoan, sảo trá, bọn chúng móng vuốt đều có cực độc của Hắc Ám.

“Quang Minh Ma Pháp cầu chúc xua tan hắc ám tội lỗi hãy cho chúng con thấy ánh sáng của người..!!~~”.

Hàn Đức đưa tay đặt nên vai, bắt đầu đọc chú từng luồng nhu hòa quang mang hiện ra, vai hắn chỗ bị thương do Lôi hùng đang bắt đầu rỉ ra từng giọt chất lỏng màu đen hôi tanh, Quang Minh vốn là thiên địch của Hắc Ám nên có thể chữa khỏi ép chất độc ra ngoài, vai Hàn Đức giờ không sưng nữa nhưng hơi nhức.

Hàn Đức đứng trước gương nhìn mắt trái của mình hắc nhãn nhè nhẹ xoay, vết đao ấy hắn sẽ mãi không quên, hắn lấy Lôi Mộc khắc thành một chiếc bán mặt nạ hồ yêu rồi đeo lên nhìn vào gương nở nụ cười nhàn nhạt.

Sáng sớm hôm sau, ngoài cổng Hoàng Lâu Hải Khách một người mặc bạch bào khuôn mặt bị che bởi mặt là hồ yêu bán mặt nạ để lộ một mắt u lam mái tóc dài trắng xõa ngang vai trông ma mị, rất hấp dẫn ánh nhìn của nữ nhân, hắn bước vào bên trong chính điện thu hút rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ.

“ta muốn gặp các ngươi chủ quản,..!!~~”. Hắn giọng nhẹ nói đã qua biến đổi nói với một tên thị vệ, không phải ai khác người này chính là Hàn Đức,hắn chọn Hoàng Hải Lâu Khách thứ nhất ở đây biết mặt hắn người hầu như ít và hơn nữa cho rằng là hắn mù, thứ hai Hoàng Hải Lâu Khách thế lực Hàn Đức phải hảo hảo mượn lấy.

Trong phòng lớn một người trung niên tuổi cùng với một thiếu nữ đang nói chuyện rất vui vẻ, cánh cửa mở ra một thị vệ chạy vào ghé tai nói.

Trung niên nhân, nghe xong quay lại nói với thiếu nữ.

“tiểu thư chúng ta có khách..!!~~”.