Thủ Tiện Là Bệnh, Trị Được!

Chương 1

【Phù Sinh Như Mộng 】 rất nghiêm túc đứng trong một mảnh rừng cây rậm rạp, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng bước chân của một ít quái đi tới đi lui.

Cậu là đến giao nhiệm vụ.

Cậu không nhìn thấy NPC.

Không phải xuất hiện BUG.

Cũng không phải internet lag.

Tô Hạ điều khiển tầm mắt nhân vật từ từ hướng xuống, bên chân của cậu, có một cái thi thể màu xám.

Rê chuột lên, tên thi thể hiển thị: 【Khắc Duy Á bị giết chết】.

Đúng, đây chính là NPC cậu phải giao nhiệm vụ.

Nhưng bây giờ! ! Cư nhiên bị người tay tiện giết chết rồi! !

Ni mã còn dám gài bẫy một chút nữa hay không? ?

Tô Hạ không dám rời đi, NPC này luôn luôn thích chạy ngược chạy xuôi, cậu thật vất vả mới tìm được NPC lừa dối cha này, tàm tạm thời gian refresh chỉ có 20′, Tô Hạ cứ nhắm đủ loại quái vô tội bên cạnh luyện tập.

Trên màn hình chợt lóe lên một tia sáng rực rỡ, tiếp theo một vị nhân vật tạo hình kỳ lạ nhìn không ra kiểu người nguyên bản đã xuất hiện ở bên cạnh【 Phù Sinh Như Mộng 】.

Tô Hạ lẳng lặng xem xét tư liệu của người nọ, 【 Không có ngực to 】, cấp 90 max cấp, Mục Sư. Phụ thuộc công hội 【 Một đóa cây hoa cúc đi chân trời 】.

[ phụ cận ]【 Không có ngực to 】: “Hi!”

Người nọ nhiệt tình chào hỏi.

Tô Hạ vẫn chơi game máy đơn quen rồi, không thích có quá nhiều tiếp xúc với những người khác, im lặng xoay người tiếp tục chém quái.

[ phụ cận]【 Không có ngực to 】: “Cậu cũng đang chờ Khắc Duy Á sao?”

Người nọ không hề cảm thấy có bất cứ chỗ nào kỳ lạ, niềm nở như cũ.

[ phụ cận]【 Phù Sinh Như Mộng 】: “Ân.”

Tô Hạ miễn cưỡng đánh một chữ, một cái bạo kích, một con chim đại bàng đói khát liền từ bầu trời rớt xuống, nhặt được 3 miếng ngân tệ.

[ phụ cận]【 Không có ngực to 】: “Tôi cũng đang chờ Khắc Duy Á, NPC này thật là khó đợi, luôn chạy tới chạy lui, không nán lại một chỗ.”

【 Không có ngực to 】 oán hận, đi theo phía sau Tô Hạ, thỉnh thoảng thêm lá chắn hồi chút máu cho cậu.

[ phụ cận]【 Phù Sinh Như Mộng 】: “Ân.”

Điểm ấy Tô Hạ đồng ý, bản đồ này vốn cũng rất lớn, một NPC nho nhỏ còn luôn thích chạy tới chạy lui, quả thực thần phiền!

Loát khoảng hơn hai mươi phút, Khắc Duy Á rốt cục sống lại, dắt ngựa của mình lại bắt đầu chuẩn bị dạo chơi xung quanh.

[ phụ cận]【 Không có ngực to 】: “Refresh rồi Refresh rồi! ! Đi đi đi!”

【 Không có ngực to 】 hết sức vui mừng.

Không cần người nọ dong dài, Tô Hạ đã sớm ấn phím “W” hướng Khắc Duy Á kia chạy tới.

Mới vừa đứng lại ở chỗ Khắc Duy Á, lúc Tô Hạ chuẩn bị click NPC, 【 Không có ngực to 】 lại mở miệng.

[ phụ cận]【 Không có ngực to 】: “Cậu trước hay tôi trước?”

Di, chẳng lẽ NPC này giao nhiệm vụ còn phải từng người từng người đến? Tô Hạ chưa từng làm nhiệm vụ này, ngẫm lại, vẫn quyết định đối phương tới trước đi.

[ phụ cận]【 Phù Sinh Như Mộng 】: cậu trước di.

[ phụ cận]【 Không có ngực to 】: thật sự? ? QAQ cậu là người tốt! ! !

Tôi chỉ là cho cậu giao nhiệm vụ trước là sao lại biến thành người tốt? Tô Hạ không nói gì.

Một giây sau, thì cậu biết vì sao người nọ nói mình là người tốt.

Màu sắc thân thể Khắc Duy Á biến xám lần nữa từ từ ngã xuống dưới chân【 Phù Sinh Như Mộng 】. Tên trên đỉnh đầu lại biến thành 【Khắc Duy Á bị giết chết】.

[ phụ cận]【 Phù Sinh Như Mộng 】: …

Mẹ đản (mẹ nó)sớm biết hắn tới giết NPC ông đây chết cũng sẽ không để hắn tới trước được không! ! ! !

[ phụ cận]【 Không có ngực to 】: sao vậy? ?

[ phụ cận]【 Phù Sinh Như Mộng 】: tôi nghĩ đến cậu là tới giao nhiệm vụ, tôi chính là đến giao nhiệm vụ.

[ phụ cận]【 Phù Sinh Như Mộng 】: bây giờ cậu giết NPC, tôi lại phải chờ 20′.

[ phụ cận]【 Không có ngực to 】: … Vừa rồi tôi nhìn thấy hắn ngã dưới chân cậu tưởng cậu cũng đặc biệt tới giết NPC o(╯□╰)o

Tô Hạ quả thực khí tuyệt.

[ phụ cận]【 Phù Sinh Như Mộng 】: ông đây là tới giao nhiệm vụ làm sao giết hắn! ! !

Trò chơi này quả thực không có luật chơi! ! cậu biết trong trò chơi này có rất nhiều người chơi đặc biệt chọn tới giết NPC, thỏa mãn hứng thú tội ác đáng sợ của bản thân, nhưng vẫn chưa gặp được, không ngờ hôm nay thì đụng phải.

[ phụ cận]【 Không có ngực to 】: ai nha bạn tôi gọi tôi đi trước bye bye lần sau gặp lại a!

【 Không có ngực to 】 vừa nói chuyện vừa triệu hồi ra tọa kỵ của mình sau đó nhảy lên nhanh chóng trốn khỏi bản đồ này, để lại 【 Phù Sinh Như Mộng 】 nghiến răng nghiến lợi. .

Vì thế ngày đó Tô Hạ lại quét chim đại bàng đói khát hơn hai mươi phút mới rốt cục giao nhiệm vụ. Trong quá trình này, cậu không đụng tới người kỳ lạ【 Không có ngực to 】nữa.

Ngày hôm sau còn phải đi học, lúc 11 giờ tối, Tô Hạ ngoan ngoãn tắt Computer lăn đi ngủ, trong mơ, cậu bị một đám chim đại bàng ngược chết đi sống lại, sau khi tỉnh lại mắng【 Không có ngực to 】chết đi sống lại.

Vì thế khi đi học, Tô Hạ cứ lặng lẽ chọn chỗ ở hàng cuối cùng, dựng sách xong, thì ghé vào trên bàn chuẩn bị ngủ tiếp.

Vừa muốn gặp gỡ cùng Chu công, bên cạnh đã truyền đến một trận mùi thơm, Tô Hạ còn chưa ăn sáng, lập tức tỉnh lại, nghiêm túc nhìn lại người nọ.

Bên cạnh mình không biết khi nào thì nhiều hơn một người, đang ôm một chén tiện lợi húp cháo, tỉ mỉ ngửi ngửi, cư nhiên còn là cháo thịt bò. Hắn không chút nào kiêng dè đây là đang vào học, thanh âm húp cháo mấy dãy phía sau cũng nghe thấy được.

“Sao. . . sao?” Thấy Tô Hạ nhìn chằm chằm mình, người nọ có chút mờ mịt.

“…” Cũng không thể nói mình còn chưa ăn sáng cậu như vậy là nhịp nhàng kéo cừu hận đi.

“Đi học không được phép ăn cái gì cậu không biết sao?” Tô Hạ mặt không chút thay đổi, mẹ đản không biết cháo thịt bò thằng nhóc này mua ở đâu, lại thơm cay như thế!

“Cậu có phải cũng đói bụng hay không?” trong ánh mắt người nọ tràn đầy thuần khiết.

Thứ áo (từ đồng âm, đọc nhanh giống cào (cī ao), Fuck) mới không nói cậu đã đoán đúng rồi! !

“Đến đến đến, tôi đây còn một phần!” Người nọ giống như biểu diễn ảo thuật, từ trong bàn lấy ra thêm một phần cháo thịt bò nóng hôi hổi, nhiệt tình quan tâm Tô Hạ, “Thằng nhóc Thẩm Tích đó lại đến muộn, phỏng chừng bữa sáng sẽ tự mình giải quyết, tôi vừa lúc mang nhiều một phần, cho cậu.”

Tô Hạ: “…”

Cậu cho rằng tôi là người tùy tiện như vậy sao! ! ! !

Vì thế Tô Hạ liền vui mừng hớn hở bưng chén tiện lợi cùng người nọ húp cháo thịt bò, cùng đón nhận nhất trí xem thường của quần chúng vây xem xung quanh.

“Người anh em, cháo này mua ở đâu? Mùi vị thật thơm!” Tô Hạ vừa húp vừa hỏi.

Người nọ nghĩ nghĩ, “Tôi không biết chỗ ấy là chỗ nào, chỉ biết đi như thế nào, đầu tiên ra cửa trường quẹo trái đi 100 thước rẽ phải đi 100 thước quẹo trái đi 200 không sai biệt thì đến rồi.”

Tô Hạ: “…” cậu nói tỉ mỉ nữa anh cũng nghe không hiểu được không! ! ! Cậu đây rốt cuộc là khả năng hình dung đáng sợ gì? ? ?

Bởi vì một chén cháo, hai người nhanh chóng liên kết, Tô Hạ cũng biết đồ không đáng tin này tên là Cố Xuyên, cùng khoa với cậu, lớp bên cạnh, đồ này còn có một người bạn thân lại càng không đáng tin tên Thẩm Tích, cư nhiên nhỏ hơn hai người hai tuổi, cấp 2 nhảy một lần, cấp 3 lại nhảy một lần.

Ăn cháo xong rồi, Tô Hạ thoả mãn lấy sách ra bắt đầu chuẩn bị nghe giảng bài, sau đó thì nhìn thấy Cố Xuyên lại mờ mịt nhìn mình chằm chằm, ân, nói đúng ra, là nhìn chằm chằm sách của Tô Hạ.

“Sao?”

“Học môn này?” Cố Xuyên lắc lắc một quyển sách khác trong tay mình, “Không phải môn này?”

“Cậu không có thời khoá biểu sao? Học cái gì cũng không biết?” Tô Hạ không biết nói gì.

“Có a, không ở chỗ tôi, ở chỗ Thẩm Tích đấy.” Cố Xuyên vô tội.

“Cậu ta không nói cho cậu biết?”

“Cậu ấy nói cậu ấy cũng không biết, thời khoá biểu mất rồi, kêu tôi mang toàn bộ sách qua, tôi ngại sách nhiều quá, cứ chọn đại một cuốn.” Cố Xuyên tiếp tục vô tội.

Tô Hạ: “…” Thật là có loại kỳ lạ này.

Cũng được buổi sáng chỉ có một môn, hai tiết mà thôi, hai người cứ quây quần xài chung một cuốn sách. Rất rõ ràng Cố Xuyên này tối qua cũng không biết đã làm hoạt động gì đi, đầu gật gật, nhiều lần trực tiếp nhào vào trên bàn, không tồi tỉnh lại kịp.

Lúc học tiết thứ hai, từ cửa sau một thằng nhóc lại lủi vào, ngồi ở bên cạnh Cố Xuyên, Tô Hạ nhìn sang, thì thấy người nọ đặt một cái túi vô cùng lớn xuống đất, bắt đầu lấy đồ ra bên ngoài.

Hai túi khoai tây chiên, hai túi rau câu lớn, hai thanh Chocolate, hai chai nước uống, hai bịch bánh bích quy…v.v….

Cố Xuyên cũng bị đánh thức, quay đầu nhìn Thẩm Tích, “Em đây là để làm gì?”

“Đi học a.” Thẩm Tích chớp chớp mắt, xé mở một túi khoai tây chiên, cắn giòn răng rắc, thuận tay đưa cho Cố Xuyên một túi, “Dạ, vị dưa leo (黄瓜)anh muốn.”

“Là dưa chuột (青瓜: từ này và từ trên đều là dưa leo)!” Cố Xuyên nghiêm túc uốn nắn, “Em coi chữ to trên mặt!”

“Dưa chuột không phải là dưa leo, dong dài, có ăn hay không, không ăn em ăn hết à nha.” Thẩm Tích bực mình.

“Sao không ăn!” Cố Xuyên vội vàng cướp lấy, xé mở túi, lấy lòng nhìn Tô Hạ, “Đến, nếm thử, vị dưa chuột nhé!”

Ni manh rốt cuộc để giảng viên trên bục giảng ở nơi đâu! ! !

Vì thế Tô Hạ hết sức phấn khởi cùng Cố Xuyên chia sẻ một túi khoai tây chiên dưa vị chuột or dưa leo.

Thật sự là một chút do dự cũng không có.

Động tác hết sức lưu loát.

Thẩm Tích có lẽ quên hôm nay chỉ học một môn, đồ này nọ mới ăn một chút đã tan học, vì thế nhóc không thể không gom mọi thứ đồ ăn về lại túi.

Tô Hạ nhìn không được, hỏi, “Em mỗi ngày đều vác một cái túi lớn như vậy sao?”

“Tất nhiên.” Thẩm Tích trả lời đương nhiên.

“Không cảm thấy phiền phức sao? Kỳ thật thời gian lên lớp cũng không quá dài.”

“Em muốn ăn cái gì làm sao bây giờ?” Thẩm Tích nói xong lại lấy ra một cái rau câu nhét vào miệng, còn muốn mơ hồ không rõ nói chuyện, “En mún mộ cá khung? (anh muốn một cái không?) “

“Không, cám ơn.” Tô Hạ vội khoát tay.

Sau khi tan học, Cố Xuyên và Thẩm Tích bàn bạc tiếp tục đi chỗ ăn cháo buổi sáng ăn cơm, Tô Hạ cũng rất muốn biết quán cháo đó mở ở đâu, cũng tung ta tung tăng đi theo.

Đúng vậy a, Cố Xuyên quả nhiên nói không sai, khoảng cách gì gì đó tính vô cùng chuẩn.

Chẳng qua là đầu tiên ra cửa trường rẽ phải đi 100 thước quẹo trái đi 100 thước quẹo phải đi 200 thước thôi.

Ni mã toàn bộ nói ngược rồi a! !

“A? Phải không? Tôi nhớ mình dựa theo tuyến đường này mà nói a.” Cố Xuyên khuôn mặt vô tội như cũ.

Cũng là Thẩm Tích có phản ứng, “Tô Hạ anh hỏi anh Cố Xuyên tuyến đường? ? còn không đáng tin bằng anh tự mình đi tìm, anh Cố Xuyên chưa bao giờ nhớ đường.”

Cho nên nói cậu thật ra là mù đường đúng không? Vậy làm sao cậu còn có thể lời thề son sắt nói cho tôi biết tuyến đường?

Hết sức không đáng tin!