Thuần Dương

Chương 2: Mai rùa

Bữa ăn tối diễn ra dưới ánh đèn đồng xanh nhu hòa, theo quy định ở thế giới này, trong điện có một bàn ăn dài năm mét, Vương Tồn Nghiệp và Tạ Tương ngồi hai bên bàn, Lục Nhân dù là người hầu quan trọng trong đạo quán cũng không thể ngồi lên bàn, đây là quy củ.

Trên bàn có thịt nướng, cá chép, rau cỏ đậu hũ, ba món ăn một món canh, dù cho nguyên liệu đơn giản, cũng không có phối liệu gì thêm nhưng nhìn vô cùng tươi ngon. Lục Nhân trước kia làm nghề đầu bếp, sau một lần được Tạ Thành cứu mạng thì đi theo Tạ Thành, đến giờ dù cho đạo quán nghèo túng nhưng lấy tính cách cương trực của ông thì nhất quyết không chịu rời đi. Bao năm qua, tay nghề Lục Nhân không kém đi chút nào, dù cho chỉ có mấy loại nguyên liệu giản đơn cũng được ông nấu đến rất ngon.

Tạ Tương thế ngồi đoan chính, xé nhỏ nhai nhẹ, thi thoảng lại ho khan, trên mặt hiện tia ửng đỏ, ánh mắt tràn đầy mừng rỡ nhìn Vương Tồn Nghiệp, giúp hắn cảm nhận ấm áp nhàn nhạt trong bữa tối lặng lẽ này. Đã qua bao nhiêu năm hắn chưa từng được cảm nhận cảm giác này rồi, cảm giác người một nhà đoàn tụ cùng dùng bữa cơm vô cùng ấm áp a. Nhưng là lúc này Vương Tồn Nghiệp cũng chỉ đành gác tâm tư cảm nhận qua một bên, thân thể hắn mới khỏe lại, cần rất nhiều năng lượng nên cứ miếng lớn nhai ngấu nghiến.

"Sư huynh, huynh ăn nhiều chút." Tạ Tương khẽ mỉm cười, nàng ăn rất ít, mới ăn nửa chén cơm đã buông đũa, đầy vui vẻ nhìn sư huynh ăn từng ngụm từng ngụm.

Vương Tồn Nghiệp đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của nàng nên cũng có chút ngượng ngùng, hắn đã ăn hai chén cơm rồi nhưng là nghĩ đến thân thể vẫn cần, thế là lại xới thêm một chén.

Dùng xong bữa tối, Lục Nhân thu dọn chén đũa, ánh mắt có chút thẫn thờ, Tạ Tương thấy vậy thì đầy tâm lý nói: "Sư huynh, huynh mới tỉnh lại, vẫn là nên đi nghỉ sớm đi."

Vương Tồn Nghiệp cũng hiểu ý gật đầu đi ra ngoài, khi đến hành lang ngoài điện thì lặng lẽ dừng lại.

Quả nhiên một lúc sau, Lục Nhân nói: "Tiểu thư, Tồn Nghiệp… a, quán chủ dù đã tỉnh lại rồi nhưng tháng sau nên làm như nào đây? Thúc rất lo lắng a."

Trong điện im ắng hồi lâu, chỉ có thanh âm ho khan liên tục của Tạ Tương vang lên.

Vương Tồn Nghiệp đứng ngoài khẽ rùng mình, hắn chỉ hơi lật tìm trí nhớ thân thể này, chốc lát đã hiểu ra.

Ngụy Hầu ra cáo lệnh trong thành: Hà Thần hoang dâm vô đạo, mười năm cưới một tân nương, bắt đưa một vị tiểu thư đến đảo nhỏ trên sông, đến sáng thì không thấy bóng dáng, thực là chuyện thảm trên đời. Nhưng là dựa theo khế ước nhân thân, chỉ cần bảo vệ thiếu nữ một đêm là có thể vượt qua ải khó. Nay, Ngụy Hầu bày đại yến trong thành, thỉnh mời chúng hào kiệt trong thiên hạ đến ngăn cản chuyện này. Chỉ cần có thể bảo vệ thiếu nữ an toàn, hòa thượng thưởng chùa miếu ruộng đất, đạo sĩ thưởng rừng núi đạo quán, võ giả phong võ sĩ thưởng đất đai.

Vào lần đầu hai mươi năm trước, hào kiệt như chấu chấu mùa nạn ùn ùn kéo đến, người người tài giỏi nhưng là qua hai lần chết sạch những anh hùng bảo vệ mỹ nữ, lần này nhân số báo danh không nhiều. Vì vậy Ngụy Hầu tức giận đưa ra chinh lệnh: mỗi đạo quan tự miếu trong quận đều phải phái một người tham gia, nếu không thu hồi quan miếu!

Quan miếu khác nhân số nhiều, kiểu gì cũng có biện pháp nhưng giờ Đại Diễn quan chỉ có ba người.Lục Nhân già yếu, sư muội thể chất yếu đuối, chỉ còn lại một mình Vương Tồn Nghiệp!

Vốn là Vương Tồn Nghiệp trước kia quá trẻ, không hiểu chuyện, không nghĩ được sâu xa nhưng Vương Tồn Nghiệp bây giờ thì khác, vừa nghĩ đến đã toàn thân lạnh lẽo. Đúng lúc này, Tạ Tương tằng hắng một tiếng rồi nói: "Quyết không thể đi!" Trong giọng nói của nàng trần đầy kiên quyết.

"Nhưng là Ngụy hầu có lệnh, nếu không đi thì bị thu quan miếu a…" Lục Nhân khổ sở nói.

"Lục thúc, cháu biết người lo lắng điều gì nhưng thúc thử nghĩ xem." Tạ Tương khẽ cười khổ: "Nếu như không có sư huynh thì đạo quán của chúng ta còn có hy vọng gì sao?"

Lục Nhân im lặng không đáp nhưng Tạ Tương lại nói tiếp: "Cháu biết ý của thúc, Trương nhị thiếu gia có ý với cháu, nhà hắn là huyện thừa bát phẩm, vào nhà hắn thì không cần nộp thuế và phục dịch quan phủ nữa nhưng thúc có nghĩ tới không, lấy thân thể của cháu ở nơi đạo quán thanh tĩnh này còn có thể duy trì chứ vào nơi hỗn tạp, chỉ riêng nội đấu thường xuyên thì cháu còn sống được mấy năm?"

"Tiểu thư…" Lục Nhân khẽ than, tâm lý tràn đầy khổ sở.

"Hơn nữa sư huynh tuy không quyền không thế nhưng cháu yêu huynh ấy, cháu nguyện ý làm tất cả vì huynh ấy. Sư huynh có thể không trọng chấn đạo quán được nhưng con trai chúng cháu nhất định làm được…" Nói tới đây, trong giọng nói của nàng đầy bình tĩnh an định.

"Lục thúc, thúc đừng khuyên cháu nữa. Mấy ngày nữa, thúc cầm vòng vàng của cháu đi cầm bán cũng có trên trăm lượng bạc, cũng đủ để hối lộ miễn chết lần này rồi. Cùng lắm không được thì bỏ đạo quán đất tổ này, theo sư huynh chạy trốn đến quận khác, kiểu gì cũng có đường sống a."

Bỗng thấy Lục Nhân dừng bước, thở dài nói: "Ài, cháu quá si tình rồi… đây chính là của hồi môn của cháu đấy, cháu đã quyết tâm như vậy thì thúc còn có thể nói gì được nữa chứ…"

Vương Tồn Nghiệp yên lặng lắng nghe đối thoại, thầm than trong lòng: "Vương Tồn Nghiệp à, ngươi có tài cán gì mà có được sư muội hết lòng vì ngươi như vậy?"

Vương Tồn Nghiệp cũng không nghe tiếp mà lẳng lặng đi xa, lật xem ký ức của chủ nhân trước kia, càng xem lông mày hắn càng nhíu chặt lại. Đại Diễn quan vào thời toàn thịnh có trên trăm mẫu ruộng đất nhưng sau nhiều phen gặp nạn thì tới giờ chỉ còn bảy mẫu năm phần đất, có thể nói là nghèo túng, nếu như không phải trong đạo quán còn chút căn cơ thì đúng là nghèo rớt mùng tơi.

Ngụy Hầu là đứng đầu một quận, mệnh lệnh của hắn khó mà cãi lại, dù cho chạy sang quận khác thì chỉ sợ cũng bị truy đuổi hoặc một bước khó đi. Sư ân dày nặng, tâm tình mỹ nhân, không đến nỗi phải vứt bỏ đất tổ chạy trốn hoặc bán của hồi môn của sư muội để thoát kiếp nạn này chứ? Nhưng giờ đã là hai mươi tháng tám, chỉ còn cách ngày chinh lệnh ba mươi tám ngày, làm sao vượt qua ải khó này đây?

Vương Tồn Nghiệp lúc này dù không chút kinh hoàng nhưng cũng cau mày suy tư không dứt.

Hiện tại hoàng hôn đã buông xuống, tán lá dày đậm của đại thụ trong sân che đi những tia nắng chiều ít ỏi để lại từng mảng đen lớn.

Bước vào một căn phòng, cửa sổ dán giấy, tia sáng u nhạt xuyên qua, sắc mặt Vương Tồn Nghiệp tràn đầy âm trầm nhìn quanh. Đây là một gian nhà nhỏ, sau cửa sổ là một cái giường gỗ chiếm đến nửa gian, trên tường còn có một kệ sách, bên trên chỉ có một đạo quyển. Thời này sách vô cùng đắt, đạo quyển là tài sản năm đó Tạ Thành để lại, từng dùng để đốc thúc Vương Tồn Nghiệp học tập nhưng giờ chỉ còn lại một quyển. Dù là làm đạo sĩ cấp thấp nhất cũng phải tinh thông bảy bộ kinh thư, như vậy mới có thể được đạo sĩ phụ trách kiểm tra hài lòng, mới có thể được chủ trì đạo quán, chủ trì nghi lễ hương hỏa được.

Vương Tồn Nghiệp nhìn những thứ này, có chút linh cảm nhưng lại chậm chạp không nghĩ ra điều gì, chốc lát sau quyết định chủ ý, khẽ lộn tay một cái hô: "Hiện ra!"

Ánh sáng đen chọt lóe, một cái mai rùa xuất hiện trên tay hắn. Nhìn thấy mai rùa, Vương Tồn Nghiệp không có chút kinh ngạc nào, nó chính là thứ chở chứa linh hồn hắn vượt qua không biết bao nhiêu thời không tối tăm mới đến được đây, qua nhiều năm dây dưa, giờ cả hai đã không thể chia cắt.

Đặt mai rùa lên bàn, hắn tìm lấy một thanh dao nhỏ, chỉ hơi chần chừ rồi dứt khoát vạch một dao lên cánh tay, máu tươi nhanh chóng trào ra.

Vốn là vừa mới tỉnh lại, huyết khí còn ít, giờ lại mất máu làm hai mắt hắn tối sầm nhưng vẫn kiên cường không ngất đi. Hắn nào dám có chút chậm trễ nào, vội xoa máu trên cánh tay lên mai rùa. Vừa làm xong, cặp mắt hắn đã tối đen, hắn vội vàng đè lại vết thương không để chảy máu tiếp, kiếp trước hắn vốn học y, cũng có chút hiểu biết với huyệt mạch nên ra tay vô cùng chuẩn xác, vết thương chỉ chảy máu chứ không tổn hại gân cốt.

Vừa chèn vết thương, hắn vừa nhìn chằm chằm mai rùa, mặc niệm chuyện muốn suy đoán trong lòng. Mai rùa dính máu tươi kêu lên ông ông, máu tươi nháy mắt bị hút cạn sau đó hai khí trắng đen hiện ra. Vương Tồn Nghiệp nhìn chằm chằm vào đó rồi kinh hãi không thôi.

Trên mai rùa màu đen chiếm phần lớn, chỉ có rất ít màu trắng xuất hiện. Mai rùa này từ một phần vỡ bàn xoay luân hồi hóa thành nên thần dị vô cùng, nó có thể biết trước phúc họa, màu đen là hung hiểm, màu trắng là cát lành, đen trắng đan xen là phúc họa hỗn hợp.

Cảnh tượng mai rùa trước mắt này rõ ràng là tương lai hung hiểm vô cùng, gần như rơi vào cục diện thập tử vô sinh, dù cho Vương Tồn Nghiệp đã có chuẩn bị trong lòng cũng không khỏi sững sờ. Máu tươi tản đi, mai rùa tự động hóa thành tia sáng đen tiến vào mi tâm hắn.

Yên lặng hồi lâu, Vương Tồn Nghiệp mới từ tâm tình hoảng hốt bình tĩnh lại. Hắn ra khỏi phòng ngẩng đầu ngắm bầu trời. Lúc này bóng đêm mông lung, hắn đi đi lại lại hồi tưởng kiếp trước kiếp này, trong lòng tự ngẫm bản thân còn có cơ hội quay về dương thế, sao có thể cam tâm sống chui nhủi qua ngày chứ? Ân tình sư muội sao có thể trốn tránh chứ? Dù cho khó khăn hơn nữa, chỉ cần không phải thật sự thập tử vô sinh thì vẫn còn cơ hội.

Vương Tồn Nghiệp khẽ suy tính, thân thể này cơ duyên cũng không kém, Tạ Tương dù giới hạn quy củ sơn môn không thể truyền thụ đạo pháp nhưng cũng truyền võ công và kiếm pháp cho hắn, lại còn truyền cả một bộ phương pháp nội luyện cơ sở được tông môn cho phép nữa.

Nhưng là chủ nhân trước của thân thể này xuất thân thôn dân, thêm vào Tạ Thành thu đồ đệ khi tuổi cao sức yếu, đệ tử vừa luyện xong thân thể thì sư phụ đã ô hô ai tai. Lúc này, chủ nhân thân thể vì vấn đề giới hạn kiến thức nên xem không hiểu pháp môn nội luyện nhưng Vương Tồn Nghiệp kiếp trước học nhiều biết rộng, cũng từng đọc không ít đạo tàng nên với đạo quyển này xe nhẹ đường quen, đọc thoáng là đã hiểu.

Lúc này, trăng sáng còn chưa lên, trên trời cao chỉ lác đác điểm mấy vì sao, tỏa sáng mông lung khắp đất trời, Vương Tồn Nghiệp cẩn thận cảm thụ bản thân, thân thể này cũng tính là có căn cơ, chỉ là dinh dưỡng không đủ, nội tức có chút yếu ớt, khó mà thành tài.

Nhưng là, việc đầu tiên cần làm phải là chỉnh chu lại sở học bản thân đã. Vì vậy vừa niệm, mai rùa khẽ rung chiếu ra tia sáng xanh, tia sáng này ngưng mà không tán hóa thành hình người, hình người bắt đầu làm ra động tác, mỗi động tác đều rõ nét vô cùng. Đây chính là nội dung lục dương đồ giải, chính là khóa học của Vương Tồn Nghiệp trước kia, ba mươi sáu động tác trong đồ giải này tương đối phổ cập. Võ giả bình thường cũng phải biết quá nửa nhưng là không có chú ngữ phối hợp thì chỉ là động tác võ thuật mà thôi, có chú ngữ mới là công pháp nội luyện thuần khiết!

Vương Tồn Nghiệp trong lòng thầm vui, không ngờ mai rùa còn có công hiệu này, đơn giản chính là tổng hợp, kết tinh lại tu luyện trước kia.

Vương Tồn Nghiệp vội vàng nhắm mắt trầm tư, chỉ thấy trong âm u, ba mươi sáu động tác dần ngưng tụ lại hóa thành một chữ. Chữ này khi vừa kết thành thì nhất thời tỏa sáng mãnh liệt, phát ra dị thanh làm trong lòng Vương Tồn Nghiệp khẽ rung động, cảm thấy chữ này như chứa huyền bí, vừa nhìn kỹ đã hiểu toàn bộ đồ giải.

Chốc lát sau ánh sáng xanh còn chưa tan, vẫn còn dư lực cuốn lấy một quyển kinh thư, cuốn kinh thư này mở rộng, mỗi chữ tỏa ánh rực rỡ, vô số pháp tắc theo đó di chuyển, chỉ chốc lát cũng ngưng tụ kết thành một chữ. Sau khi kết thành hai chữ, ánh sáng xanh bắt đầu tan thành mây khói, chỉ để lại hai chữ bất động hiện trong tâm thần hắn, mỗi chữ sống động như vậy sống, vừa nhìn vào đã hiểu được hàm nghĩa bên trong.

"Là chân văn!" Vương Tồn Nghiệp vừa mừng vừa sợ thốt lên, ở địa cầu kiếp trước hắn đã từng được đọc nội dung liên quan đến chân văn, chân văn chính là nguyên khí ngưng kết trong tiên thiên, ngưng tụ thần vận mà hiện thành chân hình.

Nói một cách đơn giản thì chân văn chính là hình bóng của quy tắc! Không ngờ ở thế giới này, lục dương đồ giải và một quyển kinh thư cũng có hình bóng của đạo!