Thức Tỉnh Luân Hồi Nhãn

Chương 3: Luyện tập

Liên tục mạo hiểm né tránh từng khối tiếp từng khối gỗ một, có đôi khi là cả bốn phía đều phải tránh né. Cuối cùng Ichiro dừng lại thở phào một hơi, đằng sau hắn là rừng gỗ bay đang không ngừng nhảy múa. Xả hơi một chút, cả người hắn đột nhiên thay đổi, sống lưng thẳng đứng, hít thở thật sâu, cả người như mũi tên bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra, sắc bén vô cùng.

“ Phải thử một lần mới được, chỉ cần có thể vượt qua màn huấn luyện này mình liền có thể không sợ bất cứ tên hạ nhẫn nào.”

Phía trước mặt hắn lúc này chính là hỗn hợp đầm cọc gỗ và gỗ bay, độ khó có thể nói là gấp chục lần vừa rồi ngay cả khi hắn không bịt mắt. Mà hiện tại hai mắt không nhìn thấy thì càng khiến độ khó tăng cao, không chỉ là chục lần như trước mà có thể là trăm lần hoặc hơn. Hơn nữa đây còn là lần đầu hắn thử nghiệm khi bịt mắt.

“Đi.”

Không do dự chút nào, hắn lao nhanh về phía trước, tốc độ so với trước đó còn nhanh hơn.Một chân hắn đặt lên một cọc gỗ, chân kia liền đá ra một cước về phía trước tạo ra tiếng xé gió. Lắng tai cảm nhận, hắn phát hiện cơn gió do một cước của hắn đá ra vừa rồi có hai nơi bị cản lại, một gần một xa. Ichiro liền nhún người lộn một vòng đặt chân lên cọc gỗ ở xa.

Chỉ thấy chỗ hắn đứng ban đầu vừa lúc có một khúc gỗ bay qua, nếu như hắn còn đứng đó thêm nửa giây có lẽ đã bị đụng bay. Tất cả có thể nói là diễn ra chỉ có một hơi thở, hết sức nguy hiểm.

Liên tục vượt qua một quãng đường, khi thì đấm, khi thì đá, hắn luôn ở lúc nguy cấp nhất mà thoát hiểm. Vừa né tránh vừa phải phân biệt giữa gỗ bay và cọc gỗ gây ra lực cản, độ khó còn hơn cả hắn tưởng tượng.

Lại qua một đoạn thời gian, Ichiro cách đích đến chỉ còn một đoạn nữa, cũng là một đoạn khó khăn nhất, bởi gỗ bay nơi đây nhiều hơn phía trước. Ichiro đá ra một cước sau đó lập tức thu chân lại đạp mạnh vào cọc gỗ dưới chân cả người bay lên không, vừa lúc có một khúc gỗ bay lướt ngay bên dưới hắn. Dường như đã đoán trước, hắn mây trôi nước chảy vỗ tay vào khúc gỗ, mượn phản lực bay về trước thành công đáp xuống một cọc gỗ.

Tuy nhiên đúng lúc này, một khúc gỗ khác lao tới, khi chân hắn vừa mới chạm đến cọc gỗ liền bị gỗ bay đụng phải. Ichiro lập tức bị mất thăng bằng, cả người lao xuống dưới, chân trái thì nhói đau vô cùng, rất có thể hắn bị trẹo chân.

Không có thời gian cảm thán, Ichiro nhanh tay tháo ra khăn bịt mắt, chân phải đạp mạnh vào cọc gỗ bay lên.Hắn nhịn đau bắt đầu xảo diệu né tránh các khúc gỗ, dẫm trên các cọc gỗ mà đi, nhìn hắn lúc này như một vũ công điêu luyện đang nhảy múa. Không tránh hắn dám bịt mắt vượt màn, bởi một khi mở mắt hắn liền không khác gì dẫm trên đất bằng.

.............................

Dưới một thác nước chảy xiết, một cậu bé cởi trần đứng đó, mặc cho nước mạnh mẽ từ trên dội xuống cơ thể mình, hắn vẫn thản nhiên giặt quần áo như không hề có chuyện gì. Có đâu chính là chân trái của hắn dường như không tốt luôn phải nhón lên. Một đứa trẻ khoảng năm tuổi lại làm được việc phi thường như vậy, hắn là ai.

“ Cái món hỗn hợp kia thật là khó ăn, bịt mắt lại càng khó ăn hơn, xem ra mình cần phải luyện tập nhiều hơn mới có thể nuốt trôi.”

Là món ăn gi mà kinh khủng như vậy,bịt mắt còn nuốt không trôi còn phải luyện tập thêm. Đứa trẻ phi thường như vậy còn sợ thì chắc món ăn đó rất rất kinh dị rồi, và người nấu ra món ăn đó hẳn là rất đáng sợ, rất biết ngược đãi trẻ em.

“ Cũng đã hơn một năm rồi, mình tự tin có thể đánh bại tất cả những tên gọi là thiên tài của các gia tộc cùng tuổi. Uzumaki Ichiro ta không cần tắm thuốc cũng mạnh hơn các ngươi.”

Thì ra đứa trẻ đó chính là Ichiro,vậy món ăn hắn nói cũng không phải là món ăn rồi.

Ichiro khập khiễng đi lên bờ,hắn vừa mới trở về từ luyện ngục mà hắn tạo ra,chân trái của hắn bị trật khớp,có lẽ hắn sẽ mất một thời gian ngắn không thể tiếp tục huấn luyện ma luyện.Cũng tốt,hắn đã hơn một năm luôn vùi đầu vào huấn luyện,hẳn đến lúc nghỉ ngơi một chút rồi.

Ichiro thu dọn một chút sau đó liền khập khiễng từng bước về nhà, vừa đi vừa nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Mặc dù hơn một năm nay hắn luôn đi trên con đường này nhưng cũng là luôn luôn vội vã chạy qua, chẳng mấy khi như hiện tại, chậm rãi ngắm nhìn nó, hắn cảm giác trong lòng than thản một cách kì lạ.

Nhưng mà khoẳng khắc yên bình lúc nào cũng không thể lâu được, Ichiro nghe được cách đó không xa dường như có truyện gì đó xảy ra. Với tính cách thường ngày hắn chắc chắn sẽ mặc kệ mà rời đi, nhưng mà hiện tại lại không được,chẳng mấy khi hắn thấy tâm trạng tốt như vừa rồi vậy mà bị người phá vỡ. Nhất định không thể tha thứ được.

“ Ngươi không phải tộc nhân Hyuga hay sao? Mau... mau biểu diễn byakugan huyền thoại cho chúng ta được mở rộng tầm mắt nào... Hahaha...”

“ Phải đấy, mau biểu diễn cho chúng ta xem đi, nghe nói nó rất lợi hại, chúng ta không phải là đối thủ đâu, anh em nhớ cẩn thận... cẩn thận nha... Hahaha...”

“ Cái gì mà thần nhãn, ta thấy nó giống quái vật thì đúng hơn. Đồ quái vật byakugan...”

Vừa đi được vài bước,Ichiro liền nghe thấy giọng nói rất khó nghe của một tên nhóc,cái giọng điệu mỉa mai như thế hắn đã từng nghe thấy nhiều lần,là những người khác hay chỉ trỏ anh em bọn hắn nói.Hắn cực căm ghét điều đó.

Lại đi thêm một chút, nhìn qua khe lá, Ichiro nhìn thấy có ba bốn tên nhóc đang vây quanh một cô bé không ngừng mỉa mai sau đó thích thú nhìn nhau cười. Còn cô bé kia thì lại chỉ có thể run rẩy ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm mặt khóc thút thít.

“ Lại là một lũ con trai bắt nạt một đứa con gái thật không biết xấu hổ.”

“ Ai, mau cút ra đây nếu không đừng trách bọn ta...”

Một tên có vẻ như là thủ lĩnh quay mặt về phía Ichiro đang đứng quát một tiếng, những tên khác cũng là cùng nhau nhìn về phía hắn, miệng cũng không ngừng nhao nhao hùa theo tên kia.

“ Haha...mau cút ra, cúi đầu xin lỗi, có lẽ bọn ta sẽ tha cho ngươi...”

“ Không, phải chui qua háng đại ca miệng nói xin lỗi mới phải chứ... Ha ha...”

“ Như vậy thì nhẹ cho hắn quá, hẳn là phải tụt quần búng chim sau đó treo lên cây để hắn không quần về nhà... các ngươi nói phải không...”

“Ngươi đủ độc, bội phục bội phục.... ha ha ha...”

Ichiro càng nghe càng thấy giận,ban đầu hắn chỉ là muốn nhẹ nhàng dạy dỗ bọn chúng một chút,nhưng mà hiện tại hắn thay đổi ý định rồi.

Từ trong bụi cây đi ra,hắn không lên tiếng khập khiễng đi tới gần bọn nhóc.

“ Nhìn,thì ra là một tên què.”

“ Gan của hắn cũng không nhỏ đâu.”

“ Ta nghe cha ta nói cái này gọi là anh hùng cứu mỹ nhân đó.”

“ Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, ta thấy là thằng què cứu quái vật thì có...”

“ Đúng... đúng... phải là thằng...”

“Bụp" một tiếng, chưa để hắn nói hết câu, nắm đấm của Ichiro đã chào hỏi mặt của hắn. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Ichiro, vừa mới còn xa, nháy máy đã xuất hiện trước mặt mình. Thế này còn được gọi là què sao, chắc chắc là tên này muốn giả heo ăn thịt hổ rồi.

“ Ngươi...”

Tên thủ lĩnh rất nhanh tỉnh táo lại, nhưng vừa mới nói được một từ, hắn liền nối tiếp tên kia, ăn một đấm cắm đầu xuống đất. Không ngừng tay, lại là hai cước tung ra, còn lại hai tên cũng theo chân đồng bọn trở về với sự ôm ấp của đất mẹ thân yêu. Nhìn xuống bốn tên nhóc, đứa ôm bụng kẻ ôm mặt không ngừng rên đau, Ichiro khó chịu quát một tiếng.

“Mau đứng dậy cút đi cho ta, làm ta ngứa mắt thì đừng thắc mắc tại sao lần nữa mở mắt đã là một xác ướp.”

Bốn tên nhóc nghe vậy lập tức bật dậy, dìu nhau nhanh chóng bỏ chạy, xem có vẻ như bọn chúng cũng không có bị thương năng lắm.