Thức Tỉnh Luân Hồi Nhãn

Chương 38: Lấy cắp thuật hồi sinh

Trong đêm tối, một thân ảnh men theo bóng đêm di chuyển, giống như là u linh, thỉnh thoảng hắn lại dừng lại một vài chỗ đặt bùa nổ cùng với thuốc nổ sau đó lại đi tiếp.

Ở trên một trạm gác, bốn tên nhẫn giả đang tụ lại đánh bài, cứ có một tên thua lại phải thay phiên ra ngoài canh phòng, những tên còn lại lại tiếp tục chơi giết thời gian.

Bóng đen kia không một tiếng động đi đến bên cạnh trạm gác, cùng với nhẫn giả phòng vệ mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Phòng vệ chưa kịp phản ứng đã thấy hai mắt bóng đen đỏ rực, giống như là một hố máu nuốt lấy tâm hồn của hắn, hắn đờ đẫn tiếp tục gác đêm.

Trong lều gác thì là bốn cỗ thi thể, bóng đen đã không biết biến mất khi nào.

Ở một góc tối nào đó, bóng đen kia hiện ra, hai tay nhanh chóng kết ấn, miệng quát một tiếng “ nổ” lập tức từng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên ở khắp nơi.

Làng Cát bị xáo trộn, tiếng kêu la khắp nơi, tiếng hô hò phòng vệ. Nhẫn thuật dập nửa, thân ảnh lúc ẩn lúc hiện cứu nạn dân, náo nhiệt vô cùng.

Bóng đen thừa cơ mọi người đang tưng bừng hò hét, một mình lặng lẽ đi tới ngọn đồi sau làng, hắn cẩn thận tránh né tai mắt không một tiếng động đi lên đỉnh núi. Nơi đó xây dựng một ngôi nhà, không giống những kiến trúc khác, bốn phía vuông vức.

Đặc biệt là cánh cửa to trà bá, chỉ kém một chút là bằng luôn cổng Làng Lá rồi. Bóng đen từ từ đi đến cánh cửa, đang định thăm dò thì bên trong vang lên một giọng nói khàn khàn, mang cho người ta cảm giác già lua.

“ Cửa không khóa, mời vào.”

Bóng đen biết mình đã bị phát hiện, giật mình một chút, biết bên trong là cao nhân, không do dự nữa đẩy cửa bước vào. Khi hắn vừa bước vào liên nghe được giọng nói kinh ngạc.

“ Hắn thật sự tiến vào kìa bà lão.”

Chỉ thấy bên trong không gian trống rỗng, chỉ để vài kệ sách, ở giữa là một cái giếng nước lớn, trần nhà để hổng một miệng lỗ vừa bằng cái giếng, đây là một cái giếng trời.

Hai bên miệng giếng có hai người già một ông một bà, đầu gục xuống giống như đang ngủ, trên tay cầm cần câu như đang câu cá.

“ Xin chào hai vị, tôi là nhà văn lữ hành Akira, đặc biệt trèo lên đây để phỏng vấn hai người.”

“ Ồ, nhà văn sao? Cậu gây lên náo nhiệt như vậy chỉ là để lên đây phỏng vấn bọn ta hai lão già sắp xuống lỗ này. Nói đi, cậu muốn hỏi điều gì, ta biết rất nhiều truyện xưa đó.”

Bà lão ngẩng đầu nhìn Akira, tuy rằng cả người khom khem già lão nhưng ánh mắt lại rất sáng. Akira liếc nhìn ông lão vẫn còn ngủ gật kia cười nói.

“ Cũng không phải vấn đề gì khó khăn, tôi chỉ muốn hỏi về một nhẫn thuật có thể hồi sinh người chết thôi. Không biết lão có thể nói cho tôi nghe?”

“ Thuật hồi sinh người chết, còn có thuật đó sao? Ta cũng tò mò đó, nếu như cậu tìm hiểu được điều gì về nó nhớ quay trở lại kể cho già này nghe nha.”

Bà lão cười híp mắt nhìn Akira, Akira cảm giác như bị bọ cạp rình mò. Hai mắt hắn léo lên lập tức xuất hiện một đồ án kì lạ, chiếu thẳng đến hai mắt của bà lão.

Vừa nhìn thấy hai mắt của Akira, bào lão thất thanh kêu lên một tiếng “ Mangekyou Saringan”, thầm hô không ổn muốn nhắm mắt lại đã chậm. Hai mắt bà lão biến thành đờ đẫn, giống như người mất hồn.

Trong một không gian khác, bà lão nhìn thấy Akira đang đứng trước mặt mình, ánh mắt đỏ máu nhìn chằm chằm mình. Bà lão không thể chống cự bị ánh mắt đó hút vào, một lần nữa đờ đẫn.

“ Mau giao cho ta thuật hồi sinh.”

“ Thuật hồi sinh...”

Hai mắt bà lão lập tức xuất hiện dấu hiện tỉnh lại, cả người run rẩy, giống như muốn tránh thoát cái gì đó trói buộc. Akira lập tức kết ấn, đồ án trong mắt xoay tròn, từ trong mắt chảy xuống huyết lệ, quát lên.

“ Thuật hồi sinh.”

Bà lão bị tiếng quát làm cho giật bắn, một lần nữa thành thành thật thật. Từ từ nói ra thuật hồi sinh cho Akira nghe, Akira chăm chú nghe không để sót một từ nào.

“ Chị! Không sao chứ?”

Ông lão nhìn hai mắt Akira chảy máu lập tức xông về phía bà lão, hai tay kết ấn nhằm hóa giải ảo thuật, bà lão tỉnh lại kinh sợ nhìn Akira.

“ Cẩn thận Saringan của hắn, con mắt của hắn rất mạnh, giống con mắt của Uchiha Madara.”

Bà lão lại hướng Akira hỏi.

“ Ngươi là Uchiha Itachi.”

“ Xin lỗi, bà nhận lầm người rồi, tôi không phải là hắn, tôi chỉ là một nhà văn lữ hành mà thôi. Dù sao thì cũng cảm ơn thuật hồi sinh của bà, tôi nhất định sẽ viết thật tốt về làng Cát.”

Akira lau đi vết máu trên mặt, mỉm cười thân thiện với hai nguyên lão, lách người một cái biến mất, vừa hay lại né tránh một con rối không biết từ khi nào xuất hiện đằng sau hắn. Hai người kia làm sao để cho hắn đi được, cả hai lao nhanh ra ngoài tìm kiếm.

“ Mau bắn tín hiệu.”

Bà lão lên tiếng, giọng nói có điều sốt ruột, ông lão bên cạnh nhanh tay bắn pháo lên trời tiếp tục tìm kiếm dấu vết của Akira để lại. Tuy nhiên kì lạ thay không hề có dấu vết gì cả, chẳng lẽ người này bỗng dưng bốc hơi.

Khi mà hai người kia vẫn còn sốt ruột tìm kiếm, Akira lại thản nhiên trong phòng của hai người đi vòng quanh. Thì ra vừa rồi tất cả chỉ là ảo thuật do hắn tạo ra mà thôi, một loại ảo thuật khiến cho người ta tự mình tưởng tượng ra các sự việc, những gì họ nhìn thấy chính là những gì họ đang nghĩ. Thử hỏi có ai lại nghi ngờ những gì mình nghĩ ra là sai đâu.

“ Tín hiệu đã phát rồi, sao cậu ta còn chưa tới.”

Akira nhìn lên không trung qua lỗ hổng trần nhà, đợi một hồi hắn nhìn thấy một sợi dây mảnh được thả xuống. Sợi dây trong suốt do nhiều sợi cước bện thành, trong đêm tối rất khó bị người nhìn thấy.

Akira bám vào sợi dây nhanh chóng leo lên trên, đang leo lên Akiara bỗng phát hiện cơ thể bị kéo đi, là sợi dây đang di chuyển. Hắn vội vàng bám chắc, một tay nắm lấy đầu dưới sợi dây buộc lấy thân thể.

“ Trên bầu trời có người.”

Akira vừa bay qua tường thành lập tức bị người phát hiện hô lên, sau đó rất nhiều người ngẩng đầu chiêm ngưỡng hắn. Akira bị phát hiện lập tức nhìn xuống hướng mọi người vẫy tay, không may phất tay mạnh quá một số đồ vật giấu trong tay áo bị rơi ra.

“ Mọi người vất vả rồi, coi như tặng chút đồ cho mọi người.”

Akira bị sợi dây kéo đi rất nhanh, thanh âm còn vang vọng trên bầu trời nhưng người đã không thấy đâu nữa. Mọi người chỉ còn biết nhìn xem hắn làm rơi cái gì, hi vọng là thứ gì quý giá.

“ Là thuốc nổ, mọi người mau tản ra.”

Một người tinh mắt lập tức nhìn ra vật rơi xuống là cái gì, hốt hoảng la lên, thế nhưng đã muộn, phía trên ống thuốc nổ có dán bùa nổ đã bốc cháy hết.

Chỉ nghe “ bùm, bùm” tiếng nổ liên tục, từng dải màu sắc sặc sỡ tia lửa từ trong những ống thuốc nổ bay ra, chiếu sáng cả bầu trời. Còn có một hàng kí tự đặc biệt do những tia nửa ghép thành nổi bật trên bầu trời.

“ THANKS”

Mọi người ngơ ngác nhìn bầu trời, là kẻ nào nói có thuốc nổ cơ mà, tại sao lại biến thành pháo hoa rồi, mà cái kí tự kì lạ kia nghĩa là gì. Chẳng lẽ là một loại cấm thuật nguyền rủa kinh khủng nào đó, mọi người không khỏi lại lo nghĩ.

Cao tầng làng Cát cũng bị hù một trận, đang chụm đầu bàn luận ý nghĩa của kí tự trên bầu trời vừa rồi.

Một vài người còn lo lắng kiểm tra thân thể, có kẻ còn không suy nghĩ nhiều vội vàng cởi bỏ quần áo, cả người trần như nhộng đứng trước mặt đồng bạn yêu cầu nghiệm thi, à không là nghiệm thân.

Làng Cát quả nhiên náo nhiệt như mong đợi của tên nào đó.