Thức Tỉnh Luân Hồi Nhãn

Chương 49: Thái Cực

“ Lần trước vô tình đi tới trạng thái kì lạ kia, không biết lần này có hay không làm được.” Ichiro thầm nghĩ, lần trước ba người bọn họ sử dụng tốc độ cao giao đấu, trong lúc vô ý Ichiro sử dụng thái cực làm cho hắn đi tới trạng thái kì lạ, mọi thứ xung quanh vận động đều trở lên chậm lại.

Nó so với Sharingan còn lợi hại hơn, vừa không tốn chakra vừa khiến vận động của vạn vận chậm hơn rất nhiều. Ichiro cảm giác nó liên quan tới lĩnh vực không gian và thời gian.

Mặc dù sau đó hắn có nhiều lần thử sử dụng tốc độ nhanh luyện thái cực nhưng vẫn không thể nào tiến vào trạng thái kia được. Ichiro có cảm giác nếu nắm giữ được trạng thái kia hắn liền mạnh hơn rất nhiều.

Lại nói đến trận đấu đang diễn ra, bởi vì tốc độ của ba người quá nhanh cho nên hình ảnh nhìn thấy chỉ giống như những bức ảnh lóe lên rồi tắt vậy.

Lúc thì ba người xuất hiện nơi đó, khi thì đã đến bên kia, mà hình ảnh để lại chỉ là tàn ảnh, bởi vì tốc độ quá nhanh nên mắt thường là không thể bắt kịp được, chỉ có trong một khoảng thời gian nào đó thị giác kịp phản ứng mới thu được tàn ảnh mà thôi.

Nói một cách khác chính là, thị giác thu nhận được hình ảnh nhưng não bộ không thể nào kịp thời phân tích. Cho nên đợi đến khi não bộ thu được thông tin thì bọn họ đã đi mất rồi, hình ảnh thu được chỉ còn là quá khứ, thị giác lại tiếp tục gửi hình ảnh khác tới não bộ sử lí. Cho nên sẽ xuất hiện hiện tượng nhìn thấy tần ảnh mà không nhìn thấy chân thân.

Nói cách khác chỉ có não bộ phân tích nhanh mới có thể bắt kịp tốc độ của ba người kia. Cho nên thường khi các cao thủ giao đấu, chỉ có cao thủ mới có thể có tư cách theo dõi, bởi vì người thường rất khó nhìn thấy cả trận chiến.

Ichiro tìm thời cơ thích hợp bỗng nhiên đột ngột dừng lại, cả người lấy tốc độ nhanh nhất thoải mái xuống, từng khớp xương từng khối cơ đều thả lỏng một cách tối đa.

Chỉ tích tắc ấy trong đầu Ichiro như vang lên một tiếng trống gõ cảnh tỉnh hắn, cảng vật xung quanh trong mắt của hắn bỗng biến thành chậm một cách kì lạ.

“ Chính là cảm giác này.” Ichiro thầm nghĩ trong lòng.

Sasuke và Naruto cũng không có nhận ra sự khác biệt của Ichiro, bọn họ chỉ là nhìn Ichiro đột ngột đứng lại, liền nhân cơ hội xông tới giáp công, một trước một sau phối hợp ăn ý.

Sasuke chặn phía trước nhanh như chớp tung quyền, quyền phong rít lên từng đợt, phía sau Naruto mạnh mẽ xuất cước, không khí liền bị đẩy ra từng đợt gợn sóng.

Mà trung tâm Ichiro lại là bình tĩnh bước chân qua phải hơi hạ người xuống nhẹ nhàng né đi hai người thế công. Đồng thời hai tay đưa lên nắm được một chân một tay khẽ vặn một cái kéo hai tên kia về hai bên.

Ichiro ngay sau đó liền buông tay, chân khẽ di chuyển về phía Sasuke, bả vai khẽ hích một cái đẩy Sasuke vang xa mấy mét, giống như “ lấy thịt đè người”.

Naruto một bên thì bị xoạt háng cho đau đến chảy cả nước mắt, còn đang không biết đứng lên như thế nào. Ichiro liền thiện ý đi tới kéo nó dậy.

Naruto còn chưa kịp nói câu cảm ơn, liền thấy Ichiro một chân lại đá vào chân hắn khiến hắn một lần nữa bất đắc dĩ xoạc một phát nữa. Lần này coi như không rách cũng là xuất huyết.

Sasuke vừa nhìn thấy Naruto vẻ mặt đau đớn liền cảm giác dưới háng hơi nhói, đồng tình nhìn xem Naruto. Sasuke quyết định vì Naruto báo thùa, một lần nữa lao tới.

Lần này hắn trước dùng phi tiêu quấy rối Ichiro, sau đó mới vung mạnh một quyền vào ngực Ichiro. Nắm đấm vừa chặm ngực Ichiro, Sasuke liền cảm giác như đánh vào không khí, không chút cảm giác.

Mà Ichiro cũng là kịp lúc hóp ngực lại, cả người cong lên như là con tôm, hai chân hơi kiếng. Sau đó hắn hai tay nắm lấy tay Sasuke, như nắm lấy cành cây một lần đu lên.

Sasuke bị Ichiro cơ thể nặng nề cho kéo tới, vậy mà bị Ichiro kéo ném mạnh xuống đất. Ichiro cũng là vừa lúc dùng chân khựng lại thân thể muốn ngã của mình.

Đến lúc này đây hai tên kia đã bị Ichiro hành hạ cho không thể nào bò dậy nổi. Nhưng mà Ichiro vẻ mặt vẫn bình tĩnh không chút để ý, hắn lúc này đang ở trong một trạng thái kì lạ, giống như là đốn ngộ.

“ Thái cực, có nhanh tất có chậm. Sở dĩ trước đó ta nhiều lần không làm được là bởi vì ta ở mất đi nhanh mà thành chậm, mất đi chậm mà thành nhanh. Vốn không thể làm được cái gọi là thái cực.

Mà hiện tại, Naruto cùng Sasuke dùng tốc độ nhanh với ta, ta lại dùng chậm ứng đối. Cái này chính là hai cực, ta cùng bọn hắn tiếp xúc liền tạo ra một thái cực.”

Ichiro trong đầu sáng tỏ rất nhiều điều, nháy mắt liền nắm được điều quan trọng để có thể tạo ra trạng thái kì lạ kia.

“ Anh hai, đứng ngẩn người ra đó làm gì, mau tới đỡ bọn em.” Naruto một tay che háng một tay chống đất, khó khăn nhìn Ichiro nói.

“ Hả, chờ chút.” Ichiro bị Naruto gọi tỉnh, hơi nhìn bộ dạng thê thảm của hai tên kia, vội vàng đi tới, một tay một tên vác về.

“ Anh hai, em không phải bao cát.”

“ Tớ có thể tự đi được.”

Mặc cho hai tên kia kêu la phản đối, Ichiro vẫn là vác bọn chúng trên vai nhảy cóc về đến nhà. Hai anh bạn giống như vừa đi tàu thủy về, cả người nôn nao khó chịu, trong lòng cuộn sóng.

Ichiro cảm giác thật sự khổ bức, hành hạ hai tên kia sướng tay, cuối cùng lại phải giúp chúng ta nấu cơm, bôi thuốc đủ thứ.

....................

Sau khi cơm tối no nê, Ichiro trốn ra ngoài đi dạo, sợ ở tại nhà sẽ bị Naruto bắt gọi vào phòng sủng hạnh nó. Ai nói tay nghề xoa bóp của Ichiro thật sự quá tốt đây.

Đi dạo một vòng trở về, Ichiro cảm giác tinh thần đều thoải mái, đúng là không có nơi nào thích hơn ở nhà, chỉ cần hít một hơi không khí đều thấy khoái.

“ Ồ, nóc nhà có người, trộm sao?” Ichiro vừa đến của nhà liền thấy nóc nhà ngồi một bóng người. Hắn liền nhảy người đi tới.

“ Sasuke, cậu làm gì trên này, hóng gió sao?” Ichiro nhận ra là Sasuke liền trêu đùa một câu.

Sasuke quay đầu lại, mặt đầy tâm sự nhìn Ichiro nói.

“ Tớ không hiểu, một người vì để có được sức mạnh liền có thể giết chết bạn thân của mình sao? Vì để chúng minh bản thân liền không ngại xuống tay với người thân của mình sao?”

“ Chuyện này. Cậu là đang nghĩ tới Itachi sao?” Ichiro ngồi xuống hỏi.

“ Tại sao hắn lại cướp đi gia đình của tớ, cướp đi người anh duy nhất của tớ. Tớ hận hắn, cũng hận bản thân quá yếu đuối, không có cách nào trả thù cho gia tộc.” Sasuke nắm chặt nắm đấm, cả người run rẩy nói.

“ Mặc dù tớ không biết tại sao Itachi lại làm nhưng điều này, nhưng mà tớ vẫn muốn nói cho cậu biết. Đừng tin những gì kẻ khác đang nói, những gì bản thân chứng kiến. Bởi vì tai nghe mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, có lẽ ở trong đó còn ẩn chứa bí mật nào đó mà cậu không thể biết được. Có lẽ đó chỉ là một góc nhỏ của sự việc mà thôi.”

“ Ý cậu là sao? Cậu biết được điều gì sao? Mau nói tớ biết, Ichiro.” Sasuke giật mình nhìn Ichiro, như là kẻ điên nắm lấy tay Ichiro gặng hỏi.

“ Tớ biết điều gì không quan trọng, tớ chỉ là muốn cậu biết rõ một điều mà thôi, sự thật không chỉ có một. Chỉ là cậu muốn tin vào sự thật nào mà thôi, dùng chính năng lực của mình đi tìm sự thật mà cậu mà cậu muốn tin đi.”

“ Sự thật mà mình muốn tin.” Sasuke ngẩn người tự hỏi, trong đầu lóe lên hình ảnh khi đó Itachi rời đi, rõ ràng cậu đã nhìn thấy Itachi khóc.