Thức Tỉnh Luân Hồi Nhãn

Chương 77: Thâu tóm tài sản

Trong phòng hội nghị của lâu đài, trống trải trong căn căn đặt một cái bàn vuông lớn, trước nhất là một cái ghế bành bọc lụa êm ái. Kaguya ngồi ở giữa nhìn xuống đám người trong phòng. Những người này đều là thuộc hạ của Gatou, trên mặt đều hiện lên vẻ sợ hãi, không ai nghĩ đến tiểu thư Shizu sẽ mang đến một đám ninja lợi hại như vậy.

Ichiro đứng bên cạnh Kaguya lên tiếng.

“ Bắt đầu từ hôm nay tập đoàn sẽ do tiểu thư tiếp nhận. Còn có các ngươi phải thay đổi cách xưng hô, tiểu thư từ nay gọi Kaguya mà không phải Shizu. Tập đoàn chúng ta sau này sẽ không làm việc buôn lậu như trước đó, các ngươi nếu như là để ta biết được kẻ nào dám làm trái thì tự biết hậu quả.”

“ Không buôn lậu chúng ta làm cái gì để sống?” Một kẻ mạnh dạng lên tiếng hỏi.

“ Từ giờ trở đi ta muốn các ngươi cải tà quy chính, làm ăn lương thiện. Tất cả tài sản đều sẽ dùng để mở các loại quán rượu, phòng xông hơi chốn vui chơi ở tất cả các quốc gia lớn nhỏ. Tài sản của các ngươi trước kia đều sẽ bị tịch thu, thay vào đó sẽ tiếp quản một nơi buôn bán, tùy theo thành tích mà nhận thưởng.”

Ichiro quét nhìn xung quanh đám người, ánh mắt nhìn đến kẻ nào đều khiến bọn họ trong lòng run rẩy giống như bị thần chết để ý vậy.

“ Kẻ nào dám làm ra những hành động không phải đừng trách ta không cảnh cáo trước. Cho dù các ngươi có trốn tại chân trời góc bể, cho dù các ngươi có thuê được Kage cấp bập bảo tiêu ta đều có thể không một tiếng động tới lấy mạng các ngươi.”

Ichiro nói đã vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh một người, nhẹ nhàng vỗ vai hắn thâm ý nhìn, mà trước đó tích tắc bọn họ còn nhìn chăm chú thấy Ichiro đang đứng bên cạnh Kaguya. Bọn họ không biết ninja mạnh nhất lại thế nào nhưng mà với việc Ichiro thể hiện ra tốc độ này bọn họ còn dám làm càn, mạnh mẽ gật đầu như cái máy.

“ Chúng ta sẽ giám sát mọi hành động của các ngươi. Nhớ kĩ lúc này đây chính là cơ hội để cho các ngươi thể hiện sự trung thành, hãy lấy ra năng lực của mình đi làm việc. Nếu không ta không ngại để cho người của ta thay thế các ngươi vị trí.”

Ichiro trở lại vị trí của mình, tiếp tục răn dạy đám người, sau đó nhìn đằng sau hai người Zabuza nói.

“ Bọn họ gọi Quỷ Diện cùng Quỷ lãnh, sau này sẽ là sứ giả của ta. Có việc cấp bách có thể thông tri bọn họ. Nếu như không còn truyện gì thắc mắc các ngươi có thể trở về làm việc.”

Đám người không dám có ý kiến, sợ hãi cúi đầu xếp hàng đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa lâu đài như bước ra khỏi cửa địa ngục. Một tên nhịn không được nói nhỏ một câu.

“ Khốn kiếp đợi ta trở lại, cho dù tốn hết gia sản cũng phải thuê một tên thượng nhẫn giả tới giết các ngươi.”

Người này vừa mới dứt lời bên cạnh hắn liền hiện ra một người, chính là kẻ ra lệnh cho bọn họ vừa rồi. Bọn họ nhìn cánh cửa đóng kín, lại nhớ đến bọn họ lúc đi ra vẫn luôn quan sát phía sau, tuyệt nhiên không thấy ai đi ra khỏi căn phòng kia. Ichiro không giải thích lau cái cổ tên kia một cái, sau đó nhìn đám người cười lên một tiếng âm u.

“ Có lẽ các ngươi chưa hiểu lời ta nói. Nếu như thật muốn làm phản, ta tốt bụng khuyên các ngươi trở về tìm hiểu rõ cấp bậc của ninja lại lên kế hoạch như thế nào đối phó ta.”

Nói xong liền tan biến, đám người rùng mình như thấy ma một dạng vội vàng chạy trốn.

........................

Sáng hôm sau Sóng quốc đón một đám người thăm viếng, dẫn đầu là một lão nhân, phía sau đuôi là hơn mười tên thiếu niên thiếu nữ tuổi trẻ. Bọn họ ăn mặc đều là vải vóc thô sơ giống như một đoàn người lang thang. Bọn họ tự nhận mình là thủ công nhẫn, cái gì mà ninja làm nghề thủ công, chưa bao giờ nghe tới.

Lão nhân dẫn đầu nhóm gọi là Akira, hắn trước đi tới trước mặt nhóm người ông Tazana xin được xây cầu, yêu cầu thù lao chỉ cần các loại hàng hóa cùng bao ăn. Thế nhưng mà Sóng quốc hiện tại nghèo cằn cỗi làm gì có hàng hóa, ngay cả ăn lo bữa đều khó khăn.

“ Chúng ta nhìn thấy tương lai Sóng quốc dựa vào cây cầu này sẽ trở lên giàu có, các ngươi có thể gi nợ. Hơn nữa chúng ta còn rất quen tay việc trồng trọt cùng chăn nuôi, chúng ta có thể giúp các ngươi cải tạo đất đai để trồng trọt.” Akira cười nói.

“ Truyện này chúng ta không dám quyết định, các ngươi đi tìm lãnh chúa thương lượng đi.” Ông Tazana nói.

“ Lãnh chúa, Sóng quốc có lãnh chúa sao?” Akira ngốc hỏi.

“ Có.” Tazana đen mặt trả lời, một quốc gia dù nhỏ cũng cần có lãnh chúa chứ.

Akira ngẩn người bỏ đi, trong lòng hận tên nào đó cho thông tin sai lệch khiến hắn phải đi không công. Akira đành phải hỏi thăm nơi ở của lãnh chúa sau đó yêu cần cấp quyền lao động. Lãnh chúa cũng vui vẻ đồng ý ghi nợ một khoản lớn hàng hóa với Akira.

Kakashi nhìn một đám người thủ công nhẫn trên đầu mang theo băng hộ trán kí hiệu là một cái vòng xoáy, hắn cảm thấy ngỡ ngàng. Đây là kí hiệu của làng Xoáy Nước, hầu như mỗi người của làng Lá đều sẽ biết, trên áo của bọn họ cũng có in kí hiệu này.

“ Các ngươi là ninja làng Xoáy Nước sao, là tộc nhân Uzumaki?” Kakashi đi lên hỏi thăm Akira.

“ Đúng vậy, chúng ta tộc hầu hết đều họi Uzumaki, mà đảo chúng ta sống trước kia gọi Xoáy Nước, hiện tại gọi đảo Thủ Công, làng chúng ta cũng gọi làng Thủ Công.” Akira trả lời, đây là Ichiro tự mình đặt tên, mặc dù nghe hơi tầm thường.

“ Các ngươi không phải đã bị người cho diệt rồi sao? Hơn nữa các ngươi sở trường cũng là phong ấn thuật.” Kakashi khó hiểu hỏi.

“ Đó là trước kia, hiện tại khác rồi chàng trai. Còn nữa ngươi không muốn cản trở ta làm việc, ta còn muốn lĩnh tiền công đó.” Akira khó chịu đuổi đi kakashi.

Kakashi cau mày rời đi, điều này có chút kì lạ, có lẽ cần phải báo cho Đệ Tam biết. Naruto hóng tai nghe thấy cuộc trò truyện của Kakashi liền chạy lại hỏi.

“ Thầy Kakashi, bọn họ tộc Uzamaki là sao? Có phải hay không giống em cũng là Uzumaki.”

“ Không phải, em không phải người gia tộc của họ.” Kakashi lắc đầu nói dối, hắn biết Naruto là đang nghĩ đi tìm hiểu nguồn gốc của mình, tuy nhiên Kakashi vẫn là muốn tạm thời không cho nó biết tốt hơn, sợ nó biết được sự thật sẽ giống như Sasuke chìm đắng trong thù hận.

Sau đó nửa tháng sau, bởi vì có sự tham gia của nhóm thủ công nhẫn, cây cầu rất nhanh được xây xong. Mà chuyến hành trình của nhóm người Ichiro cũng đã hoàn thành, bọn họ đã đến lúc quay về làng Lá.