Thượng Cổ

Chương 75

Cuộc tranh chấp của hai tộc dưới Kình Thiên Trụ đã kéo dài ngót nghét tận trăm năm trời, nơi đây tràn mùi máu tanh, trải rộng khắp mấy dặm. May thay, có ngọn lửa dưới vực sâu ngàn dặm không ngừng thiêu đốt, mới giữ cho nơi đen tối trong Tam Giới này một chút linh khí.

Mấy ngày trước, Phượng Nhiễm theo lệnh Thượng Cổ đi tới chỗ này, cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước sát khí động trời ở đây. Nhưng vì cung Thanh Trì đã đứng về phía trung lập từ rất lâu, nàng chẳng tiện tham gia, thế nên sau khi chào hỏi thống soái hai bên, Phượng Nhiễm liền lười biếng dành cả ngày một mình nằm trên đám mây.

Hai tộc Tiên – Yêu đều biết cánh cửa dẫn đến Thượng Cổ Giới được giấu trong không gian ở trên Kình Thiên Trụ. Một trăm năm nay, bọn họ không dám làm gì quá phận, lúc giao chiến đều cố tình tránh khỏi nơi này. Ngày nay, quan hệ hai giới ngày càng căng thẳng, sự xuất hiện của Phượng Nhiễm ít nhiều vẫn làm dịu đi sự nảy lửa đó. Dù sao thì bất luận tiên yêu, cũng không có kẻ nào dám vượt qua mặt của Thượng Cổ chân thần, nàng ấy không hề thích người khác giết chóc ngay trước cửa vào Thượng Cổ Giới. Thế nên, thống soái hai phe cũng chỉ dám hành quân một cách lặng lẽ.

Phượng Nhiễm vắt chân, nằm trên mây ngủ bù, bỗng dưng một trận cuồng phong nổi lên, nàng mở mắt. Trước mặt mình là Thường Thấm mặc một bộ yêu giáp màu tím đậm, trên tay cầm thanh cự đao còn nhuốm máu, uy phong lẫm liệt đứng trước mặt Phượng Nhiễm, khóe mắt vẫn còn đọng lại chút sát khí.

“Cô vừa mới đi dạy dỗ kẻ nào thế?” Phượng Nhiễm nhíu mày, thoải mái đứng nhổm dậy khỏi đám mây, vừa nói vừa rung chân.

“Không biết gần đây Tiên Giới phát điên cái gì ấy, mấy tên thượng quân kia đúng là không muốn sống nữa mà. Nãy giờ, ta và Hắc Mê chiến một trận với Kim Diệu, đang định quay về Yêu Giới bẩm báo. Đi ngang đây thì nghe nói có cô ở đây, liền định xem thử cô sống hay chết.’ Thường Thấm đạp Phượng Nhiễm một cước ra xa, chiếm chỗ ngồi xuống.

“Mấy người tiến công trăm năm, Tiên Giới cũng đâu phải bùn sáp vô tri, nên mới phản ứng lại thôi.” Phượng Nhiễm không tức giận nói, cảm thấy nực cười chuyện Thường Thấm kể cứ như chỉ cho phép châu quan phóng hỏa mà dân chúng lại không được đốt đèn.

“Lần này không giống vậy.” Thường Thấm hơi nghiêm túc, nàng chậm rãi lắc đầu: “Trận chiến Tiên – Yêu đương nhiên sẽ không tránh khỏi, nhưng ngoại trừ giao tranh trăm năm trước, ngoại trừ vùng La Sát, hai phe chiến nhau không căng lắm đâu… Được rồi, cô trước giờ đâu có quan tâm chiến tranh Tiên – Yêu, chúng ta khó khi gặp nhau, đừng nói mấy chuyện này nữa. Lâu lắm rồi ta chưa gặp thằng nhóc thúi A Khải đó, nghe nói Thượng Cổ thần quân tỉnh rồi, còn tới cảnh giới Thương Khung nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Phượng Nhiễm, Thượng Cổ thần quân sau khi thức tỉnh có giống Hậu Trì năm đó không?”

Thường Thấm rất thân thiết với Phượng Nhiễm, trăm năm nay nàng đã từng lén người trong Tiên Giới để ghé thăm cung Thanh Trì mấy lần, cũng biết rõ chuyện Hậu Trì ngủ say trăm năm. Chỉ có điều, mấy năm gần đây, thế cục Tiên – Yêu căng như dây đàn, Thường Thấm vẫn luôn phải canh gác nơi biên giới nên không ghé thăm thường xuyên.

Phượng Nhiễm thở dài: “Thường Thấm, sau này đừng có gọi ngài ấy là Hậu Trì, hiện tại có lẽ ngài ấy không biết cô đâu.”

“Ý gì vậy?” Thường Thấm ngạc nhiên, nói: “Không phải cũng giống Thanh Mục, thức tỉnh là trở thành một người khác hẳn sao?”

“Ta cảm thấy vẫn là một người.” Phượng Nhiễm nói nhỏ: “Nhưng có điều, Thượng Cổ lại hoàn toàn không có trí nhớ của Hậu Trì, chỉ nhớ mỗi ký ức trước Hỗn Kiếp thôi.”

Nghe thấy chuyện đó, Thường Thấm lộ vẻ cổ quái: “ Chuyện của Thượng Cổ thần quân đúng là giày vò người khác, A Khải đáng thương quá.”

Phượng Nhiễm cười khổ, không trả lời, ngược lại chuyển sang chủ đề khác: “Nghe nói Yêu Hoàng triệu Thanh Li về lại Hồ Tộc, hôm nay hình như nàng ta cũng ở đây chấp chưởng một phương?”

Thường Thấm hừ một tiếng, làm bộ không đếm xỉa: “Sâm Hồng hí hứng thay đổi mọi chuyện khiến ta thật là khó chịu. Lúc trước nguyên khí Yêu Giới bị tổn thương, Thanh Li tự nguyện trấn thủ biên cương, một thân yêu lực của nàng ta không bình thường đâu. Tất nhiên rồi, Sâm Hồng nào có thể buông bỏ một kẻ sẵn sàng làm việc không công cho mình chứ, ngược lại trăm năm này nàng ấy không phụ kì vọng của hắn, La Sát vốn là nên canh giữ khó khăn nhất của Yêu Giới mấy ngày nay, là do nàng ấy tọa trấn đấy.”

La Sát Địa ư? Phượng Nhiễm nhíu lại mắt, thần tình có chút khác thường.

“Yêu Hoàng đúng là biết cách bóc lột người tài mà, khó trách trăm năm nay hắn thống lĩnh khiến Yêu Giới hùng mạnh hơn trước kia rất nhiều.”

Nhãn lực của Thường Thấm là gì chứ, nàng thoáng chốc đã nhìn thấu được tâm tư của Phượng Nhiễm, lập tức nhếch miệng cười nói: “Này gã phượng hoàng màu mè đó không tới cung Thanh Trì tìm cô nữa à, sao thế, thất vọng ư?”

Trăm năm trước, Thường Thấm tâm huyết dâng trào, đi đường vòng tiến vào cung Thanh Trì, không khéo bắt gặp cảnh Nhị hoàng tử Thiên Cung đang thổ lộ với con bé phượng hoàng nóng nảy này. Trước nay, nàng luôn cảm thấy người của Tiên Giới luôn ra vẻ giả tạo, khó mà tìm nổi ai đó hợp với khẩu vị của Phượng Nhiễm, tất nhiên Thường Thấm không hề muốn Phượng Nhiễm tự đâm đầu vào hố lửa, nàng hết mực đồng ý với hành đồng từ chối Cảnh Giản thẳng thừng của Phượng Nhiễm. Nhưng trăm năm nay, chính Thường Thấm lại không ít lần đem chuyện này ra trêu chọc Phượng Nhiễm.

Phượng Nhiễm nghiêm mặt, lườm Thường Thấm một cái: “Vô nghĩa.”

“Phượng Nhiễm, nghiêm túc mà nói, thật sự ta muốn rút lại đánh giá về hắn từ một trăm năm trước.” Thường Thấm nghiêm túc xua tay: “Cô phải biết rằng, La Sát là một cửa ngõ vào Tiên Giới, giáp với tứ hải. Ở đấy có vô số yêu thú, là nơi tranh đấu khốc liệt nhất giữa Tiên – Yêu. Sâm Hồng vốn luôn muốn đoạt lấy nơi này, hàng năm không ngừng phái yêu binh đến đó, nhưng vẫn chưa thành công. Ta dám chắc rằng, nếu thay bằng một tiên quân bất kỳ nào khác, khó có thể làm tốt được như hắn.”

“Từ khi nào, cô đánh giá hắn cao như thế vậy? Năm xưa, chẳng phải cô còn cười hắn chỉ biết núp dưới cánh của Thiên Đế Thiên Hậu sao, nói rằng “Gì mà không có kết quả”, cô còn bảo ta tránh xa đó?” Phượng Nhiễm cau mày, có chút không tin.

Trăm năm trước, chính nàng đã đuổi Cảnh Giản không được bước vào Thanh Trì Cung, sau này cuối cùng cũng không gặp lại hắn nữa. Mấy năm nay, Phượng Nhiễm không nghe nhiều tin tức về Cảnh Giản, chỉ biết hắn đang đóng giữ ở La Sát Địa, đã trăm năm không quay về Thiên Cung.

“Ta sống mấy vạn năm, quả thật hiếm khi có lúc nhìn nhầm người, duy chỉ Cảnh Giản… Đúng là ta nhìn sai rồi.” Thường Thấm đanh mặt lại: “Trăm năm này, Thanh Li cường công La Sát không dưới nghìn lần, tình hình chiến đấu bình thường cực kỳ khốc liệt. Theo ta được biết, dù nhiều lần chiến đấu đến tận hơi tàn của kẻ hi sinh cuối cùng, Cảnh Giản vẫn một mực canh gác ngay ranh giới Tiên Giới ở La Sát, tận bây giờ chưa hề lùi một bước nào.”

Phượng Nhiễm có chút động lòng, bàn tay đang vân vơ lọn tóc đỏ khẽ khựng lại, nàng chăm chú nhìn Thường Thấm.

“Tuy rằng Cảnh Giản là kẻ thù của tộc nhân ta, nhưng không thể không khen hắn là một đối thủ đáng kính nể. Nếu không vì chán ghét bản mặt của con yêu tinh Thanh Li đó, ta đã sớm chạy đến La Sát đấu tay đôi với hắn rồi.”

Thấy Phượng Nhiễm cúi đầu không nói, Thường Thấm cười: “Cái mặt sao ủ rũ như bà già thế kia, xem ra cô vẫn còn nhớ mong tiểu tử đấy. Ngoại trừ xuất thân của Cảnh Giản có hơi khó dễ với cô, ta thấy mấy thứ còn lại chả có gì trở ngại cả. Cô cũng trưởng thành rồi, nếu sau đại chiến Tiên – Yêu hắn còn sống, không bằng thử một lần đi. Thôi nhé, ta quay về Đệ Tam Trọng Thiên đây, cô bảo trọng đó.”

Nói xong cũng không màng tới Phượng Nhiễm, Thường Thấm vụt đi mất, nháy mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

Phượng Nhiễm cười khổ một tiếng, nhìn Thường Thấm biến mất, khe khẽ thở dài.

Nàng và Cảnh Giản, duyên phận vốn trái ngang, sau này hẳn không có khả năng đâu.

Nàng chỉ kinh ngạc với những lời Thường Thấm nói. Trăm năm ngắn ngủn, mà chàng thanh niên ôn nhã đấy, dường như đã đổi thay… Có lẽ, Phượng Nhiễm nhìn về phương xa, nàng bâng khuâng phải chăng bản thân chưa bao giờ chính thức hiểu rõ hắn.

“Phượng Nhiễm thượng quân!” Âm thanh từ xa vọt đến, một bóng người bay tời từ chỗ trận doanh các tiên tướng. Phượng Nhiễm nhìn người đấy, nàng khẽ cau mày, nhưng lại không ra vẻ né tránh như gặp gỡ các tiên quân khác giống mọi khi.

Tộc phượng hoàng thượng cổ cực kỳ thiện chiến, không ít tộc nhân bị phái đến đây, hiện tại người vừa xuất hiện chính là nhị trưởng lão của Phượng Tộc – Phượng Kỳ. Tuy Phượng Kỳ tính tình bảo thủ, nhưng ông lại rất mực bảo vệ đệ tử trong tộc. Lúc trước, trong khoảng thời gian Phượng Nhiễm phải né tránh sự dòm ngó của Tam Giới, từng nghe nói ông đã cầu tình Thiên Hậu giúp nàng. Thế nên, Phượng Nhiễm cũng dành vài phần kính trọng cho ông.

“Phượng Kỳ trưởng lão, chuyện gì mà tìm ta vậy?” Phượng Nhiễm đứng dậy, nhàn nhạt hỏi.

Phượng Kỳ cũng không vì Phượng Nhiễm giờ nay thân cận với Thượng Cổ mà làm bộ nịnh nọt, ông vẫn giữ vững thái độ như hồi gặp mặt trăm năm trước: “Phượng Nhiễm thượng quân, Thiên Cung truyền dụ lệnh, Thiên Hậu có một đạo mật tín muốn ngươi chuyển tin hộ.”

Phượng Nhiễm bất ngờ nói: “Phượng Kỳ trưởng lão, hẳn ông cũng đã biết Thượng Cổ chân thần có lệnh, cung Thanh Trì không được phép tham gia giao chiến Tiên – Yêu.”

Thiên Hậu lại hạ lệnh chuyển lời với nàng ư, đúng là nực cười thât. Nàng định quay người muốn đi gấp, nhưng lại thấy thái độ của Phượng Kỳ: “Chẳng lẽ, cả Thiên Cung mà không có nổi một kẻ đưa tin ư?”

“Không phải vậy.” Phượng Kỳ hiển nhiên cũng có chút buồn rầu: “La Sát cách giới môn khá xa, trên đường trải đầy yêu binh, Thiên Hậu lo rằng tiên quân bình thường không thể chuyển được phong thư tín này. Ta vốn định tự mình đi, nhưng mà dạo này thế cục Tiên – Yêu càng ngày càng gấp rút, ta sợ mấy thằng nhóc trẻ tuổi trong tộc tham công liều lĩnh, mới không yên lòng để tụi nó ở đây một mình.”

Các tinh nhuệ trẻ tuổi của Phượng Tộc hầu như đều ở dưới Kình Thiên Trụ, khó trách Phượng Kỳ một thân lọm khọm cũng ráng canh giữ tại nơi này. Thiên Hậu sinh sống ở Thiên Cung, kỳ thật bà ấy chẳng hề quan tâm đến sự phát triển của Phượng Tộc bao giờ, nếu không nhờ có mấy vị trưởng lão vun vén vạn năm nay, e là tộc phượng hoàng đã sớm suy sụp từ lâu.

Phượng Nhiễm một mực không thể hiểu nổi, nếu như lúc trước Thiên Hậu vứt bỏ nàng ở đầm lầy Uyên Lĩnh vì vị trí tộc trưởng, tại sao giờ này lại tỏ thái độ không đếm xỉa đến tộc phượng hoàng thế kia?

La Sát Địa ư? Phượng Nhiễm khẽ dao động, cuối cùng có chút không đành lòng nói với Phượng Kỳ: “Đi về cỡ khoảng ba ngày là đủ, chắc sẽ không sao đâu. Để ta đi giúp trưởng lão.”

Phượng Kỳ nhẹ nhõm, đáy mắt xẹt qua ý cảm kích, ông chắp tay với Phượng Nhiễm, nói: “Đa tạ Phượng Nhiễm thượng quân.” Nói xong, ông lập tức đưa một phong thư cho Phượng Nhiễm, nói vài câu rồi quay về trận doanh của Tiên Giới.

Phượng Nhiễm gõ gõ lên phong thư, có phần hơi khó chịu, nàng tùy tiện ném nó vào trong tay áo rồi vụt biến mất.

***

Tẩm cung Thiên Hậu.

Vu Hoán ngồi ở cạnh giường, một bên cẩn thận lau khô mồ hôi lạnh đẫm trên trán Cảnh Chiêu, một bên quay sang phía Linh Chi đang đứng khom người: “Chuyện kia xử lý thế nào rồi?”

“Bẩm bệ hạ, đằng trước truyền tin, bảo là Phượng Nhiễm thượng quân đã nhận được ngự chỉ của bệ hạ, đi La Sát rồi.”

Thiên Hậu rút tay lại, lạnh lùng nheo mày: “Phượng Nhiễm vốn nhận ngự chỉ của Thượng Cổ mà tới, nếu cô ta ở dưới Kình Thiên Trụ, chúng ta sẽ không thể khai chiến được. Dẫn cô ta đi chỗ khác, chuyện gì xảy ra cô ta sẽ không kiểm soát nổi. Năm xưa, Cảnh Giản ở Thanh Long Đài giúp đỡ bọn họ, Phượng Kỳ cũng có ân với cô ta nữa, Phượng Nhiễm chắc chắn sẽ không từ chối đạo dụ chỉ này đâu.”

Bàn tay Linh Chi run rẩy, nàng thuận thế tiến lên tiếp nhận mảnh vải trong tay Thiên Hậu, không hề lên tiếng.

Thiên Hậu tựa hồ cũng không cần nàng tiếp chuyện, chẳng qua bà chỉ cần một người để dốc bầu suy nghĩ trong lòng mà thôi.

“Đi Trân Bảo Các lấy chút ít bích lục lộ, rồi thay quần áo cho công chúa đi.” Thiên Hậu vẫy tay, Linh Chi nghe thế thì khẽ lui ra ngoài. Chờ đến lúc ra khỏi phòng, Linh Chi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, sắc mặt có chút đau khổ.

Nửa tháng trước, nàng theo Cảnh Chiêu công chúa trở về từ cảnh giới Thương Khung. Thiên Hậu thi triển thần lực lên người công chúa khiến nàng ấy luôn trong trạng thái mê man. Sau khi nghe nàng bẩm báo, Thiên Hậu ngược lại không hề nổi giận, mà lại trở nên cực kỳ bình tĩnh, thậm chí Thiên Đế không cho bà bước vào Huyền Thiên Điện, bà cũng chẳng màng nổi cơn thịnh nộ. Chẳng qua, trên gương mặt đó chẳng còn chút ấm áp nào nữa.

Từ ngày đó, cả Thiên Cung dường như chìm ngập trong một bể băng lạnh lẽo. Hai vị điện hạ cố tình lảng tránh nhau, nửa tháng vẫn chưa gặp mặt…. Hẳn là từ cái ngày Ngự Vũ Điện ban xuống mệnh lệnh, giao giới Tiên – Yêu chưa hề có một phút bình yên.

Nàng mơ hồ cảm giác, Tam Giới này… E là sắp xảy ra chuyện lớn.

***

Lúc Thượng Cổ nhờ Vân Châu và Vân Khê thay cho bộ áo bào thứ mười lăm, Bạch Quyết với Tam Hoả mới nhàn nhã trở về từ Yêu Giới.

Khi bọn họ trở về thì trời đã gần ngả chạng vạng, ánh chiều tà bao trùm khắp đầm lầy Uyên Lĩnh, một màu vàng rực rỡ.

Hai người dừng trước điện Thương Khung, Tam Hỏa nhìn tình cảnh trước điện, có chút kiềm nén, gã xoa xoa tay lo lắng nhìn sang Bạch Quyết, đợi hắn ra hiệu mới im lặng lui xuống dưới.

Có một số việc, sớm muộn vẫn sẽ phải tới. Người trước đại điện, ngoại trừ bản thân Bạch Quyết, không ai có thể thay hắn đối mặt được.

“Ta còn rằng, ngươi vĩnh viễn sẽ không bước vào Thương Khung một bước chứ.” Bạch Quyết một thân trường bào xanh đen, hắn quan sát người vừa tới, sắc mặt hơi tái nhợt mỏi mệt.

“Ngươi nên biết rằng, nếu muội ấy không quay về, thế nào ta cũng phải đi một chuyến này.”

“Nếu như đã đến, vì sao không vào?”

“Ngươi không quay lại, sao ta có thể dẫn nó vào Thương Khung Điện chứ?”

Trước đại điện, tất cả thị vệ quỳ rạp đầy đất.

Thiên Khải vận một bộ cổ bào đỏ rực như lửa, y lạnh lùng đứng đấy, lộ vẻ kiêu ngạo.

Nắm chặt lấy tay y, là một cậu bé nhỏ xíu, đang cúi đầu thầm mím môi.

Khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu, chín phần hao hao Bạch Quyết.

Ánh chiều tà rơi xuống người đứa nhỏ non nớt ấy, trông vừa đơn bạc vừa quật cường.

Bạch Quyết híp mắt, hắn thầm cảm thán, nhoáng một cái đã có trăm năm rồi.

Không ngờ, hắn đã có thể chịu đựng cái chốn cung điện băng lãnh này trong suốt hơn trăm năm qua.