Thương Khung Bảng: Thánh Linh Kỷ

Chương 12: Liễm Khí quả

Dịch giả: Bạch Y

Biên: khang_a_ca

Tiếng hạc thê lương ré lên trên không trung.

Sau khi Phong Linh Hạc bị một bóng đen đâm thủng cánh, thân thể khổng lồ của nó liền giống như diều đứt giây, lao thẳngvề phía mặt đất.

-A..aaa!

Cưỡi trên lưng hạc, Thẩm Hạo Nhiên và đám thiếu niên thét lên chói tai, cả bọn bị dọa sợ đến mức sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

Bọn họ mới chỉ là Linh Luân cảnh, còn chưa biết phương pháp lăng không, từ trên cao như vậy mà rơi xuống, nếu may mắn không chết thì cũng sẽ trở thành kẻ tàn phế.

So với những tên thiếu niên khác thì Khương Dịch Niên trấn định hơn rất nhiều. Nhưng hắn cũng đang cắn chặt hàm răng, hai tay túm thật chặt lông của Phong Linh Hạc, ánh mắt chết lặng nhìn chằm chằm mặt đất.

Ở phía trước, mặc dù Triệu Thanh Dương rất muốn điều khiển Phong Linh Hạc tiếp tục phi hành.

Nhưng nó rõ ràng đã bị thương rất nặng, dù cho hắn có cố gắng như thế nào, cũng đều không ăn thua, hắn không thể làm cho Phong Linh Hạc giữ cân bằng được.

Thời gian chỉ còn lại mấy chục giây ngắn ngủi, khoảng cách Phong Linh Hạc tiếp đất còn khoảng chừng trăm thước.

Triệu Thanh Dương nhìn rừng rậm phía dưới, hắn đành cắn răng một cái, vung ống tay áo lên, phát ra một luồng linh lực cuốn lấy Khương Dịch Niên và đám người Thẩm Hạo Nhiên, bay về phía trong rừng rậm.

Còn bản thân hắn thì lại đồng thời cùng Phong Linh Hạc từ trên trời ngã xuống, va chạm cực mạnh với mặt đất, dâng lên bụi mù ngập trời trong khoảng rừng.

Cùng lúc, cách đó không xa, một dáng người mảnh khảnh xinh đẹp nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, ôn nhu nói:

-Được rồi, ta đi đối phó với Triệu Thanh Dương, các ngươi đi tóm hết những thiếu niên kia đi.

-Vâng!

Nghe được nàng phân phó, mấy bóng đen phía sau lập tức đáp một tiếng, sau đó liền hướng chỗ đám người Khương Dịch Niên vừa rơi xuống, lao nhanh tới.

Đợi đến khi toàn bộ bóng đen rời đi, chân ngọc của nàng liền điểm nhẹ một cái, giống như chim yến nhỏ, nhẹ nhàng linh hoạt xẹt qua trong rừng, chỉ chớp mắt sau nàng đã biến mất rồi.

Trong rừng rậm, mấy bóng người được một màng linh lực bao quanh từ trên trời hạ xuống, đụng gãy hàng loạt cây đại thụ. Cuối cùng rơi trên mặt đất, tạo thành một cái hố sâu.

-Ai ui…!!!!!

Đám người Thẩm Hạo Nhiên bị ngã thành một đống sưng mặt sưng mũi, không ngừng gào to.

Khương Dịch Niên vuốt vuốt gương mặt tái xanh của mình, rất nhanh bò dậy. Hắn mặc kệ bùn đất bám đầy trên người, lập tức cảnh giác nhìn về bốn phía.

Lần này xảy ra chuyện, chắc chắn là có người cố ý làm. Nếu như bọn người kia không phải là hướng về phía Triệu sư mà tới, thì rất có thể chính là mấy tên hung thủ lần trước rồi.

-Mau bò dậy đi!!!

Khương Dịch Niên đá đá Thẩm Hạo Nhiên đang gào to một cước, quát lên.

-Ngươi đá cái gì mà đá, đau chết tiểu gia ta rồi!

Thẩm Hạo Nhiên hét lớn. Hắn từ trước đến nay luôn được cưng chiều, cho dù tu luyện cũng là nhờ tài nguyên phong phú của Thẩm gia mà thuận buồm xuôi gió.

Ngày thường hắn chính là một tiểu thiếu gia, có khi nào ăn phải trái đắng như hôm nay vậy đâu.

-Đứng hết lên cho ta, có người tới rồi!

Khương Dịch Niên giận đến tối sầm mặt, điên tiết quát lên. Hắn đã mơ hồ nghe thấy ở trong rừng cách đó không xa truyền tới âm thanh khác thường.

Nghe được lời này, những thiếu niên khác cũng có phản ứng, bò dậy ngay thức khắc, nhưng rõ ràng vẫn còn chút luống cuống.

-Ha ha, đều tập trung cả ở đây rồi, trái lại bớt đi rất nhiều phiền toái.

Vào lúc này, một tiếng cười bỗng nhiên từ trong rừng truyền đến.

Đám người Khương Dịch Niên sắc mặt tái nhợt khi thấy mấy cái bóng đen quỷ mị xuất hiện ở bốn phía trên cây to, đang yên lặng quan sát bọn họ từ trên cao.

Ánh mắt của những bóng đen này sáng lên, trông cứ như là mèo thấy chuột vậy.

-Trời ơi, bọn họ đều là cao thủ Thần Phách cảnh đấy!

Khi Thẩm Hạo Nhiên nhìn thấy những người áo đen này, hắn ngay tức khắc bị dọa cho kinh sợ đến nhũn cả chân mà thốt lên.

Hắn vừa nói ra lời này, sắc mặt của những thiếu niên khác cũng biến đổi nhanh chóng.

Bọn họ đều chỉ đạt thực lực Linh Luân cảnh, sao có thể là đối thủ của Thần Phách cảnh kia chứ?

-Các ngươi là ai? Chúng ta đang trên đường đến Linh Lộ, nếu các ngươi dám đụng đến chúng ta, vậy thì Thương Khung cung sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.

Khương Dịch Niên lấy hết can đảm, nghiến răng quát lên. Lúc này, chỉ có thể lấy uy danh của Thương Khung cung ra thử một chút, xem có hữu dụng hay không thôi.

Chỉ có điều, hắn rõ ràng lại thất bại.

Nghe hắn nói xong, mấy người áo đen chẳng có chút sợ hãi nào, trong mắt bắn ra tia châm chọc.

-Chào các vị hảo hán, ta là Thẩm Hạo Nhiên thiếu gia của Thẩm gia. Nếu như các người muốn tiền bạc, chỉ cần nói một tiếng, Thẩm gia ta khẳng định sẽ đưa cho!

Thẩm Hạo Nhiên run rẩy nói.

-Ha ha, còn có một chú dê béo nhỏ.

Vừa nghe thấy lời cầu xin của Thẩm Hạo Nhiên, mấy người áo đen đều cười to một tiếng.

"Ầm!"

Lúc bọn hắn đang nói chuyện, bỗng nhiên ở đằng xa truyền đến tiếng động long trời lở đất, giống như là có cự thú đang giao chiến.

-Bàn Nhược thống lĩnh và Triệu Thanh Dương đã giao thủ, chúng ta cũng lập tức ra tay thôi.

Một tên áo đen nghe được tiếng động này thì sắc mặt hơi ngưng lại một cái rồi trầm giọng nói.

-Được!

Những người khác gật đầu một cái, chuẩn bị hành động.

Khương Dịch Niên thấy bọn họ muốn ra tay, đột nhiên cắn răng một cái, chợt móc ra một hạt châu màu đen từ trong ngực, sau đó mạnh mẽ ném xuống mặt đất.

"Phốc!"

Trong khoảnh khắc, khói đen nồng nặc tràn ra.

Xung quanh khu vực này, trong phạm vi đường kính mấy trăm mét trực tiếp bị làn khói bao phủ. Ngay cả mấy người áo đen cũng ứng phó không kịp, bị vây hãm trong đó.

Đây chính là hắc mặc châu mà Khương Dịch Niên lấy được ở Trì Giáo.

Nó chuyên môn dùng để trợ giúp lúc chạy trốn, trước khi rời đi, hắn đã đem theo mấy viên dự phòng.

-Thằng nhãi con, mau bắt bọn chúng lại!

Người áo đen gầm lên, sau đó giống như diều hâu đáp xuống, chỉ có điều đến lúc bọn hắn lao xuống, lại phát hiện bên dưới sớm đã không còn ai cả.

-Bắt chúng nó lại cho ta.

Người áo đen cầm đầu phát ra một tiếng rống giận, mà những người áo đen khác thì lại giống như tia chớp, tỏa ra bốn phía phóng đi.

Khương Dịch Niên cắn chặt hàm răng, chạy như điên ở trong rừng.

Lúc này hắn và đám người Thẩm Hạo Nhiên đã sớm tách ra.

Dưới tình huống này, nếu phân chia mỗi người một ngả chạy thoát thân, thì cơ hội bảo toàn tánh mạng rõ ràng sẽ lớn hơn một chút.

Nếu càng nhiều người, hành tung sẽ càng dễ dàng bị phát hiện.

Nhưng Khương Dịch Niên cũng biết, dù có làm vậy, thì bọn họ vẫn chỉ là một đám thiếu niên. Muốn chạy thoát thân từ trong tay những người áo đen có kinh nghiệm phong phú, rõ ràng là một chuyện rất khó khăn.

Lấy thực lực của những người đó, sợ rằng chẳng bao lâu nữa sẽ lần theo dấu vết mà tìm ra bọn hắn.

Khương Dịch Niên một đường chạy như điên, đồng thời ánh mắt không ngừng quét nhìn bốn phía.

Khi hắn thấy một bụi cây, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên. Bởi vì hắn thấy được trong bụi cây rậm rạp, kết đầy trái màu xanh lục.

Đó là Liễm Khí quả.

Trước kia khi Khương Dịch Niên còn ở sau núi Trì Giáo đi săn thú, hắn thường sẽ hái loại trái cây màu xanh này, lấy nước của nó bôi lên thân thể.

Làm như vậy, cho dù là một vài dã thú có khứu giác nhạy bén, cũng không thể nào phát hiện được mùi trên người hắn.

Khương Dịch Niên nhanh chóng hái một trái cây màu xanh lục, bóp vỡ nó, rồi bôi nước chảy ra lên người thật nhanh.

Sau đó hắn lại lấy thêm, bôi một vòng phía sau người, nhìn hắn giống hệt như con khỉ đang chui rúc vào một lùm cây rậm rạp.

Hắn nằm im trên mặt đất không nhúc nhích, toàn bộ thân thể được bụi cỏ che giấu, cố gắng nín thở.

Khương Dịch Niên biết, mình nhất định là không chạy thoát khỏi nanh vuốt của những cao thủ Thần Phách cảnh kia, đã như vậy, hắn chỉ có thể tìm nơi mà trốn thôi.

Ngay khi Khương Dịch Niên vừa mới ẩn núp xong, thì hắn chợt nghe thấy âm thanh xé gió truyền tới.

Nhìn xuyên qua khe hở của bụi cỏ, có thể thấy được ở cách đó không xa, có một bóng đen đang lao nhanh về hướng này.

Bóng đen ấy như là đang quan sát nơi này, đồng thời cánh mũi của hắn phập phồng, tựa như đang phân biệt mùi trong không khí.

Khi đi tới khu vực Khương Dịch Niên đang ẩn núp thì bỗng nhiên hắn ngừng lại.

Hắn cau mày đảo mắt nhìn bốn phía, rõ ràng là phát hiện ra mùi của con mồi trong không khí tự nhiên nhạt đi, điều này khiến cho hắn phải dừng lại điều tra.

Ánh mắt hắn sắc bén quét xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra chỗ nào khả nghi. Cuối cùng, hắn quyết định hướng về phía trước tiếp tục tìm kiếm.

Khương Dịch Niên thấy người áo đen kia đã đi xa, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn vẫn như cũ nằm im không nhúc nhích.

Một thời gian sau cũng không có người áo đen nào xuất hiện.

Chỉ là hắn vẫn có thể mơ hồ nghe thấy có tiếng thiếu niên kêu khóc từ đằng xa truyền tới.

Điều này làm lòng hắn hơi trầm xuống, xem ra một vài thiếu niên khác hẳn là đã bị những người áo đen này bắt được rồi.

“Nhất định phải mau chóng rời khỏi chỗ này. Nếu không đến lúc bọn hắn lục soát từng nơi một, ta cũng trốn không được.”

Khương Dịch Niên nghĩ như vậy, chợt cắn răng một cái, quả quyết nhảy ra khỏi bụi cỏ, chạy như điên về phía rừng rậm.

Nước của Liễm Khí quả trên người hắn, rõ ràng là có hiệu quả che đậy mùi cực tốt, thời gian sau đó hắn chạy như điên, vậy mà vẫn không gặp phải bất kỳ trở ngại nào cả.

Những người áo đen kia dường như cũng bị hắn bỏ lại phía sau lưng rồi.

Cứ như vậy, qua một đoạn thời gian, Khương Dịch Niên thấy đằng trước xuất hiện ánh mặt trời.

Điều này làm hắn vui mừng khôn xiết, dễ nhận ra hắn sắp đến điểm đầu rừng rậm rồi.

Chỉ cần có thể chạy ra khỏi rừng rậm, phạm vi liền mở rộng, những người áo đen này chắc cũng không dám tùy tiện làm càn như thế.

Hắn vừa nghĩ như vậy thì liền tăng tốc độ lên, chạy nhanh như điên.

Nhưng mà, ngay khi hắn cách lối ra khỏi rừng chỉ còn mấy chục thước, bỗng nhiên hắn cưỡng ép dừng bước chân lại, chỉ thấy trên mặt đất tạo ra một đường vết tích thật dài do cọ sát.

Sắc mặt hắn đầy khó coi mà nhìn về phía trước, tại lối ra của rừng rậm.

Một người áo đen đang đứng dựa lưng vào thân cây, nhìn hắn nở nụ cười đầy âm lãnh.

Ánh mắt kia giống như rắn độc, khiến cho hắn rùng mình lạnh lẽo. Đồng thời, tim của hắn cũng không khỏi trầm xuống.