Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 23: Đây là lão công của ngươi?

Lại nhìn Doãn Tuyết Như, tuy rằng khí tức cũng hỗn loạn nhưng vẫn còn có thể đủ sức đi lại. Nàng ta lạnh lùng cắn răng nói với Dương Vận: " Mười năm trước ta đã lập lời thề, tất cả những nữ tử thích chen chân trong thiên hạ này đều là kẻ thù của Doãn Tuyết Như ta! Hôm nay ta còn chưa tìm ngươi, ngươi đã tự mình tìm ta trước, ta há có thể cho phép ngươi hung hăng trước mặt ta!" Nói còn chưa dứt lời, trường kiếm trong tay nàng ta đã thẳng tắp đâm vào đối phương.

Dương Vận lăn một vòng, mặc dù thành công né được nhưng một chỏm tóc bên tai đã bị cắt mất, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

" Doãn Tuyết Như, ngươi muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt, không sợ Dương gia cáo trạng với Thái Thượng Lão Quân sao?"

Lúc này, thanh âm của Dư Tiểu Liên truyền đến. Mộ Cửu lúc này mới để ý, nàng ta đang đứng dưới gốc Tử Đằng phía tây.

... Không phải là quá khéo rồi đi!

Mộ Cửu quẹt mồ hôi, hóa ra thù hận của hai người này kết thành như thế. Họ Dương này chẳng lẽ còn là một tiểu tam?!

Vậy thì không trách được Doãn Tuyết Như xuất thủ với nàng ta... Nếu là nàng, nàng cũng sẽ xuất thủ a!

Loảng xoảng!

Lúc này, bên trong sân lại truyền tới một tiếng vang thật lớn. Ghế mây của Doãn Tuyết Như bị Dương Vận một cước đá văng, có Dư Tiểu Liên gia nhập cùng, Dương Vận rất nhanh thay đổi cục diện, hiện tại đang từng bước ép sát Doãn Tuyết Như. Tình hình trận chiến xem ra càng trở nên thảm thiết, ghế mây vỡ thành cặn bã hóa thành bột phấn, bay loạn trong không trung như tuyết rơi.

Mộ Cửu giật mình lùi về phía sau vài bước, không cẩn thận dẫm lên chân Lục Áp. Lục Áp theo phản xạ có điều kiện đưa tay đỡ lấy nàng, sau đó nhẹ nhàng đẩy nàng ra, cúi đầu nhìn chân niệm chú Khứ Trần, xong xuôi mới đứng thẳng dậy.

Hắn đối với những cuộc tranh đấu này không có hứng thú. Thế nhưng tại sao nàng lại gầy như vậy? Cánh tay nhỏ chưa bằng một nửa của hắn, quả thực không có đến mấy lạng thịt.

" Lúc ngươi mang theo mấy đứa trẻ thò lò mũi xanh đánh nhau với người ta trên núi Hồng Thương nhìn rất uy phong mà, tại sao bây giờ lại sợ hãi như thế?" Nói tới đây, hắn bỗng nhiên lại nhớ đến nghi vấn chưa có đáp án của mình, " Đúng rồi, ngươi với lão công của ngươi... Hiện tại ngươi lên Thiên Đình rồi, mấy hài tử kia của ngươi... đã ném cho người nào?"

" Phụt!"

Nếu hắn không đề cập đến, Mộ Cửu cũng đều đã quên, nhưng vừa nhắc tới, nàng liền không cho hắn một sắc mặt tốt.

" Ai nói với ngươi ta đã lập gia đình? Mấy... đứa trẻ đó đều là đồ đệ của sư huynh ta! Chúng nói linh tinh đấy!" Nói đến hai chữ sư điệt, nàng cũng nhanh chóng thở dài, đưa tay kéo hắn ngồi xuống đất, " Chuyện này ngươi cũng chớ nói lung tung. Ta phải thay đổi thân phận để lên Thiên Đình, tạm thời không thể nói rõ với ngươi, vì thế hãy giữ bí mật cho ta! Đặc biệt là đừng nói ra ta đến từ Hồng Thương."

A —— có bí mật?

Trùng hợp vậy, hắn cũng có bí mật!

Nghĩ vậy, Lục Áp gật đầu, giơ tay tỏ vẻ ngầm hiểu ý.

Có điều nàng thật sự chưa lấy chồng sao? A, chưa lấy chồng vậy thì càng tốt. Ít nhất là khi ở cùng nàng, hắn cũng không cần lo lắng đến chuyện nửa đêm bị người ta gọi là gian phu mà truy sát, sau đó còn phải cầm theo quần áo giày dép nhảy ra khỏi cửa chạy trối chết, rất mất hình tượng.

" Ngươi muốn chết!" Thanh âm lạnh như băng của Doãn Tuyết Như đột nhiên vang lên.

Tử Linh uyển đã biến thành Tu La trường rồi!

Mộ Cửu nhìn kĩ cả chiêu thức lẫn tu vi của hai người, so với mấy người Minh Nguyên Tông kia... vẫn là mạnh hơn một chút, đặc biệt là Doãn Tuyết Như, chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn, đường kiếm chuẩn xác, không hề nể mặt đối phương. Dương Vận cũng rất tốt, tu vi đang ở Kim Đan kỳ, chỉ là không biết là bởi chột dạ hay vị Doãn Tuyết Như chọc tức mà có chút luống cuống tay chân.

Mắt thấy ngọn lửa chiến tranh đã tràn ra góc sân Tử Đằng, chờ như thế này không phải là kế hoạch lâu dài.

" Ta không hiểu được tại sao các ngươi lại thích đánh nhau như thế." Lục Áp bỗng nhún vai, hiện tại cũng có chút hứng thú xem náo nhiệt, " Giống ta đây này, rất ít đánh nhau." Người có thể đánh được với hắn cũng không có bao nhiêu, đến khi đạt được một địa vị nhất định, hắn không còn hứng thú đánh nhau nữa.

Mộ Cửu lườm hắn một cái: " Ai thích đánh? Còn không phải là bị ép sao?"

Nhưng tranh luận những điều này với hắn căn bản là không có ý nghĩa.

" Bằng sát khí này của họ, trước mắt có biến thành con muỗi cũng không bay vào được." Nàng buồn rầu lên tiếng. Hơn nữa, coi như bay vào rồi thì phải làm gì? Đóng cửa đi ngủ sao? Xem đạo đức của hai người họ, chỉ cần nàng lộ diện, nhất định sẽ bị lôi kéo vào cuộc chiến. Thực ra không phải nàng sợ, phiền muộn chính là hiện tại nàng không thể có xung đột với họ được.

" Thật ra ta có cách." Lục Áp nói.

" Cách gì?"

Mộ Cửu không phản đối, nàng không cho rằng việc để một người đần độn đứng một chỗ ngẩn người sẽ có thể nghĩ ra gì đó hữu dụng.

Lục Áp vòng qua nàng tiến về phía trước vài bước, nhìn vào trong viện: " Thông thường khi có chuyện ta không xử lí được, ta sẽ ném cho người khác xử lí. Ví dụ như, bây giờ ngươi có thể đi báo cáo với quản sự, nói trong viện có hai người đánh nhau. Ta bảo đảm, chưa đến nửa nén hương, lập tức sẽ có người đến thay ngươi giải quyết."

Hắn bay xung quanh nửa ngày mới trở về, đối với Chu Tước quán này đã hiểu được kha khá rồi. Thiên Đình có tứ quán, mỗi quán đều có một quản sự, mà quản sự đương nhiên là người phụ trách quản lí các công việc hàng ngày của quán rồi.

Mộ Cửu ngây ra trong chốc lát, chợt nói: " Đúng vậy! Tại sao ta không nghĩ tới!"

" Bởi vì ngươi ngốc." Lục Áp dùng vẻ mặt từ ái nhìn nàng.

Mộ Cửu rất cao hứng vì rốt cục cũng có cách giải quyết, đối với sự cười nhạo của hắn cũng không để ý. Có điều, nàng vừa mới động thân, lại nghĩ đến một vấn đề nữa: " Như vậy không được, nếu ta đi báo cáo, khi quay lại hai người họ đã đánh xong rồi thì sao? Đến khi các nàng phát hiện ra ta đi báo cáo tình hình, chắc chắn sẽ cùng nhau giải quyết ta! Nói như vậy, không phải ta sẽ càng gặp nguy hiểm sao?"

Đây chính là gϊếŧ địch 800, tổn hại 1000 đó!

Lục Áp phủi phủi tay áo: " Cũng không ai nói ngươi cần tự mình đi cáo trạng."

Mộ Cửu bừng tỉnh lần thứ hai! Cũng đúng! Nàng chỉ cần không để người ta nhận ra là nàng đã cáo trạng là được rồi!

" Ta đi đây!

Nàng bỏ lại một câu, như một làn khói bay ra khỏi tiểu viện.

Lục Áp đứng chắp tay sau lưng, xem đánh nhau như đang xem một vở kịch, nhìn một chút, hắn cúi người cầm lấy một nụ hoa đào rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng ném đi.

Nụ hoa bắn trúng vào đầu gối Dương Vận, nàng ta a một tiếng, ngã quỵ xuống mặt đất, ăn một kiếm của Doãn Tuyết Như.

Nhưng nàng ta lập tức nổi giận đùng đùng đứng dậy: " Tiện nhân! Ngươi dám ám hại ta!" Dứt lời, nàng ta lại tiếp tục bổ nhào tới, quấn lấy Doãn Tuyết Như đánh nhau.

Lục Áp nghiêng đầu nhìn, chầm chậm lẩm bẩm: " Đúng thôi, muốn đánh thì phải đánh mạnh hơn một chút chứ..."

Phòng của quản sự đặt trong đình thứ mười. Mộ Cửu tuy đầu óc không nhanh nhạy như Lục Áp nhưng cũng biết suy nghĩ, hóa thành một nam tu đi vào bẩm báo, nói rằng mình nghe được tiếng đánh nhau trong viện của nữ binh, sau đó liền rời đi. Quả nhiên, không quá chốc lát, tổng quản sự ôm phất trần vội vã chạy về phía Tây đường.

Mộ Cửu phiền phiền nhiễu nhiễu thay xiêm y, sau đó quay về Tử Linh uyển. Hai người họ đã đánh xong, tổng quản sự cũng đã đi khỏi, trong sân hoàn toàn lộn xộn, Tử Đằng bị đánh hỏng một phần ba, Mộ Tiểu Tinh đang đi thu dọn cỏ cây hoa lá bị bẻ gãy.