Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 47: Yêu vật đến rồi

Tử Hiệp Liên tuy không phải tiên thảo hiếm có, trên Bắc Di đảo cũng không có mãnh thú gì ghê gớm, thế nhưng có một cái hồ băng, nước lạnh tới tận cốt tủy. Tử Hiệp Liên sinh trường bên bờ hồ, một khi không cẩn thận ngã xuống, Lục Áp hắn cũng không tin nàng có thể bò lên đươc.

Quên đi, dù sao hắn cũng nhàn rỗi, xem họ thế nào đã rồi nói.

Đại đa số thời điểm Thiên Đình đều thái bình yên tĩnh, mặt trời rất nhanh dần dần xuất hiện. Đợi người khác đến thay ca xong, Mộ Cửu liền nhanh chóng chạy về thay quần áo, trở lại Nam Thiên Môn, cùng Lâm Kiến Nho đi về Bắc Di đảo.

Lục Áp theo nàng chạy tới chạy lui, cuối cùng thấy nàng ra khỏi Nam Thiên Môn, trừng mắt nhìn cái bóng lưng nho nhỏ của nàng rồi quay lại Tử Linh uyển.

Rõ ràng là nhà của một cô nương, vậy mà cư nhiên lại để một nam nhân trông giữ, không biết nàng đang nghĩ cái gì?

Mộ Cửu không hề biết chuyện mình bị người ta nhìn chăm chú một đêm.

Nàng cùng Lâm Kiến Nho đi về phía Bắc, qua một đống sông hồ rộng lớn, dần dần đến nơi người dân thưa thớt.

Bắc Di đảo nằm ở một nơi lạnh lẽo vô cùng trong Tiên giới. Trước mặt họ dần xuất hiện một vùng biển mênh mông, tiếng sóng vỗ bờ mơ hồ theo gió truyền đến.

" Đây chính là Lũng hải, sắp đến Bắc Di đảo rồi, chúng ta đi nhanh hơn một chút."

Mộ Cửu nhìn bản đồ trên tay, quay đầu nói với Lâm Kiến Nho, đáp mây đến giữa Lũng hải.

Một làn gió nhè nhẹ lướt qua, mùi hoa nức mũi, đúng là phong cảnh so với Thiên Đình còn kiều diễm hơn nhiều.

Đi tiếp gần một ngàm dặm, quả nhiên, trong màu biển xanh thẳm ẩn hiện một hòn đảo biệt lập.

Không biết hòn đảo này rộng bao nhiêu, toàn bộ đảo được ghép lại bằng vô số ngọn núi đá thẳng thắp, tuy nhìn rất đẹp nhưng đến chim cũng khó mà đặt cánh xuống đây.

Mộ Cửu đứng trên nơi cao nhất của ngọn núi nhìn xuống, nhẹ nhàng bay xuống đáy vực, nói với Lâm Kiến Nho: " Đây đúng là Bắc Di đảo rồi. Tử Hiệp liên sinh trưởng ở nơi gần nước, trước tiên chúng ta hãy đi theo con đường này đã, để xem có tìm được hay không."

Thứ nhiều nhất trên hòn đảo này chính là đá.

Đáy vực chỉ có vài cây cổ thụ, thân cây to mấy người ôm cũng không hết, chỉ có rất ít cây nhỏ, một đường đi vào cũng không gặp con thú nào. Muốn sinh tồn trong môi trường này không chỉ cần có thiên phú, mà còn cần cả nghị lực.

" Không có thứ thực vật nào có màu tím cả, trên bãi cát cũng không có."

Đi xung quanh vài vòng, Lâm Kiến Nho dừng lại. Bốn phía đều là núi đá bao phủ, toàn bộ đảo như một ngọn núi nhô lên từ đáy biển, nếu họ đi thuyền đến, e rằng chỗ đặt chân cũng không tìm được. Hơn nữa, trên những vách đá như thế này, đến cây cối bình thường còn khó mọc, nói gì đến Tử Hiệp liên.

Mộ Cửu nhìn quanh, nhíu mày: " Rõ ràng có viết trong sách, sao có thể không tìm thấy?"

Xung quanh vách đá màu xám chỉ có một cây đa cổ thụ xanh um, những nơi ánh mắt có thể chiếu đến được không có loại cây nào giống Tử Hiệp liên, quả thật là không thấy chút tung tích nào.

" Cây đa này cũng kì quái, sinh trưởng bằng nước biển cũng có thể to đến thế." Lâm Kiến Nho nhìn cây đa cổ thụ trước mặt, nói, " Có điều, cây đa thích nước, đa phần thường mọc ở ven sông, ven hồ, tại sao lại có thể sinh tồn trên một hòn đảo toàn đá như thế này?"

Mộ Cửu nghe vậy liền thấy choáng váng. Đúng vậy, nàng nhớ ra rồi, phần lớn trên các hải đảo đều có rất nhiều cây dừa, tại sao trên đảo này đến nửa cây cũng không thấy? Hơn nữa, nơi cây đa này mọc cũng không gần biển, thổ nhưỡng cực ít, ánh nắng mặt trời lại mạnh, tảng đá sau mỗi buổi sáng đều bỏng rẫy, nó sống sót bằng thứ gì?

Là do nó đã sống lâu đến mức thành tinh, không sợ khí hậu khắc nghiệt, hay bên dưới những tảng đá kia có bí mật?

Nàng lập tức rút kiếm, dùng hết sức cắm xuống tảng đá bên cạnh, lưỡi kiếm ba thước xuyên thẳng vào đó, nhưng khi rút ra vẫn không thấy bóng dáng một tia nước.

Nàng lại vận thần thức quanh thân cây, cây đa cổ thụ này đã hơn 300 tuổi, rễ chưa từng có dấu hiệu bị di chuyển, rõ ràng là từ khi bắt đầu đã sinh trưởng ở đây, mà thần thức của nàng không cảm nhận được bất cứ thứ linh lực nào, rõ ràng nó vẫn là cây, chưa hề thành tinh. Nhìn xung quanh một chút, cây cỏ chỉ có nhiều trong khu vực gần thân cây, lại nhìn về phía xa, tuy rằng cũng có, nhưng hết sức thưa thớt.

Nói cách khác, ngoại trừ khu vực xung quanh cây đa cổ thụ này hơi xum xuê, nơi khác đều rất hoang vu.

Một cái cây chưa thành tinh, có thể thuận lợi sống ở nơi này 300 năm mà khong hề có nguyên nhân đặc thù, nàng sao có thể tin? Dù cho nơi này nhiều mưa, nó cũng không thể tươi tốt đến mức này chứ?

" Chắc chắn có nguồn nước." Nàng nói xong, liếc cất bước đi đến trong bụi cỏ dưới tán cây tìm kiếm.

Lâm Kiến Nho đưa tay ra ngăn cản nàng: " Để ta. Nơi này quỷ dị, cẩn thận có yêu vật."

Mộ Cửu thấy đúng, cũng lui trở về.

Có điều, nói đến yêu vật, theo lý thuyết, phàm là tiên vật thì bên cạnh sẽ đều có yêu thú gì đó ngồi chổm hỗm canh gác, tuy rằng nàng rất không muốn, nhưng trên điển tịch quả thực cũng nói có một, hai con như vậy ở đây, tại sao họ một đường đi vào cũng không nhìn thấy?

" Không được!"

Qủa là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến!

Nàng chỉ mới hơi nghi ngờ, Lâm Kiến Nho đã thốt lên kinh ngạc, nhanh chóng lùi lại.

Sau đó, phía sau bụi cỏ cao hơn đầu người thình lình phát ra vài tiếng gầm thét, ngay lập tức, đất rung núi chuyển, vài con thú nhỏ vội vã chạy ra, mấy con rắn nhảy loạn bốn phía, có con rắn nhỏ cuối cùng chưa kịp chay trốn, bị một con thú to bằng cái chậu rửa mặt bằng đồng của Mộ Cửu một chưởng dẫm xuống, nửa người văng ra, nửa còn lại hóa bùn.

Đúng là đến rồi!

Mộ Cửu chỉ mới hoàn hồn, một con quái vật trên lưng có vảy rồng dài, không giống rồng, không giống thú liền xuất hiện! Thân hình nó không lớn nhưng cũng dài khoảng một trượng, đầu to và hẹp, hai mắt như hai cái đèn lồng, bên miệng có hai sợi râu dài, rõ ràng là một con Tứ Trảo Yêu Long vị thành niên!

Ánh mắt của nó bắn về phía hai người Mộ Cửu, không thèm nghe giải thích mà lập tức há miệng, hướng về phía họ mà phun lửa!

--- Mẹ nó! Hóa ra là một con rồng lửa!

Nàng là Kim Linh Căn, hỏa khắc kim đó nha! Ai nói trên đảo không có yêu thú lợi hại? Người viết sách có phải đang muốn chỉnh nàng hay không!

Nhưng mặc kệ là tương sinh hay tương khắc, lửa đã bao phủ cả hòn đảo, sắc trời trong nháy mắt biến thành màu đỏ sậm.

Mộ Cửu không suy nghĩ nhiều, kéo Lâm Kiến Nho ra, lập tức nâng kiếm đỡ đòn.

Yêu Long vừa phun lửa vừa hất đuôi quét về phía Mộ Cửu, thế nhưng, Mộ Cửu lại giống như Tiếu Yến Tử, không ngừng tung bay giữa đầu và đuôi Yêu Long, bảo kiếm trong tay mượn hỏa thế mà dần dần biến ra một tấm quang võng bảy màu, Yêu Long mới rồi còn thành thạo điêu luyện, lúc này liền phát hiện ra quang võng đang dần thu nhỏ như đang muốn nhốt nó lại, vì thế liền hoảng sợ nhảy loạn lên.

Mộ Cửu niệm quyết, ngưng linh lực đánh về phía hai mắt Yêu Long, Yêu Long trúng chiêu, lập tức lăn lộn, kêu rên liên hồi trong quang võng.