Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 55: Lại xui xẻo rồi

" Còn ngươi nữa! Cái gì gọi là không quen biết ta? Ngươi không quen biết ta, nhưng Quách Mộ Cửu biết, tên tiểu tiên kia cũng biết! Ngươi gọi hết ra đây cho ta!" Thượng Quan Duẩn quay người lại, lập tức ép sát Mộ Tiểu Tinh.

Mộ Tiểu Tinh lùi tới bên tường còn chưa trả lời, Dương Vận đã không kiên nhẫn: " Tiểu tiên nào? Ngươi nói vậy là có ý gì?"

Mộ Tiểu Tinh vội vàng nói: " Không có! Đừng nghe hắn..."

" Quách Mộ Cửu gần đây vẫn sống chung với tên tiểu tiên họ Lục, ngươi không biết sao? Quả nhiên là ngu!" Mỏ nhọn của Thượng Quan Duẩn mở ra đóng lại, câu nói nào cũng như muốn làm tức chết người trong vô hình.

Âm thanh của hắn so với Mộ Tiểu Tinh còn lớn hơn, từng chữ lọt vào tai Dương Vận.

Dương Vận há mồm lè lưỡi, dường như quên cả hô hấp!

" Ngươi, ngươi nói Quách Mộ Cửu giấu nam nhân trong nhà?!"

Bởi quá khiếp sợ, nàng ta đến Mộ Tiểu Tinh đang liều mạng há mồm giải thích cũng không nhìn thấy.

Trong khoảng thời gian này, nàng ta vẫn luôn ngó chừng người trong viện, muốn tìm ra ai mới là hung thủ hạ độc, vì thế, trong viện phàm là động tĩnh lớn nhỏ gì cũng không buông ta. Nàng ta cho rằng mình đã sớm âm thầm nắm trong tay tất cả, lại không nghĩ rằng có thể từ con chim từ đâu đến biết được trong viện còn có ngươi ngoài! Là hắn nói hươu nói vượn hay là nàng ta nghe nhầm?

" Không sai! Chính là tiểu mặt trắng họ Lục! Ta tìm theo khí tức của hắn đến tiểu viện này, khẳng định rằng trong khoảng thời gian này hắn ở cùng với Quách Mộ Cửu!" Thượng Quan Duẫn vẫy vẫy cánh, lớn tiếng nói.

Dương Vân hít vào một ngụm khí lạnh, con ngươi như muốn lòi ra ngoài.

Mộ Tiểu Tinh tức giận cầm cái chổi dưới đất đến đánh chim: " Ai cho ngươi nói linh tinh!"

Thượng Quan Duẩn bị đuổi đánh oa oa hét lớn, trong sân nhất thời đại náo.

Lục Áp đang tìm khí tức của Mộ Cửu dưới hạ giới, còn chưa tìm được vị trí cụ thể đã nghe thấy tiếng la hét bên ngoài. Cái tên Thượng Quan Duẩn đã tìm được đến nơi này rồi?

Linh lực của nha đầu kia quả nhiên là linh nghiệm cực kì, nàng mới rời đi có nửa ngày, vận xui của hắn vậy mà đã tới!

Có điều cũng không sợ, hắn đã hạ Ẩn Thân Chú xuống kết giới, họ không phát hiện được hắn. Dù có lợi hại đến đâu, không có chứng cứ thì cũng là phí công.

Hắn chắc chắn điều đó, vì thế liền đứng dậy đi về phòng, không ngờ mới chuẩn bị bước vào kết giới, trên đầu lại đột nhiên truyền đến một tiếng sấm thật lớn, theo âm thanh này, một đạo Kinh Lôi đánh xuống phá hỏng nóc nhà, khiến xà nhà rơi vào người hắn, rồi ngay sau đó, một đạo lôi nữa xuất hiện, đánh thẳng vào người hắn, rõ ràng hắn là một Thượng Thần đang ẩn thân, vậy mà lại bị hai đạo lôi đánh cho hiện nguyên hình!

Ba người trong sân nhất thời bị biến cố này dọa cho sợ ngây người.

Dương Vận chỉ vào Lục Áp đang đứng đó, kêu lên sợ hãi! Mộ Tiểu Tinh đỡ đầu, cắn chặt răng mới không bị ngất đi! Mà Thượng Quan Duẩn lại trực tiếp vỗ cánh, chỉ vào hắn kêu to: " Đúng! Chính là hắn! Chính là tên tiểu mặt trắng này! Lần này đến lượt ta thu phục ngươi, lão tử hiện tại có đem theo vũ khí, xem ngươi còn muốn trốn đi đâu!"

Dứt lời, con chim to đùng đó bay lên không trung, một đôi vuốt chim to gấp ba lần nghênh ngang đánh về phía Lục Áp: " Lão tử thù này không báo sẽ không mang họ Thượng Quan!" Lập tức, hắn lôi ra một đôi Thiên Mã Lưu Tinh Chùy, chém thẳng về phía đầu Lục Áp.

Lục Áp hoàn toàn không ngờ tới, vận xui mà hắn đang chờ hóa ra lại là Thượng Quan Duẩn cùng hai đạo Thiên Lôi!

Hôm nay hắn chỉ là một tán tiên, Thiên Lôi từ đâu ra??

Mà con chim mãi chưa chết kia vốn có sức chiến đấu trứ danh, hôm nay không biết làm sao tiến vào nơi này đươc, cũng không biết từ đâu có được đôi Lưu Tinh Chùy này, trong khoảng thời gian ngắn, hắn ngay cả đi lại cũng không làm được.

" Ta phải báo cho Thiên Binh Doanh! Các ngươi lại dám giấu người ngoài ở đây!"

Dương Vận chỉ vào Lục Áp hoàn toàn không nhìn rõ khuôn mặt hét ầm lên, nàng ta muốn điên rồi! Quách Mộ Cửu lại dám giấu nam nhân trong nhà, hơn nữa còn là một tên tán tiên không hề yếu đuối, tiểu nhân dối trá! Nàng ta nhất định phải vạch trần, khiến Mộ Cửu không được ở lại Thiên Binh Doanh nữa!

Nàng ta liền phóng ra bên ngoài.

Mộ Tiểu Tinh nhờ tiếng hét chói tai của nàng ta mà tỉnh ngộ, nhưng làm sao đuổi kịp?

Lâm Kiến Nho nói miếu Lạc Thần ở phía hạ du Lạc Thủy, đi đường ba dặm liền tới.

Lưu Tuấn bảo nàng không nói cho người khác biết, vì thế, Mộ Cửu khấn ở bên ngoài, sau đó mới vào bên trong hóa vàng.

Trong miếu có một pho tượng Lạc Thần, búi tóc cao, dáng điệu uyển chuyển, vô cùng thiết tha.

Lạc Thần Mật Phi là con gái của Phục Hi, vô cùng được tôn trọng ở Lạc Thủy này, không biết Lưu Tuấn muốn cầu chuyện gì? Chẳng lẽ trước kia hắn là bách tính, được nàng cho ân huệ? Mộ Cửu khó tránh có chút mơ tưởng viên vông. Có điều, tuy trong lòng nàng nghĩ như vậy, một nửa ý nghĩ muốn mở tờ giấy ra xem cũng không có.

Làm người phải giữ chữ tín, cho dù Lưu Tuấn kia làm người không chân chính, nàng cũng không thể làm chuyện không đúng mực ở đây được.

Thắp hương xong,bước ra ngoài, Lâm Kiến Nho đã đứng đó, tay cầm bánh nướng các loại, nhét cho nàng một cái, hai người liền vừa ăn bánh nướng vừa hồi phủ.

Tu vi của họ còn chưa tới mức nói biến mất là biến mất ngay, nơi này nhiều người, không tiện thúc đẩy trận pháp, để tránh gây nên những rắc rối không cần thiết, họ chỉ có thể ra khỏi thành, đi về phía ngọn núi sau cánh rừng rậm rạp.

Ánh nắng buổi chiều ta chiếu xuyên qua tán cây, lấp lánh trên thảm cỏ, không khí quanh quẩn mùi hoa thơm ngát.

Mộ Cửu quay đầu lai nhìn cổng thành phía xa, nói: " Ở đây đi."

Lâm Kiến Nho gật đầu, đồng thời cùng nàng đọc quyết thúc trận.

Thế nhưng, Mộ Cửu đang ghi nhớ, đột nhiên mở bừng mắt ra.

" Làm sao vậy?" Lâm Kiến Nho cảm giác được điểm dị thường, cũng ngừng lại.

" Trong gió tại sao lại có mùi tanh nhỉ?" Nàng nghi ngờ ngửi lại, " Như thể đang xuất hiện yêu thú."

Lâm Kiến Nho vội vã rút kiếm nhìn xung quanh.

Thế nhưng, bốn phía ngoại trừ âm thanh gió mát thổi qua cây cỏ đều không hề có động tĩnh.

" Chẳng có gì cả."

Hắn xoay người lại, đối mặt với Mộ Cửu. Thế nhưng, lời nói vừa dứt, hắn liền thấy mắt Mộ Cửu bỗng mở to, đồng thời trong nháy mắt, một cái đuôi hồ ly đỏ rực như lửa bỗng nhiên buông xuống từ trên cây, quấn lấy cổ hẳn, khiến hắn dù có kiếm cũng không kịp ra chiêu!

" Số ta cũng thật may, ngồi yên cũng có thể bắt được một tên!" Lâm Kiến Nho bị đuôi hồ ly quấn lấy giữa không trung, mà từ trên ngọn cây cũng truyền đến một thanh âm yêu mị lười biếng.

Mộ Cửu không chút nghĩ ngợi nhảy về phía có âm thanh, trường kiếm vung ra, nữ tử áo đỏ đang ngồi trên một cành cây lớn thấy vậy liền bối rối như bị sét đánh, há hốc mồm ngẩn người, mà bên dưới nàng ta, Lâm Kiến Nho đang bị đuôi hồ ly quấn chặt lấy cổ, gương mặt đỏ bừng.

" Yêu tinh! Ngươi chán sống sao?"

Mộ Cửu vung kiếm chém đuôi Hồng hồ ly, không ngờ nàng ta phản ứng cũng rất nhanh, lập tức nhảy sang một cái cây khác.

" Ta không động vào ngươi, ngươi đánh ta làm gì?" Nàng ta đứng trên chạc cây, ôm thân cây nhìn chằm chằm Mộ Cửu.

Đuôi hồ ly buông lỏng, Lâm Kiến Nho liền rơi xuống đất. Chân vừa chạm đất, hắn liền giơ kiếm, nhanh chóng chém về phía Hồng hồ ly đang đứng trên cây!