Thương Thiên

Chương 18: Cực hạn

Trên sườn núi ngoài thôn Lưu Thủy, Nhạc Phàm về đến nhà, thấy phụ thân vẫn chưa về nên có chút buồn chán, đi ra sau nhà chuẩn bị chặt củi.

Nắm chặt 'Đại Khảm Đao' (con dao chặt củi loại lớn) trong tay, Nhạc Phàm thập phần kinh ngạc, trong lòng lẩm bẩm nói: "Sao đao lại trở nên nhẹ như vậy chứ?" Hắn giơ đao múa hai cái, đích xác so với trước kia nhẹ hơn nhiều, nhưng suy nghĩ một lúc thì hiểu ra, nguyên là do sinh mệnh lực trở nên mạnh hơn khiến cho hắn chẳng những lực lượng toàn thân trở nên cường hãn, mà phản ứng cũng như cảm giác so với trước kia nhạy cảm hơn nhiều. Lần sau nếu gặp lại cao thủ như Phong Vô Thường , Nhạc Phàm tự tin cho dù không thể đánh bại hắn thì đào tẩu cũng không thành vấn đề.

Đương nhiên, Nhạc Phàm lúc này tịnh không biết, trên giang hồ có những loại khinh công mà hắn tuyệt không thể so sánh được. Việc này gọi là "Vô tri đích nhân ngận hạnh phúc" (Kẻ không biết gì lại thấy mình hạnh phúc), có thể Nhạc Phàm đúng là loại người như vậy. Bởi vậy hắn trong lòng vui mừng, không ngừng huy đại đao bổ củi, chỉ một lát sau đã xuất hiện hai chồng củi thật cao.

Giờ thìn.

Lý Đàm do chân bị tật không đi nhanh được nên từ sớm đã rời nhà vào Trữ Huyền thành. Dựa theo lời Nhạc Phàm kể lúc trước ông nhanh chóng tìm ra Tô Kí trà lâu, rồi vác củi đi vào.

Thấy Lý Đàm mang củi vào, Tô Phóng Hào cảm thấy kỳ quái, dạm hỏi mới biết Nhạc Phàm đang mắc bệnh nặng, cho nên cha hắn thay hắn mang củi tới đây. Tô Phóng Hào đối với Nhạc Phàm rất mực yêu quý, liền gọi người chuẩn bị một ít bổ dược đưa cho Lý Đàm. Nhưng Lý Đàm là người cương trực nên từ chối Tô Phóng Hào, chỉ tỏ vẻ cảm tạ. Tô Phóng Hào thấy ông kiên trì như vậy, không thể làm gì nên cũng không dám miễn cưỡng.

Nhìn Lý Đàm rời khỏi, Tô Phóng Hào nhận thấy ông dù bước đi khập khiễng, nhưng thân thể thì lại ngay thẳng, như thể không gì có thể làm ông thay đổi, trong lòng không khỏi cảm thấy bội phục.

Giờ tị.

Sau khi chặt được vài chồng củi , Nhạc phàm bắt chéo chân ngồi tại con đường trên sườn núi chờ đợi phụ thân quay trở về. Dù mặt trời chói chang trên cao nhưng Nhạc Phàm vẫn không cảm thấy nóng nực, thỉnh thoảng lại nghịch nghịch mái đầu bạc trắng của mình, chỉ có cảm giác ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, thật là thoải mái. Hắn tự động nhắm hai mắt, dựa theo phương pháp thổ nạp của ''Dưỡng tâm kinh'' mà điều tức.

Ngày hè, từng tia nắng mặt trời gay gắt chiếu rọi lên da của Nhạc Phàm, có cảm giác như là bị hắn hấp thu vậy, không ngừng tụ lại trên người hắn. Một lát sau, làn da toàn thân Nhạc Phàm phát ra một tia quang mang màu trắng nhạt, tựa giống như tối hôm trước, không ngừng lưu động trên người hắn.

Lúc này Nhạc Phàm không phát hiện ra tình huống trên cơ thể mình, mà đang hoàn toàn đắm chìm trong một đại dương ấm áp. Hắn rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể một luồng sinh mệnh nguyên khí đang chuyển động rất nhanh, chỉ chốc lát đã lưu chuyển qua kinh mạch toàn thân, sau mỗi vòng tuần hoàn thì luồng khí này lại lớn lên một chút. Tốc độ tăng trưởng này mặc dù bình thường rất khó phát hiện, nhưng Nhạc Phàm lại rõ ràng cảm nhận được, hơn nữa lại thập phần thoải mái dễ chịu.

Nguyên khí sau khi lưu chuyển vài vòng trong kinh mạch toàn thân, Nhạc Phàm đột nhiên nhớ tới phương pháp mà Vạn gia gia đã nói, "Luyện thần tu mệnh", chính là việc tinh thần lực của mình đang dẫn dắt đạo nguyên khí vận hành trong cơ thể. Bởi vậy Nhạc Phàm một mặt cảm nhận sự chuyển động của nguyên khí, mặt khác không ngừng khống chế luồng nguyên khí dừng lại trên tay trái, chữa lành lại kinh mạch đã thụ thương, trong đầu không ngừng niệm khẩu quyết của ''Dưỡng tâm kinh''.

Nhạc Phàm cố gắng bắt đoạn nguyên khí không ngừng chuyển động này dừng lại, nhưng dòng nguyên khí cứng đầu này tự nó chuyển động với đường đi riêng trong kinh mạch, khiến Nhạc Phàm cảm thấy bất lực, nhưng hắn không dễ bỏ qua mà càng thêm chuyên tâm dẫn dắt nguyên khí chuyển động.

Đã qua một hồi lâu nhưng vẫn không làm được. Thật sự không thể, Nhạc Phàm chỉ tạm thời không thèm để ý, tiếp tục thổ nạp.

Không biết đã qua bao lâu, Nhạc Phàm dần dần cảm thấy khí tức xung quanh ngày càng rõ ràng, tựa như phản ánh trực tiếp vào trong đầu hắn. Tiếng chim hót nghe thật rõ ràng trong trẻo,.giống như là đang ở bên tai hắn vậy, mà hắn cũng có thể nhận biết được từng ngọn cây bụi cỏ xung quanh, toàn cơ thể phảng phất như dung hòa với hoàn cảnh xung quanh, tinh thần không ngừng mở rộng, nhẹ nhàng mở rộng, chẳng mấy chốc đã bao trùm cả vùng sườn núi phía dưới.

Tinh thần Nhạc Phàm đang phiêu du đột nhiên nhận thấy từ xa phụ thân hắn đang khập khiễng đi về, vừa định bước lên, nhưng chợt giật mình lập tức tỉnh lại. Khẽ mở hai mắt, hắn phát hiện mình vẫn đang ở chỗ cũ, trong lòng kinh ngạc lẩm bẩm nói: "Sự việc vừa rồi là sao? Chẳng lẽ ta nằm mơ à?".

Nếu người trong võ lâm mà biết Nhạc Phàm cho "thiên nhân hợp nhất" lại là việc nằm mộng, hẳn sẽ hung hăng mà đem hắn giết quách đi cho rồi.

Nhạc Phàm trong lòng nghi hoặc, bất giác đứng lên nhìn xuống dưới sườn núi, vừa lúc thấy phụ thân hắn đi tới chân núi, trong lòng ngạc nhiên nói: "Mộng cảnh khó tin vừa rồi không phải là thật chứ? Thật là kỳ quái mà!" Thầm xem xét bản thân, hắn không thấy có gì khó chịu, ngược lại trí não có cảm giác linh hoạt hơn trước kia nhiều, đạo nguyên khí trong cơ thể cũng mạnh hơn nhiều. Bởi thế hắn gác bỏ những nghi hoặc trong lòng, thầm nghĩ: ''Lần sau phải tới hỏi Vạn gia gia cho rõ mới được."

"Cha ~~" Thấy Lý Đàm trở về, Nhạc Phàm lập tức đứng dậy chạy đến.

Lý Đàm thân thể chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nhạc Phàm chạy nhanh tới, liền ôm chặt lấy hắn.

Lý Đàm hiện tại rất kích động, đột nhiên nảy sinh một cảm giác mới mẻ, như là thế gian này lúc nào cũng tràn ngập hy vọng vậy.

Ôm chặt Nhạc Phàm, nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu bạc trắng của hắn, Lý Đàm trong lòng cảm thấy khó chịu. Nhìn thấy hài tử đầu còn bạc trắng hơn cả mình, tâm tình này thật không thể chỉ nói hai chữ khó chịu là diễn tả nổi. Nhưng nhìn thấy Nhạc Phàm hiện tại đã bình yên vô sự, cũng khiến ông an tâm phần nào, không xem chuyện đó là quá nghiêm trọng nữa...

Trong nhà, Lý Đàm im lặng nghe Nhạc Phàm kể lại chuyện ngày đó làm sao hắn thọ thương.

Sau khi nghe xong, Lí Đàm bình tĩnh hỏi: "Tiểu Phàm, con có ý định trả thù không?''

Nhạc phàm gật đầu nói: "Trước đây thì có, nhưng sau này con không nghĩ đến nữa''.

"Vì sao vậy?"

''Bởi vì con không thể xảy ra chuyện gì được, con còn có người thân phải chăm sóc". Nhạc phàm trịnh trọng nói.

Lý Đàm nói: "Tiểu Phàm, nếu con có xảy ra chuyện gì, ta cũng nhất định sẽ báo thù cho con, cho dù phải dùng thủ đoạn nào đi nữa, cũng nhất định khiến cho cừu nhân phải trả giá đắt.''

Những lời này làm Nhạc Phàm chấn động trong lòng, nhưng hắn không nói gì cả, chỉ kiên định gật đầu với phụ thân, trong ánh mắt tràn ngập tình cảm ấm áp.

"'Thiên hành kiện, nam nhân đương tự cường bất tức; địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật". (Trời cho khỏe mạnh, đàn ông phải không ngừng tự cường. Đất giúp thế lực, người quân tử nên lấy đức để xử sự). Gặp lúc khó khăn nhất vẫn không được phép quên kiên cường, gặp lúc mờ mịt nhất vẫn nhất định phải dũng cảm". Lý Đàm chậm rãi nói.

Lĩnh hội cặn kẽ lời nói của phụ thân, Nhạc Phàm trong mắt xuất hiện những tia tinh quang.

Tiếp đó Lý Đàm lấy ra từ ngực một miếng tiên hồng thạch đầu (miếng đá màu hồng tươi), đưa cho Nhạc Phàm nghiêm túc đạo: "Đây là 'Đan tâm thạch', là vật gia truyền của họ Lý chúng ta, chỉ có người thợ săn ưu tú tài giỏi mới xứng đáng có được nó. Con bây giờ đã là một thợ săn tài giỏi cho nên nó sẽ là của con.''

Nhạc Phàm gật đầu nhận lấy "Đan tâm thạch", cẩn thận lật lại xem xét. Miếng "Đan tâm thạch" lớn bằng đầu ngón tay, cầm vào thấy mát lạnh, toàn thân màu hông không có tỳ vết, phía đầu có một sợi dây gai xuyên qua, nhìn qua vô cùng đơn giản, không có cảm giác quá đẹp cũng như quá đặc biệt. Nhạc Phàm trong lòng thập phần vui mừng, liền đeo ở trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Hai ngày nay Nhạc Phàm không ngừng luyện tập ''Dưỡng tâm kinh'', cố gắng dùng tinh thần lực khống chế sinh mệnh nguyên khí trong cơ thể.

Ban đêm, Nhạc Phàm ngồi bắt chéo chân ở trên giường, luyện tập nhiều lần tu mệnh chi pháp, nhưng không có lấy một chút hiệu quả, hơn nữa cũng không thể có được cảm giác thần du như lần trước.

Nhạc Phàm hiện tại cảm thấy thật đau đầu, đau phi thường. không ngừng tiêu hao tinh thần lực, khiến hắn càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi, đầu cũng càng lúc càng đau, nhưng hắn vẫn không có chút ý nghĩ bỏ cuộc, vẫn kiên trì không ngừng khống chế nguyên khí. Lần này đến lần khác cứ từ mệt mỏi đến đau đớn rồi thanh tỉnh lại, rồi lại tiếp tục như vậy

Kiên trì...

So sánh với đau đớn của '' Kim châm phá huyệt '' lần trước, đích thực nỗi thống khổ lần nay hoàn toàn không giống. Lần trước là nỗi đau đớn thể xác, mà lần này là sự đau đớn về tinh thần.

Vô số lần đau đớn về tinh thần càng khiến cho Nhạc Phàm trở nên điên cuồng, tựa như khiêu chiến với cực hạn của sinh mệnh, hoàn toàn không để ý đến khả năng chịu đựng của bản thân, cắn răng tiếp tục tăng thêm áp lực, toàn thân chợt lóe bạch quang, mái tóc bạc trắng tự nhiên không có gió mà tung bay, có vẻ điên cuồng vô cùng.

"Bùng ~~" Thân thể Nhạc Phàm chấn động nhẹ, nghe thấy trong đầu đột nhiên truyền lại một tiếng vang nhỏ, phảng phất trong não như có gì tách rời ra. Đau đớn cũng tự nhiên biến mất, chỉ cảm thấy hoàn cảnh xung quanh rõ ràng như là hiện ra bên trong não bộ. Phụ thân đang nghỉ ngơi, tiếng gió vờn lá cây, tiếng côn trùng..., hết thảy đều hết sức rõ ràng.

Cuối cùng, nhờ liên tục thử nghiệm và nỗ lực, tốc độ vận hành của sinh mệnh nguyên khí trong nội thể cũng từ từ chậm lại, mặc dù chỉ là một chút ít, nhưng cũng khiến Nhạc Phàm cảm thấy hết sức vui sướng và hưng phấn. Bao nhiêu cố gắng và nhẫn nại cũng đã có kết quả khiến hắn cũng không thể không cảm thấy kích động.

Quan trọng nhất không phải là một chút thành công đó, mà là chứng thật phương pháp Vạn tiên sinh đưa ra là đúng đắn. Nói cách khác, con đường hắn đi hiện tại là chính xác, chỉ cần tiếp tục kiên trì nhất định có khả năng hoàn toàn khống chế được đạo nguyên khí này. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.

Thân thể Nhạc Phàm đã đạt tới cực hạn chịu đựng, nhưng hắn kiên trì hết lần này tới lần khác, cuối cùng cũng vượt qua cực hạn. Do đó loại hình khiêu chiến với cực hạn này giúp hắn có được cơ sở chắc chắn cho việc tu luyện sau này.

Sau khi hiểu rõ, Nhạc Phàm không tiếp tục nữa, mà mặc niệm "Dưỡng tâm kinh", điều tức để khôi phục nguyên khí.

Từ từ mở hai mắt, Nhạc Phàm đi ra ngoài phòng nhìn sắc trời. Giờ đã là giờ mão. Hắn thầm nghĩ: "Cũng nên chuẩn bị thôi". Rồi hắn quay người đi ra phía sau nhà.