Thương Thiên

Chương 76: Giằng co

Trên quan đạo Kì Liên sơn, một đám người vây quanh trăm chiếc xe lớn bằng gỗ, cầm binh khí trong tay kinh hãi nhìn tứ phía, vẻ mặt như gặp phải đại địch.

Sau đó, hai gã lão giả khoát trường bào màu xám chậm rãi từ trong đội ngũ đi ra.

Tạ Chấn Hải nhìn quanh bốn phía một chút, vận nội kình cất cao giọng nói: "xin hỏi anh hùng bằng hữu nào đến gặp Long Uy Tiêu cục ta, xin mời ra gặp mặt?"

"mời ra – gặp mặt…"

"gặp mặt– gặp mặt…"

Tạ Chấn Hải nội công mạnh, thanh âm mạnh mẽ chấn đến hai bên sơn lĩnh,trong lúc đó phảng phất như có rung động.

"ha ha -" trên núi đột nhiên truyền đến một trận cười to, thanh âm trầm mạnh, hiển nhiên cũng là nội gia cao thủ.

Tạ Chấn Hải nghe tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa sườn núi phía sau đi ra ba người, liền phi thân đến quan đạo, bọn họ đúng là kì liên trại ba vị Trại chủ Vu Trọng, Tiếu Minh cùng Chu Tiến.

Sau một hồi, sơn tặc của kì liên trại liền bao vây nơi đây đến một giọt nước cũng khó mà lọt qua.

Vu Trọng tiến lên một bước chắp tay nói: " vị này có phải là đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, một trong tam đại Tiêu cục - Long Uy Tiêu cục ,long đầu Tạ Chấn Hải lão gia tử ?"

"Chính là lão phu, các hạ chính là trại chủ kì liên trại " khoái nhân cầm đao "Vu Trọng?" Tạ Chấn Hải hồi lễ nói.

"Đúng vậy, ta đúng là Vu Trọng."

Lục Tầm cũng đi lên, cười cười,nói: "Vu Trại chủ, bọn tại hạ đi qua quý địa bàn nên đã quấy rầy mọi người,thật sự là có lỗi nên đã sai người chuẩn bị một phần bạc lễ,mong rằng trại chủ bỏ qua cho…..Người đâu,nhanh mang đến."

Nói xong, sáu gã đại hán đưa đến ba chiếc rương lớn bằng hồng mộc. Vừa mở ra, tất cả đều ngỡ ngàng, trang sức vàng bạc cùng với phỉ thúy ngọc khí, tất cả những thứ quý trọng này mà Lục Tầm lại nói là "một phần bạc lễ".

Bọn sơn tặc dù đả thấy qua không ít tài vật, nhưng nhìn thấy nhiều trân bảo như thế, cũng nhịn không được hai mắt mở đăm đăm, nước miếng chảy ròng, đến ngay cả ba vị Trại chủ thấy trọng lễ như thế cũng là tâm động không thôi.

"Khái!"tam trại chủ Chu Tiến sau khi lấy lại tinh thần vội ho một tiếng, bọn người Vu Trọng lập tức tỉnh táo lại, nhớ tới tình cảnh vừa rồi trên mặt một trận hồng hồng.

Chu Tiến cười hai tiếng nói: "Tạ lão gia tử, ngươi cũng thấy được, sơn trại chúng ta bốn năm ngàn huynh đệ, như vậy, cho dù chúng ta ăn no , thì các huynh đệ làm sao bây giờ. cho nên ngươi xem, này … này ta rất khó nhận a." nói xong sờ sờ đầu, làm ra hình dáng có vẻ rất khó xử.

Kỳ thật kì liên sơn trại thật sự chỉ có hơn hai ngàn người, Chu Tiến khoa trương như thế tự nhiên là muốn hư trương thanh thế.

Tạ Chấn Hải sắc mặt phát lạnh, nhướng mày nói: "vậy ngươi muốn như thế nào?"

Chu Tiến cười hắc hắc,nói: "các huynh đệ gần đây đều rất nghèo a, ngay cả cơm đều ăn không no, thật vất vả đợi để có một khối thịt béo, như thế nào có thể dễ dàng buông tha? Chỉ cần ngươi thanh đem những hàng hóa này giao cho chúng ta, chúng ta tuyệt đối không khó xử các vị huynh đệ Long Uy Tiêu cục, hơn nữa từ nay về sau chỉ cần các ngươi muốn đi qua, huynh đệ kì liên sơn chúng ta nhất định sẽ đi phía trước mở đường cho các ngươi, lão gia tử nghĩ thế nào?!"

Lục Tầm trầm giọng nói: "Chu Trại chủ, những hàng hóa này thật sự rất quan trọng, mong rằng trại chủ cùng các vị huynh đệ nể mặt hai huynh đệ chúng ta mà bỏ, bọn tại hạ sau khi trở về nhất định có trọng lễ đưa lên."

Chu Tiến cười tà nói: "không phải không để cho hai vị lão gia tử mặt mũi, chỉ là các huynh đệ còn phải ăn cơm a. Ngươi nói, là mặt mũi trọng yếu hay là ăn cơm trọng yếu hơn?"

"Hừ!" Tạ Chấn Hải hừ lạnh một tiếng nói: "Mặt mũi chúng ta đã cấp cho các ngươi, muốn cướp sao? Xem các ngươi có bổn sự này không đã!"

Vu Trọng khó xử nói: "chúng ta cũng không nghĩ là sẽ có người chết, cho nên chúng ta muốn dùng lời lẽ khuyên các ngươi ……"

"Ha ha -" Tạ Chấn Hải cười to, ngắt lời nói: "các ngươi đã làm cường đạo, chẳng lẻ còn muốn bọn ta hai tay dâng đồ lên sao, lão phu bước chân vào giang hồ hơn bốn mươi năm, mưa gió gì cũng đã trải qua, muốn đánh cứ đánh."

"Muốn đánh cứ đánh ……" Long Uy Tiêu cục mọi người đồng thanh hét lớn, xuất ra bộ dạng muốn liều chết đánh một trận.

"Oa! Trá … trá … ngươi đã nói như thế,vậy để lão tử đánh chết ngươi trước rồi mới nói chuyện." Tiếu Minh hét lớn, một bước liền lao ra, bọn người Vu Trọng đang muốn ngăn lại thì hắn đã đến trước mặt Tạ Chấn Hải.

Tạ Chấn Hải thấy hắn tiến tới, trong lòng vui vẻ: "Nếu có thể bắt hắn đem ra uy hiếp, có lẽ có cơ hội rời đi nơi này."

Tiếu Minh có thể tiến lên như vậy vì biết mình một thân công lực đã là Chu Thiên kì tiểu Thừa, mặc dù võ công của hắn -"Độc long chưởng"- chỉ là trung phẩm võ học, nhưng uy lực của một đôi độc chưởng thì so với thượng phẩm võ học bình thường càng thêm khó đối phó. Hai tay đưa ra, hướng Tạ Chấn Hải đánh đến.

Thấy một đôi bàn tay tối đen tới gần, Tạ Chấn Hải không dám chậm trễ, vận kình khí tụ vào hai đấm,thận trọng đánh về phía đối phương .

Tiếu Minh cùng Tạ Chấn Hải dù sao cũng không phải là cùng một tầng thứ ,sau khi hai người giao thủ mười chiêu liền phân cao thấp.

Lúc này, Tiếu Minh dưới hai đấm của Tạ Chấn Hải khổ khổ ngăn cản, nếu không phải hai tay hắn có độc, có lẽ sớm đã bị bắt.

Vu Trọng thấy thế trong lòng thầm mắng tiếu hiểu được si, nhưng chính mình huynh đệ không thể không cứu, vì vậy lập tức nhằm phía chiến đoàn, như cơn gió lao tới muốn đánh úp lại, một đòn "sư tử xoay người" tiến đến công kích.

Người đến đúng là Lục Tầm, cơ hội thế này hắn sao có thể để người khác phá hư, tự nhiên ra tay ngăn trở. Hơn nữa ngoài miệng còn cười nói: "Trại chủ làm gì quấy rầy nhã hứng bọn họ vậy, không bằng để lão nhân ta đến cùng ngươi luyện luyện."

Vu Trọng trong lòng nóng vội, mắt thấy Tiếu Minh đã sắp chịu không nổi nữa, nếu hắn bị bắt thì chẳng phải việc cướp đoạt này trở nên vô ích hay sao.

Chính tại lúc này thì Chu Tiến đột nhiên nhảy lên, trực hướng Tạ Chấn Hải phóng đi, hét lớn một tiếng: "Lão thất phu xem ngân tu độc châm của ta." chiêu này đúng là kế vây ngụy cứu triệu của Chu Tiến .

Quả nhiên, Tạ Chấn Hải trong lòng thấy không hay liền dừng tay lại,làm cho Tiếu Minh có cơ hội để thở.

"Hưu - hưu -" độc châm bắn thẳng đến Tạ Chấn Hải.

"Ti bỉ!" Tạ Chấn Hải gầm lên một tiếng, "Bính" hai đấm sau khi chấn bay Tiếu Minh, tụ bào vung lên đánh thanh độc châm văng ra.

Vu Trọng thấy Tiếu Minh đã giải trừ nguy hiểm, cũng không muốn dây dưa, đánh ra song chưởng thuận thế mượn lực bay trở về.

Hai phương trận doanh lập tức tách ra hai bên.

Vu Trọng thấy tình thế đã ổn định, cảm thấy âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, nói: "ai nói chúng ta muốn chiến? chúng ta chỉ là muốn bao vây các ngươi mà thôi. hắc hắc!"

Vu Trọng vung tay lên, sơn tặc trên quan đạo lập tức lui đến cửa quan đạo, đặt những chiếc xe đã hỏng trên đường đi, mà sơn tặc hai bên sườn núi cũng giơ cung nõ lên.

Cả không gian trên núi đằng đằng sát khí, ai cũng không dám coi thường hay vọng động, song phương đều giằng co dưới ánh mặt trời chói chang.