Thương Thiên

Chương 91: Mời hung đồ trợ giúp

Tại khi đó, một âm mưu đối phó Nhạc Phàm đang được hình thành tại đại sảnh của Thái phủ.

Lần này, Thái Vũ dồn hết tâm huyết, sử dụng tất cả các lực lượng của mình. Hắn còn bỏ ra rất nhiều tiền ân cần mời thêm hai mươi vị nhất lưu cao thủ tới trợ giúp. Vừa khéo Trữ Huyền thành là nơi thông thương yếu địa, cho nên cũng không thiếu võ lâm cao thủ chi lưu qua lại, nếu không cho dù Thái Vũ có là phú hào át một phương cũng không có khả năng trong nhất thời mời tới nhiều nhất lưu cao thủ như vậy.

Mà còn có Ngô Đông, Ngô Tây, Ngô Nam và Ngô Bắc đúng là bốn vị cao thủ trong cao thủ. Bọn họ chính là tiên thiên cao thủ do Vương Tống phái tới. Mặc dù chỉ là mới tiến vào tiên thiên, nhưng trong giang hồ thực lực của bọn họ có thể được xem như đứng hàng đầu. Nếu không vì gia thế của Thái gia quan trọng, đối với Vương Tống là thập phần hữu dụng thì hắn tuyệt không có phái cao thủ như vậy tới như thế đến bảo vệ.

Lúc này, bọn Ngô Đông bốn vị huynh đệ đang ngồi cùng hàng ghế với Thái Vũ, mắt khép hờ, trong mắt ánh lên một vẻ khinh bỉ, lẳng lặng nhìn cả bọn đang thương nghị, không nói một lời.

Một tên cằm nhọn tai khỉ đứng lên nói: "Thái lão bản đã hào sảng đối đãi bọn tại hạ như vậy, chúng ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó"

- "Đúng vậy, đã nhận tiền của người thì phải giúp người thoát nạn. Thái gia đã hào phóng như vậy, chỉ là một tên tiểu tử từ chiến trường trở về, không cần tới người khác phải ra tay. Ta, Dương Ngọc một mình cũng có thể giải quyết được hắn.". Một trung niên nam tử ngạo ngễ nói.

- "Không biết tự lượng sức, hìhì". Một tiếng cười trong trẻo vang lên trong đại sảnh.

Bị một nữ tử cười nhạo như vậy, Dương Ngọc thốt nhiên giận dữ rít lên: "Là đứa tiện tì nào, dám cười nhạo lão tử vậy. Còn không mau ra đây cho ta.".

Một bóng thân ảnh chợt lóe. "Bốp" một tiếng vang khắp đại sảnh, tức thì trên má Dương Ngọc hiện lên vết mờ mờ của năm vết ngón tay.

Dương Ngọc đang muốn ngoạc mồm chửi bới, lời vừa lên tới cổ thì vội ngậm miệng lại nuốt ngược xuống. Hắn đã nhận ra người vừa đến, cũng là người mà hắn rất e ngại.

Nữ tử khoảng chừng hai mươi tuổi, môi đỏ răng trắng vũ mị dị thường. Nàng ta ăn mặc lại rất gợi cảm làm cho người nhìn thấy không khỏi phát sinh tà ý tơ tưởng. Bất quá, những người đã nhận biết nàng thì tuyệt không dám có ý nghĩ gì.

Bởi vì nàng tuy nhỏ tuổi nhưng đã là tụ đính kỳ siêu nhất lưu cao thủ, chẳng những võ công quỷ dị, ra tay độc ác, mà còn là Thánh nữ của hắc đạo Ngũ giáo Thiên tà tông. Từ lúc nàng xuất đạo giang hồ tới nay, người chết dưới tay vô số kể, bình thường đều không có ai dám va chạm với nàng. Nàng ta hiện trên giang hồ nổi danh là tiểu ma nữ Quan Tâm.

- "Vừa rồi chỉ là một chút giáo huấn cho những lời loạn ngôn, nếu còn tái phạm, ta sẽ cắt lưỡi ngươi xuống." Tuy Quan Tâm thần sắc tươi cười, nhưng lời nói của nàng không khỏi làm cho chúng nhân run sợ lạnh người.

Quan Tâm quay đầu lại nói: "Tiểu nữ tử Quan Tâm, lần này thấy Thái gia bỏ ra nhiều tiền mời cao thủ để đối phó cừu gia như vậy, cho nên không mời mà tự tới, chắc sẽ không quấy rầy chứ." Nói xong vẻ mặt thân thiết nở nụ cười nhìn Thái Vũ.

Thái Vũ nhìn thấy Quan Tâm, tâm thần nhộn nhạo, lúc nghe thấy nàng hỏi mới lấy lại tinh thần đáp: "Đương nhiên....đương nhiên không có vấn đề gì." Hắn hắng giọng hai lần rồi nói tiếp: "Quan Tâm cô nương, mời ngồi.".

- "Ta nghĩ, một hai ngày nữa cừu gia sẽ tìm tới, lúc đó nhất định sẽ không tránh khỏi một trường ác chiến."

- "Cha, tên bạch phát tiểu tử thực sự đã trở lại?" Tiếng Thái Ân Khắc vang lên bên ngoài và thân hình mau chóng tiến vào đại sảnh, cắt đứt lời nói của Thái Vũ. Nhìn quanh thấy đúng là đám người giang hồ đang tụ tập tại đây, hắn trong lòng cảm thấy bất an.

Thái Vũ thấy nhi tử bây giờ mới trở về, biết chắc hắn đã lả lướt phong lưu ở Linh Lung Các, thực làm cho người phải phiền não, trong lòng càng thêm giận dữ nói: "Tại đây có bao nhiêu bằng hữu giang hồ như vậy, ngươi hô to gọi nhỏ như vậy còn ra thể thống gì nữa. Còn không mau ngồi xuống một bên mà lắng nghe.".

Thái Ân Khắc thấy cha hắn thực sự tức giận như vậy cũng không có dám làm càn, liền ngồi xuống một bên. Hắn thoáng liếc mắt sang bên cạnh thì lập tức ánh mắt không thể rời đi được nữa.

- "Trời ơi...đẹp quá!" nhìn thấy Quan Tâm bên cạnh, Thái Ân Khắc trong lòng buồn phiền bao nhiêu đều bay sạch, hai mắt nhìn chằm chặp không rời vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương này.

Lúc này, ngoài đại sảnh một gia nhân cung kính nói: "Bẩm lão gia, Hồ đô sự tới bái phỏng."

Thái Vũ nghe vậy rùng mình thầm nghĩ: "Không nghĩ hắn tự nhiên không mời mà tới đây, xem ra chắc cũng nghe được tin tức. Được, đã như vậy ta đây cũng không cần phải khách khí, hắchắc."

- "Mau mời".

- "Hồ đô sự, mời ngồi". Thái Vũ nhìn Hồ Hiến Hải tiến vào, mỉm cười nói: "Ta nghĩ ngươi cũng là vì việc tên bạch phát tiểu tử kia mà tới đây chăng."

Hồ đô sự ngồi xuống nói: "Đúng vậy, hôm nay có người đánh loạn nha môn. Căn cứ lời của Mã tri phủ thì hắn chính là Lí Nhạc Phàm. Việc năm xưa chúng ta đều có tham dự. Vốn tưởng như vậy đã là diệt cỏ tận gốc, không có nghĩ sát tinh lại an nhiên còn sống mà từ Tử Dịch doanh trở về. Hiện phải suy nghĩ cách đối phó hắn nhưng có lẽ không dễ dàng như vậy. Bất quá coi bộ Thái lão bản đã có sắp xếp rồi nhỉ!" Nói rồi, hắn nhìn đám người giang hồ xung quanh.

Thái Vũ tự tin đáp: "Ta tin tưởng lần này chúng ta nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc được, nhưng việc này Hồ đô sự phải trợ giúp nhiều hơn mới được.".

Hồ Hiến Hải vẻ mặt đại nghĩa nói: "Ta và Thái lão bản đã chung một chiếc thuyền, vì nghĩa tự nhiên sẽ không thể tách rời". Bất quá, hắn trong lòng thầm nghĩ: "Nếu bắt ta phải lên trận đầu thì lão tử cũng mặc kệ bọn ngươi".

- "Tốt" Thái vũ nham hiểm nói: "Ta muốn cho thiên hạ không tha cho hắn. Cho dù chân trời góc bể cũng không có chỗ để hắn có thể dung thân".

Mấy năm trở lại đây, Thái gia phát triển rất nhanh. Tham vọng bành trướng vô hạn sớm làm cho đầu óc Thái Vũ toàn ý nghĩ đen tối, đối với người uy hiếp địa vị của hắn càng khiến hắn dùng thủ đoạn ra tay ác độc. Ngay cả phu nhân hắn là Lạc Dong cũng vì không chịu nổi khi chứng kiến những thủ đoạn của hắn gây nên, phải bỏ Thái gia mà đi.

Sau một hồi an bài, đám người giang hồ liền rời khỏi Thái phủ. Cả tiểu ma nữ Quan Tâm đang trong ánh mắt đắm đuối của Thái Ân Khắc cũng rời đi. Bây giờ trong đại sảnh chỉ còn lại cha con Thái Vũ, Hồ Hiến Hải cùng bọn Ngô Đông bốn huynh đệ.

Thái Vũ nói: "Bây giờ chỉ còn lại toàn người của mình, mọi người có gì đừng ngại cứ nói thẳng".

Hồ Hiến Hải hỏi: "Không biết Thái lão bản muốn ta làm chuyện gì vậy?"

Thái Vũ nheo mắt, lạnh giọng nói: "Ta hy vọng Hồ đô sự dùng lực lượng quan phủ, truy nã Lí Nhạc Phàm. Làm cho hắn không thể quang minh chính đại sống trên đời. Còn về việc của giang hồ, ta đã có tính toán.

Hồ Hiến Hải nghe nói như vậy là không có bắt mình phải đánh trận đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Chuyện này là việc nhỏ, tuyệt đối không thành vấn đề.".

Thái Vũ mỉm cười nói: "Vậy làm phiền Hồ huynh rồi". Tiếp theo, hắn quay người đối diện với bốn huynh đệ Ngô Đông cung kính nói: "Đến lúc mấu chốt, phải phiền bốn vị tiền bối xuất thủ tương trợ.".

Tuổi tác bọn Ngô Đông bốn người cũng đã ngoài bảy mươi, hai chữ tiền bối cũng là tự nhiên mà thôi.

- "Thái lão bản không phải đã tìm được nhiều cao thủ như vậy tương trợ ư? Nơi này làm gì còn cơ hội cho bốn vị huynh đệ chúng ta xuất thủ." Ngô Đông ngữ khí tuy bình thản, nhưng không có ai nhìn ra trong mắt hắn ánh lên tia ngạo khí.

Thái Vũ không vì vậy mà bất mãn. Ngược lại hắn rất hiểu, đã là tiên thiên cao thủ, cũng là cao nhân nhất đẳng, đối với đám người gọi là cao thủ giang hồ tự nhiên có ý khinh thường.

"Ta vốn đã tìm nhất lưu cao thủ giang hồ ám sát Từ sư gia, hy vọng chặn đường điều tra của Lí Nhạc Phàm, cuối cùng cũng thất bại.". Sau khi thở dài, Thái Vũ nói tiếp: "Lí Nhạc Phàm đã có khả năng từ Tử Dịch doanh còn sống mà trở lại, tất có chỗ hơn người, ít nhất cũng là siêu nhất lưu cao thủ. Đám người giang hồ cao thủ này tuy tiếng là nhất lưu, nhưng cũng là một đám ô hợp, sợ không thành được đại khí. Năm đó Lí Đàm một mình tiêu diệt hơn ba mươi người của Ám ảnh tổ, Lí Nhạc Phàm là con trai hắn, khẳng định chỉ có hơn. Ta mời nhiều người như vậy đến chỉ là để phòng ngừa vạn nhất mà thôi. Nếu họ mà cũng có khả năng giải quyết vấn đề thì tự nhiên ta đã không làm phiền bốn vị tiền bối.".

P/S: Vì vừa qua đệ trúng độc nằm liệt nên không có check kỹ lắm, có sai sót mong các vị huynh đệ lượng thứ.