Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Chương 4: Đưa ta di chỉ (2)

Cái gọi là quân muốn thần tử, thần không thể không tử, Trọng Hoa nếu không chịu buông tha nàng, vậy như ý của hắn thôi. Chung Duy Duy không hề ngưng trệ mà quỳ xuống thỉnh tội:’’Tội thần Chung Duy Duy, hướng bệ hạ thỉnh tội. Khẩn cầu bệ hạ đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ, tha cho tội thần.’’

Trọng Hoa trầm mặc chỉ chốc lát, lạnh lùng nói:’’Chung Duy Duy, ngươi hối hận không?’’ Thanh âm vừa xa vừa cao, như là từ trên cửu trọng thiên mà đến, bên trong lộ ra hơi lạnh thấu xương.

Chung Duy Duy lễ độ cung kính, hết sức sợ hãi:’’Hồi bẩm bệ hạ, tội thần cực kỳ hối hận, nếu như thời gian có thể đảo ngược, thần nguyện dùng mười năm tuổi thọ đổi lại quay về một khắc kia, à, không, hai mươi năm! Ba mươi năm!’’

Năm đó, nàng rời khỏi Thương Sơn vào kinh, Trọng Hoa đã từng hung ác ném xuống lời nói:’’Chung Duy Duy, nhớ kỹ theo như lời ngươi nói, đời này cũng không muốn lại xuất hiện trước mặt ta, không phải ta đã kêu ngươi biết vậy chẳng làm.’’ Hiện tại cuối cùng đã tới lúc biết vậy chẳng làm, nàng lại không hối hận. Cho nàng một vạn lần cơ hội nữa, nàng vẫn là sẽ rời đi.

Trọng Hoa cười nhạt:’’Đáng tiếc trên đời này cũng không có thuốc hối hận.’’

Chung Duy Duy gật đầu, thập phần thành khẩn đề nghị:’’Chính xác, thỉnh bệ hạ đem thần trục xuất ra kinh hoặc là ban cho thần cái chết để tránh khỏi dơ mắt ngài.’’

“Ngươi nằm mơ! Chỉ cần trẫm sống, ngươi cũng đừng hi vọng như ý! Trẫm sẽ cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết.’’ Trọng Hoa càng thêm phẫn nộ, một cước đá lật kỷ án trước mặt, xoay người liền đi vào trong.

“Bệ hạ đừng đi, bệ hạ bớt giận...’’ Chung Duy Duy kêu sợ hãi, Trọng Hoa lại càng đi càng nhanh, đảo mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi.

Chung Duy Duy bất đắc dĩ thở dài, thái độ của nàng chưa đủ kính cẩn nghe theo sao? Hắn muốn nàng hối hận, nàng liền lập tức hối hận, muốn nàng sợ hãi, nàng lại lập tức sợ hãi, như vậy vẫn không hài lòng? Vậy là muốn nàng làm sao bây giờ?

Trịnh Cương Trung lén lén lút lút mà đi tới, ngồi xổm ở bên cạnh hảo tâm khuyên bảo nàng:’’Ta nói Tiểu Chung, ngươi không nên thẳng thắn như vậy được chứ? Bệ hạ lại không nói muốn xử lý ngươi như thế nào, ngươi cứ an an tâm tâm mà đợi, cần gì phải đến chọc giận bệ hạ? Đi ra ngoài lại có gì tốt? Ngày hôm nay nếu không phải ta tới đúng lúc, ngươi liền thiệt thòi lớn rồi.’’

Chung Duy Duy lắc đầu:’’Lão Trịnh, ngươi không hiểu.’’ Ân oán giữa nàng và Trọng Hoa vài ba câu không nói rõ được, nàng cho dù chịu thua, cũng chỉ là bởi vì bất đắc dĩ bị chèn ép.

Trịnh Cương Trung thở dài:’’Lẽ nào ngươi cứ không ăn không uống như vậy quỳ gối một đêm? Đợi đến ngày mai, cái đầu gối ngươi này liền phế rồi.’’

“Vậy ngươi thay ta đi cầu tình à.’’ Chung Duy Duy liếc một cái, thần sắc lại hòa hoãn rất nhiều. Đầu gối của nàng có tật, khi còn bé nàng một người mang theo đệ đệ quá cực khổ, thấy cá trong sông tựa như tham ăn gì đó, chỈ cần có thể lấp đầy bụng, đâu quản được là mùa đông hay là mùa hè, chỉ cần có thể bắt được cá ăn cũng rất tốt.

Qua lại thường xuyên, dĩ nhiên để lại bệnh căn, mỗi khi gặp khí trời thay đổi lại vô cùng đau đớn, càng là không thể chịu lạnh chịu vất vả. Nghĩa phụ điều trị cho nàng đã nhiều năm, thủy chung vẫn không thể xóa gốc bệnh, tiền đế thương xót nàng, đặc biệt cho phép nàng bình thường không cần quỳ lạy, còn thường thường thưởng thuốc, bây giờ hai người yêu mến đều mất, chỉ có Trịnh Cương Trung còn nhớ tật xấu này của nàng.

Trịnh Cương Trung hổ thẹn mà nói:’’Chuện vừa rồi xin lỗi, để ta suy nghĩ biện pháp một chút, xem có thể hay không để cho Triệu Hoành Đồ nói giúp ngươi hai lời hay.’’

“Cảm ơn.’’ Chung Duy Duy thôi không trách Trịnh Cương Trung giúp Trọng Hoa nói láo nữa, ở dưới mái hiên người không thể không cúi đầu, Trịnh Cương Trung cũng khó khăn.

Trịnh Cương Truung nhanh chóng nhét hai cái trứng gà cho nàng:’’Ăn mau.’’

Chung Duy Duy hai mắt đẫm lệ:’’Lão Trịnh, ngươi thật tốt.’’

Trịnh Cương Trung cảm thấy xấu hổ:’’Là ta xin lỗi ngươi.’’

Thanh âm của đại tổng quản Thanh Tâm điện Triệu Hoành Đồ đột nhiên vang lên:’’Bệ hạ hỏi Trịnh Phó thống lĩnh, đang làm nhiệm vụ thì lơ là nên chịu trừng phạt gì?’’

Trịnh Cương Trung lửa đốt mông mà chạy:’’Thần sợ hãi, vậy đi tuần tra.’’

Chung Duy Duy nuốt xuống quả trứng gà, khiêu khích nhìn Triệu Hoành Đồ. Nếu như Trọng Hoa cái gì cũng thấy được, nàng đây cũng muốn xem kế tiếp không phải là đem trứng gà tiếp ứng của nàng tịch thu.

Triệu Hoành Đồ cũng như không nhìn thấy gì mà xoay người rời khỏi.

Chung Duy Duy lại quỳ lát nữa, lại có người đến đuổi nàng:’’Bệ hạ muốn đi ngủ rồi, những người không có nhiệm vụ không được ở lại ngoài Thanh Tâm điện có tiếng động lớn ồn ào, Chung khởi cư lang sớm trước luôn làm quan ngồi dưới tiên đế, chẳng lẽ không hiểu được những quy củ này sao?’’ Không nói không rằng, đem Chung Duy Duy kéo lên đi về một bên.

Chung Duy Duy không nơi đi, không thể làm gì khác hơn là tận lực đứng sát chân tường, đem mình giấu vào trong bóng tối. nàng không dám đi khỏi phạm vi Thanh Tâm điện, chỉ sợ vừa ra khỏi cũng sẽ bị người ẩn náu trong bóng tối dùng bao tải chụp lên đánh chết.

Những người đó vẫn không chịu buông tha nàng, thét đuổi nàng:’’Mau mau, mau đi tìm chỗ chờ, chớ để cho bọn ta khó xử.’’

Chung Duy Duy không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi ra ngoài, kết quả chân còn chưa bước ra cửa cung Thanh Tâm điện, lại bị thị vệ kim thương cản lại.

Thật sao, cũng không cho phép nàng đi ra ngoài, lại không cho phép nàng ở trong nơi sân này đợi, là muốn nàng lên trời ư? Chung Duy Duy xoay người, đưa tay vịn tường cung làm hình dáng con thằn lằn, dùng sức nhảy lên, một đám thị vệ và cung nhân cũng lạ lùng mà nhìn nàng:’’Chung khởi cư lang đây là muốn?’’

“Ta không có nơi đi, không có cách nào khác là leo tường lên tường.’’

Có người không nhìn nổi, hảo tâm nhắc nhở nàng:’’Chung khởi cư lang không phải là có phòng trực ở trong cung?’’

“Còn trống không?’’ Chung Duy Duy có phần ngoài ý muốn, lúc trước nàng phụng mệnh ghi chép lời nói việc làm và đại sự quốc gia của tiên đế, bình thường bầu bạn với vua, tiên đế là đặc biệt chỉ điểm lấy hai gian phòng sau Thanh Tâm điện cho nàng ở. Chẳng qua bởi vì hoàng đế đổi lại là Trọng Hoa, vua nào triều thần nấy, hắn lại rõ chán ghét nàng, nàng hiển nhiên cho rằng cái gian phòng này đã thay đổi người ở.

Nhận được trả lời khẳng định thuyết phục, Chung Duy Duy lập tức nhanh nhẹn chạy về phía sau. Trong phòng vẫn dáng vẻ lúc nàng rời đi, mỗi món đồ vật đều thật chỉnh tề mà đặt ở chỗ cũ, Chung Duy Duy mừng như điên một hồi, thẳng đến nơi góc phòng bí ẩn nàng giấu bạc, sờ một cái trái tim liền lạnh, bao bạc nàng kiếm được không cánh mà bay.

“Trời giết ác tặc, cô nãi nãi ta cấp thuốc cho ngươi uống.’’ Chung Duy Duy đau lòng không ngớt, lục lọi trong ấm đồng mò thấy nửa ấm nước lạnh, quát lớn một trận sau đó tùy tiện tắm một chút, cuộn tròn thân thể nằm xuống, miên man suy nghĩ một hồi mới ngủ được, bao giờ ngủ thiếp đi cũng nằm mơ.

Một lúc mơ thấy cha mẹ mang theo nàng và đệ đệ du ngoạn ở tiết Thượng Tị*, tay cha cầm tay dạy nàng nhận rõ hương lá trà, mẹ tặng nàng bộ trà sứ trân quý, khen nàng có thiên phú trà đạo; một lúc mơ thấy nghĩa phụ vỗ về đỉnh tóc của nàng nhẹ giọng nói, từ nay về sau con liền có nhà, có ta ở đây, chị em con liền có một ngày bình an; một lúc mơ thấy nàng và Trọng Hoa ở trong Thương Sơn bố trí lưới bắt chim nướng ăn, nàng tham ăn, bị nóng bỏng tay, Trọng Hoa cầm ngón tay nàng đặt ở bên môi y thổi, trong miệng trách nàng không chịu thua kém, nhưng trong mắt toàn là thương tiếc; một lúc mơ thấy đệ đệ ôm nàng khóc, nói, tỷ tỷ, đồng ý đợi đến khi tỷ trở về, đệ rất nhớ tỷ, đệ muốn ăn thịt, không muốn uống thuốc, không muốn lại cùng tỷ xa nhau.

(*Tiết Thượng Tị: ngày tị đầu tháng ba gọi là ngày thượng tị. Tục nước Trịnh cứ ngày ấy làm lễ cầu mát.)

Ngoài cửa sổ trống điểm canh tư, Chung Duy Duy mở mắt, nhẹ nhàng lau đi nước mắt khóe mắt, xuống giường rửa mặt chải đầu, mở cửa kiên định đi ra ngoài.