Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Chương 41: Trà hương (6)

Trở về Thanh Tâm điện, theo thường lệ Chung Duy Duy phải bồi ở một bên chờ Trọng Hoa vào tảo thiện (ăn sáng). Thẳng đến Trọng Hoa rời Thanh Tâm điện đi ngự thư phòng, nàng mới có khoảng không nhàn rỗi.

Trọng Hoa dùng xong đồ ăn sáng, mắt nhìn sang nơi khác, đưa tay hướng về nàng.

Chung Duy Duy dâng khởi cư chú lên, Trọng Hoa hai ba cái đã nhìn xong, giễu cợt nói:”Chung đồng sử có thể coi như là sâu trong bụng trẫm rồi, ý nghĩ của trẫm đều biết tất, quan sát thánh ý lại không có ai làm tốt hơn ngươi .Nếu như ngươi đã làm được tốt như vậy, thế vẫn theo trẫm cùng đi ngự thư phòng đi, dù sao chưa bổ nhiệm khởi cư lang mới, ngươi làm đến rất quen.”

Một phần tiền công nuôi hai người sống sao? Sai, tiền công của nàng còn bị hắn khấu trừ hết toàn bộ mà. Vả lại đêm qua nàng ngủ không ngon, một lòng dự định chờ Trọng Hoa đi rồi, phải trở về phòng bổ sung một giấc.

Chung Duy Duy cúi đầu xuống, lẳng lặng nói: “Bẩm bệ hạ, có thể được bệ hạ tín nhiệm thực sự là vinh hạnh của thần, thần cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng mà thần sợ rằng phải cô phụ thánh ân rồi, thuở nhỏ thân thể thần không tốt, một ngày ăn ngủ không ngon, lập tức sẽ sinh bệnh. Thần sinh bệnh là chuyện nhỏ, chỉ sợ lỡ đại sự của bệ hạ.”

Trọng Hoa thờ phì phì trừng nàng, nàng không ngủ ngon sẽ sinh bệnh? Vậy hắn đây? Hắn cũng ngủ không được ngon, một đêm trợn mắt đến hừng đông, thân thể của hắn dù cho làm bằng sắt, cũng sẽ không sinh bệnh sao?

Chung Duy Duy biết hắn đang trừng nàng, nhưng chỉ làm như không thấy, rủ mắt giả chết. Sự kiện phát sinh đêm qua kia thoáng cái đã lấy đi tất cả sức sống tinh thần của nàng, đấu trí đấu dũng đã lâu như vậy, nàng thật sự là tâm lực tiều tụy, hắn thích đùa thế nào thì đùa thế đó, dù sao nàng chính là như vậy rồi.

Trọng Hoa không có đối thủ, bản thân cũng cảm thấy kỳ lạ không có sức lực nữa, nhân tiện nói: “Nếu như Vạn An cung đến hỏi chuyện đêm hôm qua, ngươi biết nên trả lời thế nào?”

Chung Duy Duy nói: “Biết, giống như ghi chép trong khởi cư chú, thần đều là ghi chép đúng sự thật.”

Trọng Hoa liếc nàng một cái: “Ngươi biết trẫm vì sao làm như thế?”

“Biết ạ. Bệ hạ là muốn cất nhắc Lữ thị, làm cho Lữ thị đối kháng Vi thị, nhưng lại không muốn để cho Lữ thị sinh hạ hoàng tử, cho nên làm như thế. Sau đó bệ hạ muốn hạ chỉ, phong Lữ quý nhân làm phi sao?”

“Ngươi thật là thông minh. Tốt, tốt.” Trọng Hoa quả thực không có lời nói gì tốt nữa, tuy hắn muốn để cho Lữ thị và Vi thị ngăn cản lẫn nhau, nhưng thật không muốn để cho các nàng sinh hạ con nối dòng của hắn, biện pháp còn nhiều mà, hà tất làm loại che giấu tai mắt người này, chuyện tốn sức không được cám ơn.

Chung Duy Duy hành lễ với hắn: “Tạ bệ hạ khen ngợi.”

Trọng Hoa tức giận đến cả người vô lực: “Ngươi biết là được rồi! Đừng tưởng là trẫm vì người nào cả! Ngươi nghìn vạn lần không nên tự mình đa tình!”

Chung Duy Duy nghiêm trang trả lời hắn: “Bệ hạ yên tâm, thần tuyệt đối sẽ không nghĩ đến thứ không thuộc về mình, tuyệt đối sẽ không tự mình đa tình.”

“Ngươi mới là đồ vật đó! Ngươi thật lớn mật, dám bất kính trẫm!” Trọng Hoa thấy Chung Duy Duy trương ra khuôn mặt nghiêm trang lãnh đạm, chỉ hận không thể nhảy tới bóp chết nàng, xong hết mọi chuyện.

Triệu Hoành Đồ đúng lúc giải vây: “Bệ hạ, canh giờ sắp đến, nên đi ngự thư phòng rồi, mấy lão đại nhân đang chờ rồi.”

Trọng Hoa nổi giận đùng đùng: “Nhận chút vật vàng bạc còn chưa tính, nếu như dám can đảm nhận thêm thức ăn, lá trà, phương thuốc các loại của người khác, xem trẫm thu thập ngươi thế nào!”

Trước hắn không cho phép nàng nhận lá trà và phương thuốc Lữ Thuần cho, không phải là vì nghiêm phạt làm khó dễ nàng, mà là sợ nàng trúng độc.

Chung Duy Duy hiểu được, tâm tình phức tạp đến không lời nào có thể diễn tả được, trái tim lạnh lẽo của nàng đã sống môt góc, nàng giương mắt nhìn về phía Trọng Hoa, muốn hỏi hắn, đây cũng là hà tất?

Trọng oa thấy nàng tự nói ra suy nghĩ của mình, lập tức bổ sung một câu: “Đừng tưởng rằng là trẫm sợ ngươi bị tổn hại,nếu như ngươi chết, ai đến giúp trẫm trông coi hậu cung này? Chung Duy Duy, đừng quên ngươi đã đáp ứng lời của phụ hoàng, nhớ cho kỹ, trẫm không cho ngươi chết, thì ngươi không thể chết, trẫm không cho ngươi đi, thì ngươi không thể đi.”

Được rồi, không có gì đáng nói. Chung Duy Duy ngậm chặt miệng, rũ mắt xuống, tùy ý Trọng Hoa tức giận.

May là Trọng Hoa rất tuân thủ thời gian, ném một câu: “Sau bữa cơm trưa qua đây làm nhiệm vụ!” Liền vội vã rời đi.

Chung Duy Duy trở lại phòng trực, đem chuyện sắp xếp khởi cư chú giao cho thủ hạ chính là nữ quan đi làm, cố ý dặn dò: “Nếu có người đến điều tra, không cần phải lừa gạt, tiết lộ thỏa đáng một chút, không cần quá làm khó chính mình.”

Tranh sủng như chiến trường, nếu như không ngoài dự đoán, Vi thái hậu và Vi Nhu nhất định sẽ phái cơ sở ngầm đến hỏi thăm đêm qua xảy ra chuyện gì, nàng ở đây tiết lộ sơ qua tin tức một chút, lại phối hợp ý chỉ của Trọng Hoa phong thưởng, trong cung tức khắc sẽ nổi tung nồi.

Thiêm phúc đem giường dọn dẹp thoải mái an nhàn, Chung Duy Duy nắm chắc thời gian bổ sung giấc ngủ, tỉnh dậy, đã đến thời gian cơm trưa.

Nữ quan đưa đồ ăn đến cùng nàng ăn cơm, nhỏ giọng báo cáo với nàng: “Không nằm ngoài sở liệu của ngài, ngài mới vừa ngủ không bao lâu, thì có vài nhóm người đến hỏi thăm chuyện xảy ra đêm qua, còn thừa dịp chúng ta không chú ý, lặng lẽ lật xem khởi cư chú nữa.”

“Bệ hạ hạ chỉ, tấn phong Vi quý nhân làm Thục phi, Lữ quý nhân làm Hiền phi, các phần thưởng gấm vóc hai mươi cuộn, một số đồ trang sức. Cắt cử người tu chính bố trí Tây Thúy cung, Lữ quý nhân chọn ngày lành tháng tốt bàn nhập (dời vào).”

“Trong cung đều bùng nổ, Lữ Hiền Phi thỉnh an với thái hậu nương nương, bởi vì thất lễ, bị thái hậu nương nương phạt quỳ hơn hai canh giờ. Thái quý phi đi qua cầu tình chưa từng cho mặt mũi, sau đó bệ hạ cũng sai Triệu tổng quản đi, thái hậu nương nương mắng Triệu tổng quản một trận, đuổi ra ngoài. Cuối cùng vẫn là Vi Thục phi cầu tình thay Lữ Hiền phi, thái hậu nương nương mới bằng lòng thả Hiền phi về.”

Chung Duy Duy chậm rãi thở ra, Vi thị và Lữ thị chính thức khai kéo, áp lực trên người Trọng Hoa liền sẽ ít đi rất nhiều.

Hiện tại nàng phải tham gia lựa chon ra người thích hợp với Trọng Hoa nhất trong đám phi tần nói chung, người kia phải thông tuệ có năng lực, phải đúng với khẩu vị của Trọng Hoa, còn không thể liên quan dính líu gì đến Vi thị và Lữ thị, có thể gánh lấy trọng trách. Đến khi Trọng Hoa tìm được người thích hợp với hậu vị, cũng chính là lúc nàng công thành lui thân.

Hành động vượt trội hơn Vi Nhu và Lữ Thuần, trong đám cung phi này không có ai đặc biệt xuất sắc, nhưng mà ngược lại có thể chọn hai người bồi dưỡng một chút. Chung Duy Duy bảo nữ quan cầm danh sách phi tần đến, tinh tế tỉ mỉ, chọn tuyển ra hai người.

Nàng không nhàn rỗi, người khác cũng không nhàn rỗi. Vạn An cung bên này, Dương Tẫn Trung dương dương đắc ý đem hai phong thư giao cho Vi thái hậu: “Là từ trên người thị vệ kêu Phương Kiện kia lục soát được.”

Nếu như Chung Duy Duy thấy hai phong thư này, nhất định sẽ thất kinh, đây chính là nàng bảo Thiêm Phúc giao cho Phương Kiện gửi cho Chung Mậu, thư của Hà Thoa Y.

Vi thái hậu phá cái phong nhìn qua, hơi cười nhạt: “Đem thứ này đưa cho bệ hạ của chúng ta” Nguyên nhân vì sao Trọng Hoa yêu sinh hận đối với Chung Duy Duy, nàng đều biết tường tận.

Không biết người con trai ngoan của nàng thấy phong thư tình thâm ý thiết của Chung Duy Duy, sẽ là cái cảm giác gì? Chắc hẳn nhất định sẽ tức chết đi được. Lấy liệt tính (mạnh) của hắn, tuyệt sẽ không tha nhẹ cho Chung Duy Duy.

“Ma quỷ, chàng đấu không lại ta. Chàng đã chết ta còn sống, chàng muốn con gái Chung thị làm con dâu, ta không cho phép, ta phải khiến cho bọn họ oán hận mọc thành bụi, dằn vặt lẫn nhau. Hậu vị chỉ có thể họ Vi, cho dù là họ Lữ cũng không thể họ Chung! Đây chính là quy củ của lão tổ tông chúng ta truyền xuống.” Vi thái hậu quay vòng ngọc dương chi trên cổ tay, thì thào nói với Vĩnh đế đã chết.