Tiên Liêu Vi Kính

Chương 48: Đồng quy 2

Người bình thường sẽ luôn thực tủy biết vị, Kỷ Viên cũng chẳng phải là người thuộc đảng cấm dục, chỉ bởi lần trước bị lăn lộn hơi quá, trong lòng vẫn còn sợ.

Diệp Quân Trì cứ cuốn riết lấy như vậy, Kỷ Viên dứt khoát ngầm đồng ý với động tác của hắn. Ma quân đại nhân luôn không hề khách khí, không nói hai lời liền ăn Kỷ Viên tới không còn một mẩu vụn.

Xong việc, Diệp Quân Trì còn thừa tinh lực mà ranh mãnh tới gần hôn hôn cái bụng nhỏ của hắn, cười như hồ ly trộm được gà: “Ta đã chăm chỉ tới vậy rồi, A Viên cũng phải cố gắng lên nhé.”

Kỷ Viên mặt không cảm xúc đá hắn xuống giường.

Dương Ninh cách Nam Trì cũng không xa, đi đường tắt chỉ mất khoảng bảy tám ngày, hai người băn khoăn rất lâu, cố tình vòng tới đường núi gần nhất, tới phụ cận Triệu gia một chuyến.

Đã có linh lực phòng thân, Kỷ Viên không còn cảm thấy lạnh, Diệp Quân Trì lại sợ hắn bị đông lạnh, không biết lấy một cái xe ngựa ra từ đâu, dỗ Kỷ Viên nhét hắn vào trong xe, tự mình ra trận làm đánh xe ngựa.

Kỷ Viên có chút u buồn: “Hệ thống, lão đại lại dở chứng gì vậy.”

Hệ thống đáp: “Chiều lão bà.”

Kỷ Viên: “…”

Kỷ Viên ngồi trong xe ngựa, hít sâu một hơi, coi nhẹ hai tai đang nóng lên, bắt mình phải nghĩ tới chuyện chính. Ngón tay vô thức vuốt ve thân kiếm Hồi Trì, Kỷ Viên nghe thấy hệ thống nghi hoặc hỏi: “Lão đại nhà ngươi sao vẫn chưa thu hồi kiếm lại thế, bây giờ ngươi cũng đã có thể tự bảo vệ bản thân rồi mà nhỉ.”

“… Bởi thanh kiếm này là do Ma tôn cho, lão đại không muốn mang theo.” Kỷ Viên nghĩ tới Ma tôn lại cảm thấy toàn thân không thoải mái, trong lòng luôn có chút bất an, hắn nhìn Hồi Trì chằm chằm một lát, nhẹ giọng hỏi: “Hệ thống, ngươi nói xem mười ba năm trước, Ma tôn thật sự đã thân tử đạo tiêu?”

Hệ thống: “Bảo bối, suy nghĩ của ngươi rất nguy hiểm đó, hãy tin vào năng lực của lão đại, tuyệt đối đã chết rồi, bằng không mấy năm nay Ngọc Thu đã không phải lén lút như thế.”

Kỷ Viên nghĩ thấy cũng phải, không quấy rầy hệ thống nữa, mà vén rèm lên, ra ngồi cạnh Diệp Quân Trì.

Diệp Quân Trì thò tay kéo hắn vào trong lòng, suy nghĩ một lát, cười nói: “Chúng ta vẫn là nên cưỡi ngựa thì hơn.”

Kỷ Viên quay đầu nhìn hắn.

“Ta muốn lúc nào cũng có thể ôm A Viên.” Ý cười trong mắt Diệp Quân Trì lấp lánh, Kỷ Viên lặng lẽ chọc hắn một cái, dưới ánh mắt chờ mong của Diệp Quân Trì, mở miệng đáp:

“Chuyện của Giang Tuyết Tùng bị bại lộ, là do Giang Diệu Diệu làm phải không.”

Diệp Quân Trì có chút thất vọng, có điều vẫn đáp lại hắn: “Ngoài nàng ra thì cũng đâu còn ai nữa. Có điều… Ngọc Thu không ngờ lại không giết chết Triệu Bất Thần rồi đổ tội cho chúng ta, thật đúng là làm người kinh ngạc.”

Kỷ Viên sờ sờ cằm: “Gã mềm lòng?”

“Không thể nào, kẻ đó…” Diệp Quân Trì rõ ràng là đã nhớ tới chuyện gì đó, nét lạnh lẽo trong mắt chợt lóe, lắc đầu, cũng không nói thêm lời nào nữa.

Gần tới núi Thừa Dương, sắc trời đã tối, hai người vốn định tới Triệu gia thăm dò tình hình, không ngờ vừa mới tới gần núi Thừa Dương, đã có chút biến cố xảy ra.

Mấy trăm tu sĩ đang chờ ở đó.

Những tu sĩ này người nào người nấy ngọc bội đao kiếm, vẻ mặt nghiêm nghị, lại thêm tuyết trắng bao trùm khắp mọi nơi làm cho cảnh vật trở nên thanh lãnh, tiêu sát vắng lặng tới không nói nên lời.

Kỷ Viên khẽ hít vào một hơi, nhìn tu sĩ đối diện, cứ cảm thấy cảnh tượng này cứ như một tôn giáo nào đó đang thẩm phán dị giáo đồ, mà hắn và Diệp Quân Trì thì chính là dị giáo đồ đó.

Những người này từ đâu ra? Vì sao lại chờ ở đây? Chẳng lẽ Ngọc Thu đoán được hắn và Diệp Quân Trì sẽ tới núi Thừa Dương, thông tri riêng cho một số tu sĩ tới đây… chỉ là mấy trăm tu sĩ sao có thể giết được Diệp Quân Trì chứ.

Hắn nhíu mày suy ngẫm, phía đối diện bỗng có một người trẻ tuổi bước tới, vẻ mặt tối tăm, kiếm phong màu u lam. Đúng là Triệu Hà, gia chủ tạm thời của Triệu gia.

“Xem ra sẽ không để chúng ta đi dễ dàng rồi.” Ánh mắt Diệp Quân Trì trầm lãnh, “Muốn ta phải động thủ giết người?”

Tới tận lúc này, hắn cũng chưa từng động thủ giết một tu sĩ vô tội nào cả. Hôm nay mấy trăm người này nếu không màng tất cả xông lên, dù là thế nào cũng sẽ tạo ra sát nghiệp, tới lúc đó lại cho Ngọc Thu thêm một cái cớ tốt để thảo phạt.

Nói không chừng vì diệt trừ kẻ thù, gã sẽ mang theo tu sĩ chính đạo khai chiến với toàn Ma giới. Ngọc Thu chính là một kẻ máu lạnh tới cực điểm, ngoại trừ trung thành với Ma tôn, thì hình như không hề có tình cảm, nếu hai tộc nhân ma đều đại thương nguyên khí, gã cũng vừa lúc có thể làm ngư ông đắc lợi.

Kỷ Viên hơi khựng lại: “Vậy tối nay ngươi không nên động thủ.”

“Không, bảo bối, ngươi đừng động thủ, đợi sau khi tới Nam Trì, cho chúng một kinh hỉ.”

Hai người thấp giọng nói thầm với nhau, dính nhau sát sàn sạt, gân xanh trên trán Triệu Hà đã giật lên, hắn ta vốn không phải là người có tính tình tốt gì cho cam, em trai chết, cha lại đang hôn mê bất tỉnh, buồn bực lại thêm lệ khí cũng đủ làm cho hắn ta phát cuồng.

Hắn ta lạnh lùng nói: “Gian phu dâm phụ.”

Diệp Quân Trì lãnh đạm nhìn qua: “Ngươi lại muốn gãy kiếm thêm một lần nữa?”

Triệu Hà đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó lại nhớ tới hồi ở Giang gia, vô duyên vô cớ kiếm của mình bị vỡ vụn, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, sau đó gào to: “Họ Diệp! Ngươi giết chết đệ đệ ta, hủy thi thể của nó, hại phụ thân ta, Triệu gia ta rốt cuộc là có thù oán gì với ngươi!”

“Không thù không oán.”

Diệp Quân Trì bình tĩnh nói, Triệu Hà giật mình, hiển nhiên thật không ngờ rằng Diệp Quân Trì lại có thể nói đúng tình hợp lý tới vậy. Trong lòng hắn ta, Diệp Quân Trì chính là một ma đầu giết người, tội ác tày trời, hắn trả lời như vậy, thành ra Triệu Hà lại nghẹn một hơi trong lòng, nghẹn tới nói không nên lời.

Một tu sĩ đứng cạnh đó cười lạnh: “Ma tộc đúng là Ma tộc, lạm sát thành tính, dù không thù không oán, cũng không thể để cho người khác được yên. Diệp Quân Trì, không ngờ chúng ta lại chờ ở đây phải không? Chuyện ác của ngươi chấm dứt rồi, hôm nay ta không sợ sống chết, thay trời hành đạo, bắt ma đầu ngươi phải đền tội!”

Diệp Quân Trì cảm thấy có chút buồn cười: “Loài người vẫn luôn là như thế sao Mấy trăm kẻ vây công một người, dùng danh nghĩa của ông trời cũng không cảm thấy xấu hổ.”

Những tu sĩ kia cứng đờ mặt.

Chiến thuật biển người xưa nay chính là truyền thống của chính đạo, “Không cần phải nhiều lời giảng đạo lý với tà ma ngoại đạo, các huynh đệ cùng nhau xông lên.” đã là truyền thống tốt đẹp mấy ngàn năm, ai cũng rất ăn ý với nhau, nên xông lên thì cũng nhau xông lên, lúc cần trốn thì tứ tán như ong vỡ tổ. Bởi “tà ma ngoại đạo” không được phát biểu ý kiến của mình đã phải phơi thây đương trường, mọi người cũng tự hiểu rõ trong lòng mà vờ quên đi hành động lấy nhiều đánh ít chẳng chút phù hợp với đạo nghĩa của kẻ chính đạo.

Có điều bị nói như vậy cũng chẳng sao, lập tức đã có một tu sĩ khác tức giận nói: “Nói đạo nghĩa với cái loại ma đầu này làm gì! Từ xưa đã biết Ma tộc âm hiểm khát máu, bây giờ không ngờ lại có loại thiên địa bất dung như ngươi!”

Triệu Hà lạnh mặt: “Chư vị cần gì phải nhiều lời với nó, bày vạn kiếm trận, hôm nay ta muốn dưới chân núi Thừa Dương, dùng máu của ma đầu này tẩy sạch sự sỉ nhục mà Triệu gia ta đã phải hứng chịu, thay đệ đệ và phụ thân ta báo thù.”

Hắn ta dừng lại một chút, như có điều suy nghĩ mà quét một vòng khắp các tu sĩ: “Chớ cho rằng phụ thân ta đang hôn mê mà Triệu gia sẽ trở nên yếu kém, hổ có bị bệnh cũng vẫn là hổ. Dám can đảm vũ nhục Triệu gia, sẽ phải trả bằng máu.”

Kỷ Viên lắng nghe hồi lâu nhịn không được kéo tay áo Diệp Quân Trì, thấy hắn quay đầu lại rồi, mới nhỏ giọng hỏi: “… Người trong chính đạo đều dong dài như vậy sao?”

“Họ đang sợ hãi.” Trong mắt Diệp Quân Trì mang ý cười, “Đối mặt với kẻ thù quá mạnh, họ sẽ cần nói một vài lời khích lệ người khác, cũng chính là khích lệ bản thân, bằng không ngay cả kiếm cũng không cầm lên nổi, sao còn có thể trừ ma diệt tà, thay trời hành đạo. Ba năm trước ta đây mang theo ma binh rời đi, họ quá sợ hãi, thế nên chỉ dám giậm chân mắng to, cũng không dám tiến lên thêm một bước nào.”

Hai người nói chuyện vẫn chưa từng cố ý áp chế âm lượng, các tu sĩ đối diện tu vi cũng không thấp, đương nhiên là đều nghe thấy, sắc mặt chuyển sang xanh đen, không nhiều lời nữa, trực tiếp bày trận.

Những kẻ này sớm đã có chuẩn bị, nói động thủ là liền động thủ, không đợi Kỷ Viên kịp cẩn thận nhìn xem “Vạn Kiếm trận” được bố trí thế nào thì trong nháy mắt hai người đã bị kim quang bao phủ.

Bốn phương tám hướng ẩn trong kim quang đều có tiên kiếm giấu mình, chỉ cần người cầm trận kỳ ra lệnh một tiếng, sẽ phóng tới chỗ hai người.

Diệp Quân Trì nhíu mày, nhưng vẫn không quá để ý, xoa xoa đầu Kỷ Viên, ôn hòa nói: “Thực ra vạn kiếm trận này không thực sự có vạn kiếm, mà hư hư thực thực, thật giả khó phân.”

Kỷ Viên nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi biết cách phá trận chứ?”

Diệp Quân Trì mỉm cười lắc đầu.

Kỷ Viên: “…” Thật đúng tình hợp lý quá đi.

Có điều lão đại vẫn luôn bình tĩnh, Kỷ Viên biết chắc chắn hắn có cách phá trận, thế nên cũng không lo lắng theo, còn có chút nóng lòng muốn thử.

Hệ thống thì không nóng không lạnh nói: “Khẩu quyết dạy ngươi đều đã học xong cả rồi chứ?”

Kỷ Viên không chút bối rối gật đầu một cái.

Hệ thống im lặng không nói gì nữa.

Ngoài trận hình như có người đang khe khẽ nói nhỏ, Kỷ Viên lắng tai nghe một lát, Diệp Quân Trì đột nhiên dán sát vào hắn hôn hôn khóe miệng hắn, “Bảo bối, đưa Hồi Trì đây cho ta.”

Kỷ Viên đưa kiếm cho lão đại.

Diệp Quân Trì không thò tay nhận lấy ngay, hắn nhìn kim quang lấp lánh trước mặt một lát, ánh mắt sắc bén làm cho trong kim quang như xuất hiện một cái lỗ đen lúc ẩn lúc hiện, không nói một lời, hắn rút Hồi Trì, bỗng chém tới.

“Rắc” một tiếng, tựa như có thứ gì bị chém vỡ, tiếng vỡ vụn càng lúc càng nhiều thêm, cái lỗ kia lấn át kim quang. Kỷ Viên nghe thấy tiếng quát lạnh của Triệu Hà, ngay sau đó kim quang trở nên sáng lòa rực rỡ, tất cả những cái lỗ kia liền biến mất.

Ngay sau đó có tiếng vù vù cực lớn, tựa như bị nhét vào trong tổ ong. Kỷ Viên có chút chịu không nổi, đang định dùng linh lực phong bế thính giác lại, đã được Diệp Quân Trì kéo vào trong lòng ôm chặt, đỉnh đầu bị hắn cọ cọ theo thói quen, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “A Viên, ôm ta thật chặt.”

Kỷ Viên theo quán tính ôm chặt lấy eo hắn, ngay sau đó liền nghe thấy vô số âm thanh “vèo vèo vèo”, nghìn vạn lợi kiếm nhỏ xíu bay trong không khí, phá gió mà đến.

Đầu hắn bị Diệp Quân Trì ấn vào trong lòng, không nhìn thấy cảnh tượng gì khủng bố, chọc chọc hệ thống muốn để nó phát sóng truyền hình trực tiếp, lại nghe thấy hệ thống nói: “Không nên.”

“… Vì sao?”

“Ta có chứng sợ mật độ đông.”

Ngươi không phải chỉ là số liệu thôi hay sao!!!

Kỷ Viên mắng khẽ vài tiếng trong lòng, rồi lại tránh không thoát nổi vòng ôm của Diệp Quân Trì, chỉ có thể hít sâu một hơi, nghe tiếng tim đập trầm ổn, làm cho bản thân bình tĩnh lại.

Diệp Quân Trì tựa như có thể dễ dàng phân biệt đâu là thật đâu là giả, cầm Hồi Trì thong dong, lúc rảnh tay còn có thể cúi đầu hôn lên đầu Kỷ Viên, cảm thán một tiếng “Bảo bối đáng yêu quá.”

Chờ tới khi âm thanh đinh đinh đang đang bên tai đã biến mất thì cũng đã một lúc lâu trôi qua.

Thần sắc trong mắt Diệp Quân Trì u lãnh, đang định trở tay vạch một kiếm phá trận, đột nhiên lại có một cây châm bay tới đột ngột làm hắn không kịp phòng bị. Hắn giơ tay muốn chắn, ý thức lại bảo hắn đó chỉ là giả, động tác của hắn cứng lại, cây châm kia bay vèo tới đâm lên cổ tay hắn.

Là thật?

Đồng tử Diệp Quân Trì co rụt lại, chậm rãi thò tay vén tay áo lên nhìn nhìn, thấy trên cổ tay xuất hiện một chấm đen, hắn nhíu mày, dùng linh lực bức chấm đen kia ra.

Châm đen thuận lợi bị bức ra, cổ tay cũng không có gì bất thường, trong lòng Diệp Quân Trì vẫn có chút bất an, hắn trầm mặc một lát, xoa xoa đầu Kỷ Viên, trong giọng nói vẫn chứa ý cười nhàn nhạt: “Được rồi, kết thúc rồi, bảo bối.”

Lúc này Kỷ Viên mới chui ra, nhíu mày ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi có bị thương không đấy?”

Diệp Quân Trì không đổi sắc mặt: “Sao có thể chứ, chút việc cỏn con thôi mà.”

Nói xong, hắn ném Hồi Trì lên, âm thanh vỡ vụn “răng rắc” lại xuất hiện lần nữa, chẳng qua một lát sau, kim quang biến mất hoàn toàn, lộ ra các tu sĩ đứng sau trận đang mang vẻ mặt sợ hãi.

Sắc mặt Triệu Hà tái nhợt, không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn Diệp Quân Trì, môi run run, lại không nói nên lời.

Diệp Quân Trì đỡ eo Kỷ Viên, cười nói: “Thú vị.”

Dừng lại một chút, hắn liếc nhìn họ một cái, giọng nói bình tĩnh: “Ta và Triệu gia không thù không oán, không làm những việc kia. Các ngươi thay vì theo dõi, tìm cách giết ta thì không bằng hãy cẩn thận điều tra manh mối, ngay cả chứng cứ cũng không có, dựa vào cái gì mà nói tới chuyện trừ ma diệt tà đây.”

Dứt lời, hắn mang theo Kỷ Viên xoay người rời đi, toàn bộ tu sĩ trầm mặc nhìn theo họ, nỗi sợ hãi làm cả bọn không dám nhúc nhích.

Kỷ Viên nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi cùng Diệp Quân Trì rời khỏi phạm vi núi Thừa Dương, không ngờ còn chưa kịp đi xa, trước mặt lại có một người xuất hiện, chắn mất đường đi.