Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 5: Xuyên vượt thời không

vài giờ đồng hồ sau. Trần Tiểu Thiên và Đinh Cường đã ngồi trên phi cơ chuẩn bị đi Thượng Hải. Trừ hành lý, Đinh Cường còn mang theo một túi lữ hành to, bên trong có chứa túi ngủ, lều. thuốc chống côn trùng, dược phẩm, dụng cụ sạc điện bằng năng lượng mặt trời, công cụ tuỳ thân, thậm chí sách vở và trang phục người nhái. Đinh Cường quyết không bỏ hành lý trên ngăn, mà cho nó vào dưới chân, mặc cho tiếp viên hàng không nhắc nhở.

Trần Tiểu Thiên cảm thấy tức cười:

- Sao mang chi nhiều thứ vây?

- cái này mày không biết rồi. chúng đều là những vật phẩm tất phải trang bị cho quá trình xuyên việt. Lều chõng, túi ngủ dùng cho dã ngoài. Thuốc chống côn trùng, dược phẩm là để phòng ngừa đến chỗ đầm lầy hay bị bệnh. Sạc điện là để cung cấp cho thiết bị chiếu sáng, còn những sách này à... đều là những sách ghi chép những phương pháp chế tác cơ sở cho các loại sản phẩm.

Đinh Cường lật một trang, chỉ vào đó nói:

- cái này là cách chế tạo xi măng: đem đá vôi trộn với đất nhão theo tỷ lệ ba một rồi đổ vào 45% nước, cho vào trong lò đốt hun cho khô, sau đó đập nát ra là thành xi măng. Đơn giản chưa? Kẻ điên điên khùng khùng cũng có thể học được.

Đinh Cường vỗ vào túi lữ hành của mình:

- CÓ nó mang theo người, xuyên việt tới đâu tao cũng không sợ!

Trần Tiểu Thiên hỏi:

- Vây mày mang theo dụng cụ người nhái mini này làm cái gì?

Đinh Cường đáp:

- LỠ khi xuyên việt tới chỗ toàn là nước không thì sao?

Trần Tiểu Thiên vỡ le:

- May đúng là người mê xuyên việt thật sự!

Đinh Cường vừa nhét gọn túi lữ hành xuống chân, vừa nói:

- Chẳng lẽ mày không muốn xuyên việt?

Trần Tiểu Thiên nghỉ một hồi, đáp:

- Không, tao không muốn xuyên việt?

Nếu như xuyên việt rồi, cô vợ trẻ của hắn để lại cho ai?

Đinh Cường ngồi xuống, than vắn thở dài:

- Chẳng lẽ mày ngay cả điểm mộng tưởng cũng không có, cả đời chỉ làm viên chức nhỏ nhoi là đã mãn nguyện rồi?

Mãn nguyện sao? Loại sinh hoạt ngày này qua tháng khác bất biến, bình phàm đến phát ngán...ấy mình thật sự muốn làm sao? Trần Tiểu Thiên bất tự giác nắm chặt tay, sau đó lái câu chuyện sang chỗ khác:

- Mang nhiều thứ như vây mày không sợ mệt sao? Nào, chơi trò hỏi đáp đấu trí đi. Nếu như cho mày cơ hội xuyên việt, và chỉ được phép mang 3 món. mày sẽ mang theo cái gỉ?

Đinh Cường phấn chấn tinh thần:

-Đơn giản! Tao sẽ mang ba món: một bản “Quân công chế tạo” chứa đựng cách thức từ luyện thép đến chế tạo súng đạn. một bản niên biểu Lịch sử - có nó tao coi trở thành thánh, nửa thần nửa tiên rồi! Ngoài ra còn một cây súng máy nữa! có ba món bảo bối này, tạo gặp thần giết thần, gặp phật ngang đường giết luôn phật!

Trần Tiểu Thiên cười:

- Mày tưởng mang một bản “quân công chế tạo” là có thể chế ra sắt thép, đạn dược sao? Không có nền công nghiệp cơ sở, mày ngay cả một viên đạn chì cũng không chế ra được, súng máy cũng vô dụng, đạn bắn hết rồi nó chỉ còn nước đem đi dùng cây cời lừa mà thôi, còn niên biểu Lịch sử - nếu như mày nói xuyên việt có thể cải biến Lịch sử, niên biểu Lịch sử còn dùng để làm cái quái gì? Nếu như có thể cải biến Lịch sử, mày còn xuyên việt làm cái quái gì? Hơn nữa lỡ như xuyên việt đến một thế giới chẳng có chút liên quan nào đến Lịch sử của chúng ta, mày mang sách Lịch sử qua đó dạy truyện thần thoai sao?

Đinh Cường gãi gãi đầu:

- Vây mày xuyên việt thì mang cái gì, chỉ được 3 món thôi!

Trần Tiểu Thiên ngẫm nghĩ một lúc mới đáp:

- Điều thứ nhất, tao sẽ mang một cuốn bách khoa toàn thư lớn. bởi vì tiền tài có thể bị mất giá trị. chứ tri thức thì không. Sau đó tao sẽ mang một con dao quân đội do Thụy sĩ chế tạo, càng nhiều công năng càng tốt. Món thứ ba tao sẽ mang một viên pha ly châu.

- Pha ly châu?

- Đúng! Nếu như xuyên việt đến cổ đại. không gì quý bằng pha ly châu, dễ dàng đổi thành tiền. Nói không chừng, cầm một viên pha ly, tao có thể đổi được một toà trang viên nữa à.

Đinh Cường bật cười:

- Kha kha, nếu như mày xuyên việt đến tây phương, pha ly châu không đáng cắc bạc nào, sao không mang theo một cây vàng?

- Vậy sao không xuyên việt đến thời đại khủng long luôn đi, mang theo vàng bạc cũng vô dụng.

Hai người đang cười đùa. Đột nhiên thân phi cơ rung động giống như gặp phải một dòng khí lưu vậy, tiếp đó loa phóng thanh vang lên tiếng nói của cơ trưởng:

-Quý khách lưu ý, phía trước là khu vực hình thành vùng sấm chớp, các vi vui lòng thắt chặt dây an toàn, nhanh chóng về chỗ ngồi, không rời khỏi chỗ ngồi.

Thông qua cưa sổ, Trần Tiểu Thiên co thể nhìn thấy mây đen đang cuồn cuộn từng tầng, trong tầng mây không ngừng phóng qua lại những luồng điện quang loá mắt. Phi cơ chịu ảnh hương của loạn lưu. đèn đóm tắt sạch, rơi vào bóng tối hắc ám, hành khách la hét inh ỏi, các cô tiếp viên hàng không bân rộn an ủi. khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Đinh Cường tay nắm túi hành lý, chồm người qua nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tầng mây cuồng loạn, nhỏ giọng nói:

- sứ mệnh sáng tạo mệnh vận a...

Hắn quay đầu lại:

- Trần Tiểu Thiên, mày có biết không? có một học sinh Nhật Bản ngồi phi cơ rồi xuyên việt đó, một luồng sét đánh vào phi cơ, sau đó học sinh ấy xuyên việt về thời tam quốc!

Trần Tiểu Thiên buồn cười đáp:

- sét đánh trúng máy bay thì điều duy nhất sẽ phát sinh là rơi máy bay, hành khách đi về bên kia thế giới, còn tam quóc thì mày đừng có mơ...

Đang lúc Trần Tiểu Thiên nói. một luồng sét màu tím chợt nhoáng lên. giống như một con rắn màu tím chạy ngang cửa sổ vây, nhắm hướng vào mắt của Trần Tiểu Thiên. Hắn vội quay đầu, vừa thấy ánh mắt kinh hoàng của Đinh Cường. Tiếp đó, mọt đạo điện quang như đầu châm nhỏ đâm vào huyết thái dương của hắn. luồng qua ngực nhoáng lên hình ảnh viên đá đeo cổ dưới da của Trần Tiểu Thiên, phát ra tiếng bặc bặc nho nhỏ...

Phi cơ cuối cùng cũng tránh được vùng sấm chớm, an toàn bay vào đường bay chỉ định. Điện lực hồi phục, mọi đèn đuốc sáng lên. Hành khách ai ai cũng thở phào.

- ơ, hai người trẻ tuổi kia đâu rồi?

CÓ người chợt phát hiện, chỗ ngồi của hai người gần cửa sổ trống không. Họ nhìn quanh quất, cả nửa giờ sau cũng không thấy. Họ ngạc nhiên vô cùng, vì hai người trẻ tuổi trên đó gần như tự dưng biến mất vậy, không để lại vết tích gì.