Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 51: Gậy mát xa

Nửa năm là thời gian đủ cho Trần Tiểu Thiên ngồi tàu biển chở khách chạy định kỳ đi vòng quanh trái đất lữ du những hai lần. Nhưng diễm phụ lại lơ đễnh khi nghe, có lẽ từ Ngũ Nguyên thành đến Nam hoang qua lại hết nửa năm, thời gian cũng không dài.

Diễm phụ cười nói:

- Như vậy thì nửa năm. Nếu như trong vòng sáu tháng ngươi vẫn chưa vê, thiếp thân sẽ làm cho ngươi nếm thử tư vị bỏ trốn.

Nhìn diễm phụ nở nụ cười mê hoặc, Trần Tiểu Thiên không khỏi lạnh cả người. Hắn miễn cưỡng cười nói:

- Phu nhân thật là nhanh nhẹn cương quyết, sát phạt quả đoán.

Diễm phụ cười duyên nói:

- Vậy chúng ta đã bàn định rồi, ngày mai ngươi phải khỏi hành, đi hái Nghê Long tơ cho ta.

Trần Tiểu Thiên mở trừng hai mắt, sau đó giơ ra một ngón tay:

- Làm ăn nếu như tạo ra lợi nhuận, ta muốn chiếm một thành cổ phần.

Diễm phụ phớt giọng cười nói:

- Ngươi muốn cổ phần?

Trần Tiểu Thiên đáp:

- Nếu mọi người hợp tác, dĩ nhiên muốn ích lợi cùng hưởng.

Diễm phụ cười dài:

- Chớ quên, ngươi ở sau cổ còn có dấu vết ấn ký, là đầy tớ thương quán ta. vì chủ nhân làm việc, là bổn phận của đầy tớ. Ngươi là nô tài mới ra mắt được bao lâu, còn muốn cổ phần gì?

Trần Tiểu Thiên biện hộ nói:

- Ta là bị người hãm hại! Bọn chúng mượn danh nghĩa thương quán, lén buôn bán nô lệ riêng tư, chúng ở trên người của ta khắc dấu ấn ký riêng, đối với ngươi căn bản không phải đầy tớ!

"Vậy sao? Bất quá trên người của ngươi chỉ cần có dấu vết, thi đã là nô lệ rồi.

Diễm phụ cười nhạo nói tiếp:

- Chớ nói Ngũ Nguyên thành không có quan phủ, ngay cả khi có quan phủ, ngươi một người tha hương vô bằng vô cớ, vào nhà lao còn nghĩ minh oan được sao?

Trần Tiểu Thiên vuốt dấu vết phía sau cổ, lộ ra một nụ cười khổ. Xem ra bản thân trở thành nô lệ là đã định rồi.

Tiểu tỳ dâng lên chén trà nhỏ, diễm phụ giơ chén nhỏ nhợt nhạt uống một hớp:

- Ta họ tô, tên Hy Muội. Là chủ nhân của Bạch hồ thương quán, ngươi cứ gọi ta phu nhân là được rồi.

Hy Muội? CMN! Trần Tiểu Thiên lộ ra cổ quái vẻ mặt. Danh tự này nghe như sấm bên tai, mấy ngàn năm nay không có một người nào, không có một ai được đặt hai cái tên này: một là Hy Muội, hai là Đắc Kỷ. Họ đều là yêu phụ đại danh đỉnh đỉnh. Tại sao ả này không lấy tên Đắc Kỷ luôn đi, cho nó trùng tên trùng họ cho dễ gọi? Nghĩ đến nàng ta có thể mang thân phận Cửu Vĩ Yêu Hồ, Trần Tiểu Thiên kìm lòng không đậu nhìn hướng xuống dưới ngực nàng. Chỉ có hai vú, không thấy thêm. Ở dưới có tấm lụa lụa đỏ bao phu, cái mông đầy đặn tròn to lớn dị thường, nhưng nhìn không ra đuôi hồ ly.

Tô Hỷ Muội mị nhẵn khẽ chuyển:

- Sao hả?

Trần Tiểu Thiên vội ho một tiếng:

- Phu nhân có phải còn có hai tỷ muội hay không?

Tô Hỷ Muội trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

ít nhất Trần Tiểu Thiên cũng xem qua Phong Thần diễn nghĩa ba lần, Cửu Vĩ Hồ ly tinh, yêu tinh gà chín đầu chính đuôi gì đó, còn có một con Ngọc Thạch tỳ bà tinh nữa. Năm đó chính là ba tỷ muội nhà này làm cho Thương Trụ vương quốc phá người mất, có thể nói là tuyệt đại yêu Cơ.

Trần Tiểu Thiên thầm nghĩ, hôm nay được nhìn thấy dòng dõi của hồ tinh, quả nhiên danh bất hư truyền. Mặc dù hồ tinh ở đời sau Thương Trụ Vương này, tại thời không này vì sao trở thành một nữ chủ nhân của thương quán thì hắn không biết, nhưng loại my công chuyên dụ dỗ “trai tơ”, ăn mặc diêm dúa, và khí chất tàn nhẫn y hết như hồ tinh trong truyền thuyết. Bất quá nàng ta nếu chủ trì thương quán, rõ ràng cho thấy đang ẩn tàng thân phận. Nếu như vạch trần, chỉ sợ yêu phụ này lập tức giết hắn diệt khẩu mất.

Không đợi Tô Hỷ Muội mở miệng, Trần Tiểu Thiên vội vàng nói:

-Là ta nhận lầm người rồi.

Tô Hỷ Muội nhìn thật sâu Trần Tiểu Thiên một cái, sau đó phân phó tiểu tỳ:

- Hương Khấu đâu, đem đồ vật của hắn tới.

Thấy tiểu tỳ lấy đồ ra, Trần Tiểu Thiên trong lòng nổi lên một trận kích động. Một thứ là nội y sexy mà hắn đem cầm ở tiêm cầm đồ, một cái khác chính là cai ba lô dính đầy bùn đất của hắn. hắn bị Qua Long đánh ngất xỉu, ba lô cũng bị bọn chúng cướp đi, không nghĩ lại tìm trở lại được.

Biết rõ trong ba lô là một đống vật phẩm hoàn toàn không ổn, nào là áo lót Lace, gây xoa bóp hiện đai chạy bằng pin năng lượng mặt trơi cực mạnh, áo mưa an toàn Durex, còn từ trên người Định Cường tim ra mấy hoàn thuốc, mấy thư bột phấn vụn...

Tất cả những thứ trên chang hữu dụng bằng một hộp diêm ở cái thế giới, nhưng Trần Tiểu Thiên không nhịn được sự kích động. Đây là hắn từ cái thế giới kia mang đến có chừng vật phẩm, là thứ liên lạc duy nhất với bản thân hắn ở “kiếp trước”.

Tô Hỷ Muội nói:

- Ngươi buôn bán vật phẩm nào cũng là hiếm thấy. Vậy hai kiện do Nghê Long tơ làm thành quần áo có kiểu dáng kỳ dị thế này, không biết nên dùng như thế nào đây?

Trần Tiểu Thiên hắng giọng một cái, giải thích:

- Cái này là áo ngực, cái này là dùng ở hạ thân, cái vòng ren lớn nay khoác ở bên ngoài.

Tô Hỷ Muội cười duyên nói:

- Quần áo nhỏ như vậy mà cũng có thể mặc vào sao?

Trần Tiểu Thiên nói:

- Nghê Long là chất tơ dệt thành quần áo rất kỳ diệu, phu nhân nếu không tin, thử một lần là biết ngay mà.

Vừa nói, Trần Tiểu Thiên vừa trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, không biết con hồ ly tinh này mặc vào bộ nội y sexy hiện đại, có bộ dạng đặc biệt thế nào...

Tô Hỷ Muội vẫn tò mò giống như trước, nàng lật tới lât lui nhìn mấy lần, sau đó bảo:

- Ngưng Vũ, đi thay nó vào.

Khuôn mặt lạnh như băng của Ngưng vũ đột nhiên cương cứng lại.

Tô Hỷ Muội không thèm nhìn chút nào, chỉ vào trong ba lô, cho người lấy ra một đống vật phẩm, hỏi:

- Những thứ này để làm cái gì?

- Cái này là...

Trần Tiểu Thiên cầm lấy bình diệu đầu hoàn (thuốc lắc), hồi lâu mới khó khăn nói:

- Đây là những viên... cờ! La thứ hồi hương dùng để giải trí ấy mà. Ta ở bên ngoài buôn bán, lấy ra giải buồn.

Những thứ diệu đầu hoàn này có hai loại màu sắc, một loại màu hoa hồng đỏ, một loại màu xanh táo, phía trên còn điêu khắc ký hiệu kỳ dị. Không biết Định Cường liều mạng hay là hàng không kiểm tra an ninh quá lỏng lẽo, dám mang theo thuốc lắc cả bọc lên máy bay, quả là nhị thế tổ không sợ pháp luật mà.

Nghe nói là con cờ, Tô Hỷ Muội liền không hứng thú với chúng. Nàng như thế nào cũng không nghĩ ra những vật phẩm chế luyện tinh xảo này lại là dược vật độc hai.

- còn cái này?

Trần Tiểu Thiên không thể thêu dệt nổi nữa, Tô Hỷ Muội chỉ cái gậy xoa bóp đó hoàn toàn là đồ phảng chân. NÓ có quy đầu, dương v*t đầy đủ mọi thứ. Nếu nó không phải có vong cao su chế thành mặt ngoài với toàn thân đen nhánh, thi hiển nhiên là một cái dượng vật nam nhân sống sờ sờ. cái thứ đồ giả này quá hiện đại, đủ chức năng, quả nhiên là thứ trợ giúp mang lại niềm hạnh phúc phụ trợ cho phụ nữ.

Trần Tiểu Thiên cười khan hai tiếng:

- Cái này không cần giải thích nữa.

Tô Hỷ Muội ha ha cười nói:

- Thì ra ngươi là loại thương nhân buôn bán những thứ đồ đạc này.

Trần Tiểu Thiên cảm thấy rất lúng túng, một tầng lớp cổ trang có việc làm lương thiên lương cao hắn hoi, tự nhiên bị người coi thành chủ tiêm nhỏ chuyên buôn bán bao cao su, các vật phẩm sắc tình, cái tên Định Cường này đúng là hại bạn mà.

Tô Hỷ Muội không e dè đã cầm cái gậy xoa bóp, xem kỹ nói:

- Nghe nói Nam hoang có bộ tộc am hiểu vu thuật, có thể đem người sống chế thành hành thi... Trong người ngươi có pháp lực, mặc dù vô cùng yếu ớt, phải chăng người trong đạo này?

Trần Tiểu Thiên trong đầu linh quang chợt lóe, nghiêm nét mặt nói:

- Phu nhân nói không sai, đây là thần cụ do Nam hoang Bộ Lạc dùng vu thuật chế luyện thành, chỉ cần theo nếp sử dụng, có thể làm người ta dục tiên dục tử, thật sự mạnh hơn người gấp trăm lần. Cho dù là cô gái có trinh liệt đến đâu đi nữa, dùng tới nó cũng khó mà tự giữ không tiết thân.

- Thế à?

-----o0o-----