Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 7: Dị giới chiến tranh

Nỏ thủ bắn xong ba đợt tên, bắt đầu thu nỏ, lui ra sau từ phía hai bên phương trận. Cự phủ mang theo tiếng rít chói tai bay tới, cắt đứt ngang người hai gã nỏ thủ, rồi hung hăng ngập xuống đất. Máu tươi đột nhiên phun ra, bắn vào chân một gã sĩ tốt ở phía sau.

Tên quân cầm giáo trong tay đó không hề nhúc nhích, mặt không có chút biểu hiện nào. Quan chỉ huy lại phát ra khẩu lệnh, tên quân này tiến lên trước một bước, giơ tay lên chặn ngọn giáo. Ở phía sau hắn, sĩ tốt hàng thứ hai đặt cán cự mâu hình độc long dài bảy thước xuống đất, nghiêng mũi giáo về phía trước. Tất cả vũ khí lập tức hướng tiền, phương trận dày đặc như rừng rậm trở thành cỗ máy chiến tranh với các bộ phận phối hợp rất tinh vi, trong phút chốc lộ ra nét khát máu của nó.

Nỏ thủ đã thối lui toàn bộ ra sau phương trận, phương trận do bốn trăm tám mươi tên bộ tốt tạo thành lập tức cất bước tiến lên với tốc độ y hệt nhau, tựa như một con quái thú cả người sinh đầy gai sắc, từ từ tiếp cận chiến trường.

Những thú nhân trên người còn mang theo đầy tên điên cuồng hò hét, ra sức múa may phủ chủy trong tay, chính diện lao vào chiến trận của quân đạo sĩ, tựa như luồng sóng lớn xông vào đá ngầm. Trước mặt bọn chúng hiện đang là khu rừng rậm kinh khủng với nhiêu loại vũ khí bất động tạo thành.

Kiếm ba thước, thương năm thước, trọng hình trường mâu bảy thước lần lượt thay đổi sắp hàng, không lưu chút khe hở nào. Theo hiệu lệnh của quan chỉ huy, thương mâu kiếm kích của quân đạo sĩ đồng thời tấn công ra, thú nhân căn bản không có cách nào đụng chạm lây đôi thủ, chưa kịp tiếp cận đã bị xé nát thân hình.

Nếu như bàn về lực chiến đấu đơn thể, thú nhân vượt xa quân đạo sĩ, cho dù năm tên quân đạo sĩ cũng chưa chắc có thể bì kịp được lực lượng của một gã thú nhân. Nhưng ở trên chiến trường, quân đạo sĩ dựa vào trang bị hoàn mỹ, chiến thuật chính xác cùng kỷ luật nghiêm mật đã hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.

Bốn trăm tám mươi tên sĩ tốt tạo thành chiến trận giống như một người, trải qua vô số lần huấn luyện cùng đánh giết đầy máu tanh, cánh quân giống như đạo sĩ này phối hợp ăn ý cực kỳ. Mỗi lần công kích, một binh lính phía trước dùng thương cong chống chọi vũ khí của đối thủ, sau đó hàng thứ hai dùng phi đao phi kiếm đánh chém, cuối cùng là lớp trường mâu dày đặc mà trầm trọng.

Trong lúc đánh giết, một gã thú nhân dùng Cự phủ chém đứt hai ngọn giáo, gầm thét xông vào chiến trận, một búa chém đứt hai gã sĩ tốt gần đó suốt từ vai đến chân, tạo thành bốn đoạn. Những sĩ tốt của quân đạo sĩ bên cạnh không có người nào nao núng, vì hàng sau đó lập tức có năm ngọn mâu đồng thời phóng ra, từ các góc độ khác nhau xuyên thấu thân thể tên thú nhân ngay lập tức. Binh lính hàng sau ngay sau đó bổ sung chô trống, tiếp tục dấn tới.

Theo hiệu lệnh của quan chỉ huy, từ trong phương trận, các loại vũ khí đánh ra như thủy triều. Mỗi cú ra đòn là có mấy thú nhân phun máu tươi té xuống. Những bộ tốt bên quân đạo sĩ thủy chung bất động thanh sắc, giống như cỗ máy cơ khí trầm mặc giết chóc, chậm chạp mà không chút lưu tình, bước qua thi thể quân địch.

Nếu như là chiến sĩ nhân loại cùng một chủng tộc, đối mặt với thế công có thể nói tàn khốc của quân đạo sĩ, có lẽ đã sớm hỏng mất. Nhưng những thú nhân đang chiến đấu không ai lui bước. Bọn chúng dùng thân thể cường hãn của mình để chống chịu sự công kích của quân đạo sĩ, sau đó dùng Cự phủ, mộc chủy trong tay, rồi quả đấm, thậm chí là răng nanh đi công kích cắn xé địch nhân.

Máu tươi nhuộm đỏ lòm dãy đất đen trên bình nguyên. Lần lượt, những thân thể cao lớn té xuống trước rừng trường mâu của phương trận. Giống như trước, binh lính của quân đạo sĩ không phải hoàn toàn tránh khỏi bị cự phủ cùng mộc chủy đánh trúng, nên máu nhuộm khắp phương trận.

Sắc mặt Trần Tiểu Thiên tái nhợt không có chút huyết sắc nào. Lần thứ nhất khi một thú nhân bắn máu tươi té xuống đất, huyệt Thái Dương phía bên phải của hắn chợt như bị kim châm đâm vào, đau nhói lên. Cơn đau này kéo thành luồng, chạy xuống cổ hắn, uốn vòng qua cổ rồi chạy về trước ngực giống như hình sợi dây chuyền tạo thành do bị sét đánh lúc trước. Theo sự chết trận càng ngày càng nhiều của binh lính, cơn thống khô của hắn ngày càng kịch liệt, phảng phất như có người dùng đục sắt không ngừng đục đánh vào đầu lâu của hắn vậy.

Bên cạnh, Đinh Cường cũng không tốt hơn Trần Tiểu Thiên bao nhiêu. Sự giết chóc binh lính cơ hồ khiến cho hắn quên hết nổi vui mừng vì được xuyên việt. Giống như Trần Tiểu Thiên, sắc mặt của hắn xám xịt, tái nhợt.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhận ra sự kinh nghi cùng sợ hãi ở nhau. Đinh Cường dùng thanh âm khô khốc hỏi:

- Những thứ này có thật không?

Cổ họng Trần Tiểu Thiên chỉ nhúc nhích một cái, không lên tiếng.

Đinh Cường dùng sức tự véo mình một thanh, sau đó hít hà, ớn lạnh nói:

- Không phải là nằm mộng!

Khóe môi Trần Tiểu Thiên co giật, buồn cười nhưng cười không nổi, tên nầy cả ngày cứ mong xuyên việt, hiện tại xuyên việt thật rồi, lại không tin được nó là sự thật.

Đinh Cường đột nhiên nhảy dựng lên, điên cuồng tìm kiếm xung quanh:

- Túi đồ của tao đâu? Bọc hành lý của tao đâu?

Nhìn bộ dạng vội vàng của hắn, Trần Tiểu Thiên sinh ra một cảm giác hoang đường. Cái gã xuyên việt mê cả ngày mơ ước xuyên việt này ngay cả ngồi phi cơ cũng mang theo vật phẩm dùng cho xuyên việt. Kết quả đến thời điểm xuyên việt thật, túi hành lý còn kẹp dưới chân ghế ngồi, trừ vài vật tùy thân nhỏ, không mang theo được món hữu dụng gì đến đây cả.

Trần Tiểu Thiên không có cảm xúc mừng như điên vì mơ ước trở thành sự thật như Đinh Cường. Hắn cho tới bây giờ không nghĩ rằng mình có thể xuyên việt, mà có lẽ là vì một nguyên nhân nào đó. Hắn không khỏi nhớ lại tiếng nói xa lạ và luồng đốm sáng máy ngày trước. hắn cảm thấy cảnh đánh giết máu tanh trước mặt quá kinh khủng, hắn chỉ muốn trở lại cái thế giới quen thuộc trước kia.

Ở trên bình nguyên đen tối này, hắn thấy vô số người đang chém giết nhau ở trên chiến trường. Thú nhân dữ tợn tru diệt loài người, loài người ngược lại cũng tru diệt thú nhân. Máu tươi cùng những mảnh vụn thi thể hay tứ chỉ không trọn vẹn không ngừng bay lên. Nơi nào cũng có máu cùng tử vong. Điều đáng sợ hơn chính là, dần dần hắn lại có chút không sợ hãi gì nữa. Ngược lại, sự đau đớn ở thái dương lại làm cho hắn ở trong khó chịu sinh ra một loại hưng phấn mơ hồ... Đinh Cường bông nhiên dừng lại, nhìn mặt Trần Tiểu Thiên, "Tiểu Thiên, mày.".."

Trần Tiểu Thiên ngẩng đầu:

- Sao hả?

Đinh Cường chỉ chỉ vào đầu của hắn, hơi chần chờ, rồi nói:

- Chỗ này có vết thương... Thật ra là giống như có lớp máu loang.

Trên huyệt Thái Dương phía bên phải của Trần Tiểu Thiên có một vết thương màu tím, hình dáng giống như tia chớp. Lúc này, cùng với những tiếng la gào trước khi bước vào cõi chết của những chiến sĩ bên dưới gò núi, trên da của hắn mơ hồ lóe sáng, lưu động ánh sáng quỷ dị, bóng lóa.

Trần Tiểu Thiên sờ soạng vào huyệt Thái Dương của mình, bỗng nhiên nội tạng phảng phất như bị ai đó dùng sức nhéo một cái, không nhịn được nôn mửa liên tục.

- Tiểu Thiên!

Đinh Cường vội vàng đỡ lấy hắn.

Trần Tiểu Thiên không ngừng nôn mửa, nhưng không ói ra được vật gì. Lần nôn mửa này hoàn toàn bất đồng so với kinh nghiệm dĩ vãng của hắn. Không khí đầy tử khí không ngừng tràn vào miệng mũi của hắn, cho dù hắn ngừng thở, chúng vân không ngừng xuyên thâu qua da vào vào thể nội, mang đến sự lạnh lẻo như băng.

Nương theo sự tru diệt, cảm giác hưng phấn càng ngày càng mãnh liệt. Hắn vừa nôn mửa, vừa tham lam hô hấp không khí tràn đầy hơi thở tử vong, cơ hồ không thể kềm nén được sự vọng động của thân thể.

Đang lúc Trần Tiểu Thiên cơ hồ như phát điên, phương vị dưới rốn hơi động một chút, hơi thở nhét đầy ở trong người phảng phất tìm được chỗ tiết, giống như thủy triều đua nhau chảy ào vào trong đó. Trần Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhỏm, sắc mặt khôi phục bình thường.

- Không có chuyện gì rồi!

Trần Tiểu Thiên đẩy cánh tay của Đinh Cường ra, ngón tay khẽ run rẩy.

Trong chiến trường, thắng lợi đang nghiên về phía quân đạo sĩ. Thế công của thú nhân bị phương trận của quân đạo sĩ ngăn chặn. Càng ngày càng nhiều thú nhân ngã trong vũng máu. Đang lúc này, một đội kỵ binh từ gò núi sau lưng quần đạo sĩ chợt chạy ra.

Lập tức, một đoàn người cỡi ngựa mặc áo giáp nhẹ, cầm trong tay cây nỏ, hông đeo trường kiếm, bên yên ngựa trẻo thêm một đoản mâu một thước năm, phóng lên vây bọc thú nhân từ hai cánh. Quân đạo sĩ lấy kị binh nhẹ linh động và nhanh chóng đã lập tức làm chủ chiến trường, chặn sự rút lui và tiêu diệt quân địch. Điều này khiến Trần Tiểu Thiên nhớ lại trận chiến Trường Bình. Khi đó, Tần quân đã lấy năm ngàn kị binh nhẹ đem bốn mươi lăm vạn Triệu quân chém làm hai khúc, cuối cùng toàn diệt Triệu quân. Kị binh nhẹ của quân đạo sĩ xuất hiện, thắng bại trong chiến đấu đã không còn huyền niệm.

Bên kia chiến trường, tên thú nhân hết sức cao lớn khác trong tay cầm cự phủ, tóc dài phất phới ở trong gió. Nhìn những cái chết trận của đồng tộc, hắn ngẩng lên gầm mạnh mẽ như sư tử, phát ra một tiếng kêu gào bị thương.

Tiếng gào truyền xa trên bình nguyên. Một lúc lâu, sâu trong bình nguyên truyền đến một tiếng vọng bị thương giống như tiếng trước. Thú nhân cao lớn giật vòng cổ xương thú xuống, dùng phủ đồng đập lên cho nát bấy.

Thú nhân vây chung quanh đó cũng lộ ra vẻ khuất nhục cùng ánh mắt không cam lòng. Dây chuyền Thú cốt là dấu hiệu của dũng lực cùng vinh quang của thú man võ sĩ. Khi họ bị phá huỷ vinh quang của mình, cũng có ý nghĩa là thừa nhận thất bại. Từng thú man nam tử trời sanh ra đã là dũng sĩ, thà rằng chết đi cũng không chịu thua. Thiên thần sáng tạo ra thiên không cùng các vùng đất, ban phát cho họ họ vị trí chủ nhân của bình nguyên này. Nhưng hiện tại, bọn họ phải một lần rời xa thổ địa của mình, sỉ nhục tiếp nhận thất bại.