Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 4 Chương 71

TIÊN LỘ YÊN TRẦN

Nguyên tác: Quản Bình Triều.

Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam

Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù.

-----o0o-----

Chương 71:Trúc ảnh phù sơ, hà xử phi lai thần vật.

"Đến rồi! Quả nhiên không ngoài tính toán của ta!"

"Chỉ là, bùa chú mà ta lao tâm khổ tứ chế thành, vẫn chưa mở hàng được tấm nào, mà tiểu nữ oa ngang ngược này đã đến trước cửa quậy phá rồi...Ai!"

Vị chủ hàng xúi quẩy này, hiện tại trong lòng không ngừng kêu khổ. Bất quá, cái gọi là "Hòa khí sinh tài", Tỉnh Ngôn hiểu rất rõ ý nghĩa câu nói đó, lập tức cũng không tức giận, chỉ hơi cúi thấp đầu, hòa ái nói với nữ hài nhân:

"Vị tiểu muội muội này, ta đúng là đang bán bùa chú, trấn yêu trừ tà, tránh quỷ an nhà, rất là linh nghiệm. Muội không phải cũng muốn mua một tấm chứ?"

"Hừ hừ...ta mới thật là không cần mua đó".

Tiểu nữ oa này lại giận dữ nói:

"Ngươi có bán bùa trấn yêu đúng không? Nói ngươi hay, ta chính là yêu đây! Ngươi thật có thể trấn áp được ta sao? Ta không tin đâu!"

Cô nhóc xinh đẹp khả ái này, hiện tại bĩu môi nhướng mày ra vẻ hoài nghi. Còn vị chủ hàng đang nỗ lực chào hàng, nghe lời nói của tiểu cô nương, thì có chút dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ thầm:

"...Tiểu nữ oa này thản nhiên thừa nhận bản thân là yêu quái, thật là không hiểu nhân tình à. Nhưng hình như, lại không hề lo lắng bùa chú của ta có thể trấn áp nó, mà giống như là hoài nghi ta đang gạt người khác...tiểu muội muội này cũng thật khả ái".

Lúc này, trên đường có rất nhiều người qua lại, thấy cô nhóc đỉnh đỉnh đại danh đang tranh cãi với người khác, thì đều vây quanh gian hàng, ngừng chân quan sát, hệt như lúc sáng vây quanh xem hán tử mãi võ.

Chỉ là, đối với Tỉnh Ngôn mà nói, lại khác lúc sáng. Lúc đó thiếu niên là một thành viên trong bọn họ, còn bây giờ y lại trở thành đối tượng chú ý của mọi người.

Mắt Tỉnh Ngôn rất tốt, nhìn ra trong đám người vây quanh này, có cả lão giả đứng cạnh mình nói chuyện khi sáng. Hiện tại, vị lão hán đó nhìn thấy tình trạng của gian hàng bùa chú này, lại phát ra lời cảm thán như lúc sáng:

"Ai...tiểu đạo sĩ nơi khác đến đây, e là gặp xúi quẩy rồi!"

Lại nói tiểu Hồ tiên theo cách xưng hô của lão giả đó, sau khi thốt ra lời hoài nghi, cũng không đợi Tỉnh Ngôn đáp lời, đảo loạn đống bùa chú trên bàn, chọn ra mấy tấm bùa, dán trên thân thể của nó. Tiểu nữ oa không ngừng hoa tay múa chân, trong miệng cứ lẩm bẩm:

"Đại ca ca đúng là gạt người...huynh xem, mấy lá bùa này có trấn nổi ta không..."

"À, quả nhiên vậy!"

Chúng nhân vây quanh nghe "Tiểu Hồ tiên" nổi tiếng nói như thế, thấy nó dán lên người mấy lá bùa mà vẫn không có chuyện gì, đều như bỗng nhiên đại ngộ:

"Nhìn tiểu đạo sĩ này nhỏ tuổi như thế, mấy lá bùa nó vẽ làm sao có tác dụng được chứ? May mà chưa có mua!"

Đám người vây quanh đang ào ào nghị luận, cuối cùng đã khiến Trần Tử Bình đang ngồi mơ màng ở một góc không xa giật mình. Gã thanh niên đệ tử của Thượng Thanh cung, dụi dụi cặp mắt còn ngái ngủ, bất chợt nhìn thấy cạnh hàng bùa chú, đã có một vòng người vây quanh. Trần Tử Bình không biết phát sinh chuyện gì, lập tức vọt tới, vẹt đám người ra, chui vào trong xem thử xảy ra chuyện gì.

Sau khi vào trong y liền nhìn thấy tiểu nữ oa đó đang dán mấy lá bùa lên người. Hiện tại tiểu cô nương mặt hoa da phấn này, cả búi tóc trên đầu cũng dán một lá bùa, lộ vẻ xinh đẹp khả ái khác thường.

Vừa thấy "Tiểu Hồ tiên", Trần Tử Bình tức thì bộc phát giận dữ, "Xoạt" một tiếng đã rút thanh kiếm sau lưng ra, quát tiểu nữ oa:

"Lại là yêu vật ngươi, hãy tiếp một kiếm của ta!"

Nói rồi, tay nâng cao bảo kiếm lấp lánh , muốn bủa xuống đầu của tiểu nữ oa!

"Chậm đã!"

Lại là Tỉnh Ngôn thấy tình hình thế, vội lên tiếng ngăn cản.

"Trần đạo huynh, người tu đạo bọn ta không được động thủ nóng nảy, coi trọng sự nhân ái. Hà huống, mặc kệ thế nào, nó cũng chỉ là một đứa con nít, giữa thanh thiên bạch nhật để máu đổ trên đường cũng không phải là điều hay!"

Trong đầu Tỉnh Ngôn không có suy nghĩ "Người, yêu bất lưỡng lập" như Trần Tử Bình. Thấy thần thái khả ái của cô nhóc, thiếu niên sao có thể nhẫn tâm để một kiếm của Trần Tử Bình chém xuống chứ? Lập tức, y liền nghĩ ra lý do khiến gã môn nhân của Thượng Thanh cung phải ngừng tay.

Trần Tử Bình nghe lời của Tỉnh Ngôn, nghĩ thấy cũng đúng, có chút không tình nguyện thu bảo kiếm hàn quang loang loáng lại, cắm nó vào bao kiếm sau lưng. Chỉ bất quá, gã vẫn trừng mắt nhìn tiểu nữ oa.

Tình hình vừa rồi rất hung hiểm, nhưng cô nhóc "Tiểu Hồ tiên" sém chút nữa đã đổ máu đó thì hình như căn bản không biết sợ hãi. Dưới ánh mắt giận dữ của Trần Tử Bình, nữ hài đó vẫn làm mặt quỷ với gã, cười chọc:

"Vị đại ca ca này hung hăng quá! Bất quá thanh kiếm cũng rất sáng, có thể cho người ta mượn làm gương soi không?"

"..."

Lần này, đến lượt gã đệ tử Thượng Thanh cung dở khóc dở cười.

"Vị muội muội này, đi chỗ khác chơi đi! Đợi ta bán được chút ngân lượng sẽ cho muội mua kẹo ăn!"

Tỉnh Ngôn thấy tình hình trước mắt, thầm nói nếu cứ để tiểu nữ hài này ở trước gian hàng của mình quấy phá thì e mối làm ăn này của mình, nhất định không làm được rồi. Do đó, tìm cách gạt nó xem nó có chịu đi chỗ khác chơi hay không.

"Không cần...nếu như đại ca ca đáp ứng không bán mấy tờ giấy gạt người này nữa, người ta mới đi!"

"Ách..."

Không tưởng được nữ oa này, đối với bùa chú "Gạt người", lại căm hận đến như thế.

Tỉnh Ngôn nhìn chúng nhân vây quanh cười đùa như đang xem một vở kịch hay, bản thân thì như ở thế leo lưng cọp khó xuống. Trầm ngâm chốc lát, đặc biệt nghĩ đến bản thân còn chưa kiếm được tiền phòng, Tỉnh Ngôn liền quyết định cứ nhẹ giọng nói chuyện với tiểu nữ hài đó cho đến khi nào nó bỏ đi thì thôi.

Nhìn tiểu nữ oa ngây thơ khả ái, mặt xinh như ngọc, Tỉnh Ngôn cũng khó mà có chút tức giận nào được. Liền đó, chỉ thấy người chủ hàng thiếu niên này, gương mặt hòa ái nói với tiểu nữ hài:

"Tiểu muội muội, ca ca không phải gạt người, mấy lá bùa muội vừa dán, đều là bùa trừ tà đuổi tà. Tiểu muội muội hoạt bát khả ái như thế, sao có thể là vật tà ác được chứ?"

"Đương nhiên là vậy rồi..."

Nghe Tỉnh Ngôn giải thích như thế, tiểu nữ oa liền gỡ lá bùa dán trên đầu xuống.

"Bùa trấn yêu của đại ca ca để ở chỗ nào?"

"Ách...là ở đó".

Tỉnh Ngôn chỉ chỉ, dọa nạt nó:

"Lá bùa này là lợi hại nhất trong mấy bùa chú trấn yêu của ta đó!"

"Thật sao? Huynh chớ thấy ta là con nít mà hù dọa nha!"

Tỉnh Ngôn vừa thoáng không chú ý thì đã không kịp ngăn cản, chỉ thấy cô nhóc lanh lợi đó, lúc lời nói còn chưa dứt đã thò tay ra chộp lấy lá bùa mà Tỉnh Ngôn vừa tán dương, rút tay lại vỗ lên trên đầu mình.

Đạo bùa này chính là Tỉnh Ngôn không an tâm, lúc ra cửa lại quay vào vẽ, được trong sách tán tụng là bùa chú có thể hàng phục được "Tiên cầm thần thú".

Ngay khi tất cả người ở đây đều cho rằng tiểu nữ oa đó sẽ vẫn an nhiên vô sự, thì đột nhiên dị trạng xuất hiện:

Đạo bùa đó vừa chạm vào tóc của cô nhóc, bất ngờ phát ra một tiếng "Bụp", lập tức bao phủ hết cả búi tóc của nó!

Còn "Tiểu Hồ tiên" lúc này, cũng đột nhiên lòng sinh sợ hãi, vội vàng đưa hai cánh tay nhỏ nhắn trắng như ngọc lên, gắng sức lôi cái đạo bùa quái dị đó ra khỏi búi tóc. Chỉ là, tất cả người ở đây, bao gồm cả Tỉnh Ngôn, đều ngạc nhiên phát hiện, dù cho tiểu nữ tử đó dùng sức kéo thế nào, miếng giấy vốn mềm mại dễ rách đó, lúc này lại như nước thiết gặp phải gió buốt, đón gió biến thành một khối như thiết bản, chụp lấy búi tóc của nó, không chút suy suyễn nào.

Lần này, mọi người vây quanh đều há miệng trợn mắt!

Còn cô nhóc "Tiểu Hồ tiên" quậy phá đó, hiện tại cũng cảm thấy bản thân gặp nguy hiểm, chỉ thấy nó khóc hu hu, lắp bắp nói:

"Đại ca ca...huynh ăn hiếp con nít!"

"Ta, ta đúng là yêu quái rất xấu!"

"Mau gỡ cái thứ quái đản này đi... nếu không sẽ dọa chết ta đó!"

"Ách!"

Tạm không nhắc đến tiểu nữ oa đang vùng vẫy ở đó, vị chủ hàng bùa chú hiện đang vừa kinh vừa mừng:

"Hà...thật không ngờ! Ta vốn chỉ mong có thể kiếm được chút tiền từ mấy lá bùa này, không ngờ lại có công hiệu như thế! Xem ra, uy lực cũng không nhỏ à!"

Còn đám người hiện đang vây quanh, trong lúc chấn kinh không ngớt xì xào xưng kì. Còn có người trẻ tuổi lớn gan, đứng ở ngoài la lên cổ động Tỉnh Ngôn:

"Tiên trưởng không cần sợ! Nghe nói nó chỉ là một con tiểu Hồ tiên, không có gì đáng sợ!"

Nghe chúng nhân cổ động cho mình, Tỉnh Ngôn có chút dở khóc dở cười. Nhìn dáng vẻ kinh hoảng của tiểu nữ oa ở trước mặt, Tỉnh Ngôn trong lòng rất bất nhẫn, chuẩn bị bước tới tháo lá bùa trên đầu nó ra. Bất quá, Tỉnh Ngôn không quên trước khi gỡ bùa, nhân cơ hội này quảng cáo cho việc làm ăn của mình vài câu:

"Các vị hương thân phụ, hàng xóm láng giếng ở La Dương, hiện mọi người đều chính mắt thấy rồi chứ? Linh phù do bổn đạo trưởng đích thân chế tác, tuyệt đối hết sức linh nghiệm!"

"Hiện tại, bổn đạo trưởng có lòng từ bi, sẽ gỡ đạo linh phù này xuống".

"Trương đạo huynh chậm đã, chi bằng cứ để như thế..."

Trần Tử Bình đứng bên xuất ngôn khuyên bảo.

Bất quá, xung quanh lúc này mọi người đang bàn tán ồn ào nên Tỉnh Ngôn không nghe được, đi vòng qua cái bàn trúc, đến trước mặt tiểu nữ oa, định tháo lá bùa dán trên đầu nó xuống.

Nhưng đã chậm một bước!

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô nhóc vốn xinh đẹp như hoa như ngọc, đang dần dần biến hóa ra hình dáng chân chính của nó...

"A!"

Thiếu niên đứng rất gần, thấy tình trạng biến hóa đó, kinh hãi lùi sang bên mấy bước.

"A!"

Mọi người đang vây quanh quan sát, không hẹn mà đồng loạt bật lên tiếng la kinh hãi. Tiếng kinh hô này lại khiến đám chim kiếm ăn quanh đó hoảng sợ bay túa lên.

Hiện tại, trong ánh nhìn đầy kinh ngạc của chúng nhân, "Tiểu Hồ tiên" ở trước mắt, đang dần dần hiện nguyên hình của nó:

Khác hẳn với sở liệu của chúng nhân đó là, "Tiểu Hồ tiên" mà chúng nhân truyền tụng, lại không phải là hồ li ở núi.

Chỉ thấy trong ánh nắng xuân rạng rỡ, một con thú như hổ mà không giống hổ, như báo mà không phải báo, như lân mà cũng chẳng ra lân, như rồng mà không hẳn là rồng, chúng nhân đều chưa từng thấy qua loài dị thú trắng như tuyết , đang nằm ở trước mặt bọn họ.

Con dị thú này toàn thân lông trắng như tuyết, phản chiếu ánh xuân rực rỡ, đang phát tán ra tuyết quang ngọc khí xán lạn, khiến chúng nhân quan sát đều bị chói mắt, trong nhất thời không nhìn rõ được dị thú trước mặt này.

Nhưng thiếu niên Nhiêu Châu Trương Tỉnh Ngôn, mục lực cực tốt, hơn nữa, trước đây đã từng thấy qua không ít sự vật cổ quái. Vì vậy, thiếu niên không hề kinh hoàng như những người xung quanh, vẫn có thể trấn định quan sát tỉ mỉ dị thú ở trước mặt mình:

Chỉ thấy toàn thân nó như phủ tuyết trắng, sắc lông rực rỡ như hoa tuyết. Nhưng lúc nhìn kỹ thì thấy da lông toàn thân của nó, lại khiến người quan sát có cảm giác đầy đủ màu sắc, ẩn ẩn như có bảy sắc cầu vồng diễm lệ không ngừng di chuyển trên thân thể trắng như tuyết của nó. Còn ở trên gáy, lại có một vầng lông gáy sắc vàng nhạt, dưới ánh nắng chiếu vào, phát tán ra ngàn vạn ánh hào quang nhàn nhạt. Trên đầu của con dị thú này, lại có một đôi sừng như nhung hươu, thể chất như quỳnh cư mỹ ngọc, màu sắc hồng nhạt như lửa mảnh.

Chỗ đặc biệt đó là, ở hai bên sườn của dị thú này, lại mọc ra hai cái cánh trắng như tuyết hệt như thân thể trắng lóa của nó. Chỉ bất quá, trên đôi cánh này, sắc màu như cầu vòng lại thấy rất rõ.

"Thần thánh!"

Sau khi Tỉnh Ngôn tập trung quan sát, trong đầu bật lên hai từ đó trước tiên.

Lại thấy dị thú như kì trân dị bảo ở trước mắt, trong tròng mắt vàng nhạt hiện lên một thần sắc sợ hãi.

"Thật là đáng thương!"

Lần này trong đầu thiếu niên bỗng dưng lại sinh ra ý nghĩ thương xót.

Hiện tại, trong lòng của Tỉnh Ngôn, cũng không xem dị thú trước mặt này là loài quái dị gì. Thấy trong mắt nó có thần sắc kinh hoàng thống khổ, thiếu niên liền sinh ý thương xót.

Liền đó, Tỉnh Ngôn bước tới mấy bước, ngồi xoạc xuống trước mặt con dị thú đó, mỉm cười ôn hòa nói với nó:

"Không cần sợ, ta không làm hại ngươi đâu".

"Ngươi tạm nhẫn nại một chút, không được vùng vẫy, để ta gỡ đạo bùa trên đầu ngươi xuống".

Nói rồi, Tỉnh Ngôn lẩm nhẩm tụng mấy chú ngữ đặc biệt đã học thuộc, đưa tay ra muốn bóc lấy đạo linh phù đang trói chặt con dị thú này!