Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 5 Chương 87

TIÊN LỘ YÊN TRẦN

Nguyên tác: Quản Bình Triều.

Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam

Quyển 5: Tửu hàm bạt kiếm chước địa ca.

-----o0o-----

Chương 87:Băng quang huyễn diệt, chuyển thuấn yêu hồn chi ảnh.

Hôm ấy, là ngày Tỉnh Ngôn xuống núi tuần sát điền sản.

Nói đến, ngàn khoảnh ruộng tốt dưới La Phù sơn này, cực kỳ quan trọng đối với Thượng Thanh cung. Quan hệ giữa Thượng Thanh cung và điền hộ của mình không tệ, chuyện tuần sát điền sản này, kì thật cơ bản là chẳng có gì làm.

Hiện tại, để tránh cái nắng gay gắt, Tỉnh Ngôn tìm một bóng râm ngồi tựa vào gốc cây nghỉ ngơi. Tuy ánh nắng vẫn loang lỗ qua những khe lá chiếu lên người y, nhưng dưới bóng râm, lại thêm gió đồng lồng lồng, quả thật rất thoải mái.

Tỉnh Ngôn tựa gốc cây hóng mát, vị tiểu cô nương Quỳnh Dung đi theo y, nhất thời rảnh rỗi, hớn hở chơi đùa trên bờ đê, chốc chốc thì hái hoa dại ven đê, chốc chốc lại nhảy nhót đuổi theo mấy cánh bướm sặc sỡ, hai bím tóc đỏ tươi trên đầu tiểu Quỳnh Dung không ngớt đong đưa, bản thân thì mềm mại như những cánh bướm, nhảy múa trong một không gian xanh mởn. Mải chơi, trên gương mặt đỏ hồng của cô nhóc, đã lấm tấm những giọt mồ hôi, hệt như những hạt sương tinh oánh bám trên cánh sen.

Thấy Quỳnh Dung hoạt bát, vô ưu vô lự, trên mặt Tỉnh Ngôn cũng hiện vẻ tươi cười, thầm nghĩ:

"Nhóc này thật hay, chẳng sợ khí trời nóng bức".

Ngay khi y đang hưởng thụ làn gió mát rượi và ngắm Quỳnh Dung chơi đùa, thì bỗng nghe có tiếng nói vang bên tai:

"Ai, thật là quái sự! Lại có yêu quái dám đến La Phù sơn tác loạn!"

Tỉnh Ngôn nghe tiếng quay đầu, thấy người nói là một nông dân tuổi không lớn lắm, cũng đang trú nắng dưới tán râm của năm sáu cành cây giao nhau. Một cây cuốc sắt đang dựng cạnh người gã.

"Yêu quái?"

Thiếu niên đang nhàn rỗi, nghe nông phu nói như thế, lập tức sinh hứng thú.

"Đúng thế! Vị tiểu đạo gia này không nghe phong thanh gì sao?"

"Vẫn chưa nghe nói gì".

Hiện tại đã gần chính ngọ, tuy trên trời vẫn nhiều mây, nhưng mặt trời trên đầu vẫn rất nóng, người nông dân đó định nghỉ ngơi một chút, hiện thấy có người hỏi chuyện, tự nhiên cũng thấy hứng thú, đem đại sự trong thôn gần đây, kể tận tường cho Tỉnh Ngôn nghe.

Thì ra, bởi vì có Thượng Thanh cung, dưới chân La Phù sơn từ trước đến giờ đều là cảnh khí thanh hòa, chưa từng có yêu quái tác loạn. Gần đây không biết sao, lại có một con Xà yêu ẩn hiện ở phụ cận, nghe nói còn hại mấy người. Yêu quái này làm loạn dưới La Phù sơn, đúng là có ý động thổ trên đầu thái tuế rồi.

Lúc vừa mới nghe người nông dân này nói, Tỉnh Ngôn còn cho rằng đây bất quá chỉ là lời đồn không căn cứ của người quê. Nhưng người nông dân này khẳng định, trong thôn của bọn họ, đã có mấy người bị Xà yêu tập kích, hơn nữa còn thụ thương không nhẹ. Sau đó, lại miêu tả hình dáng Xà yêu cho Tỉnh Ngôn nghe, tả nó mắt như quả chuông đỏ rực, thân to như cây lớn và rất dài, hình thù rất khiếp người. Tuy gã chưa nhìn thấy, nhưng tả rất linh động, hệt như chính mắt chứng kiến.

Tuy gã kể rất lưu loát, trong ngôn ngữ dân gian lại còn hay xem vào mấy câu thề thốt dạng như đó là sự thật...nhưng trong lòng Tỉnh Ngôn vẫn còn nghi vấn, liền hỏi:

"Đã có Xà yêu hại người, nhưng các người vì sao không mời đạo nhân trên Thượng Thanh cung ta đến hàng phục yêu quái? Trong Thượng Thanh cung ta có không ít người có pháp lực cao cường à!"

"Ai, chuyện này chúng tôi cũng đã nghĩ đến, cũng từng mời mấy vị đạo trưởng của quý giáo đến rồi!"

"Hả? Vậy kết quả thế nào?"

"Ai!"

Chỉ nghe y trầm trọng thở dài, đáp:

"Chẳng có tác dụng. Không tưởng được Xà yêu lại giảo hoạt như thế, thấy có đạo nhân Thượng Thanh cung ở đây, liền trốn ở trong động của nó, không chịu ló dạng!"

"Vậy sao? Hà...mấy vật thành tinh này, thật là có linh tính!"

Nghe người nông dân tự bình luận, Tỉnh Ngôn lại nhớ đến con yêu quái ghế gỗ Du mấy tháng trước trong Chúc trạch ở Nhiêu Châu.

"Xem ra, Xà yêu hôm nay cũng không thể xuất hiện rồi".

Vị thiếu niên đạo trưởng của Thượng Thanh cung, buộc miệng nói.

"Cái này cũng không biết được".

Người nông dân bên cạnh, cũng vô tâm đáp lời.

"..."

Đợi khi hai người có phản ứng, người nông phu có vài phần lúng túng, cười cười nói:

"Tuy nói đạo gia niên kỉ còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là từ trên La Phù sơn xuống, có cậu ngồi ở đây, yêu vật đó tự nhiên không dám..."

Lời vừa nói đến đây, thì đột nhiên ngưng bặt, bởi vì lúc này hai người đều nghe được, trong tiếng ve kêu râm ran, ẩn ẩn có tiếng nữ tử hô hoán cầu cứu:

"Xà yêu...Cứu mạng..."

Tiếng kêu cứu ngắt quãng, Tỉnh Ngôn bỗng kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Quỳnh Dung vốn đang chơi đùa gần đó, hiện đã không còn thấy tung tích!

Lập tức thiếu niên như bị bò cạp chích, nhảy dựng lên, chụp lấp cái cuốc của người nông phu, nhằm hướng tiếng kêu cứu truyền đến, chạy như bay qua đó!

"Quỳnh Dung có dị năng, chắc không thể dễ dàng bị Xà yêu làm hại nhanh vậy?"

Thiếu niên vừa chạy, vừa tự an ủi mình.

Tuy cực lực giúp bản thân an tâm, nhưng khoảng cách với tiếng kêu cứu càng gần, quả tim của Tỉnh Ngôn càng đập nhanh, cũng chẳng còn tâm tư phân biệt tiếng kêu cứu đó có phải là của Quỳnh Dung hay không.

Đợi chạy đến gần, thiếu niên đang lòng như lửa đốt mới phát giác, người kêu cứu ở trước mặt không xa, không phải là Quỳnh Dung muội muội. Ở khu đất trống ngoài bìa rừng cách mình chừng mấy chục bước, đang có một nữ tử trẻ tuổi quần áo lam lũ, không ngừng vùng vẫy kêu cứu. Còn trên người cô ta, có một con hắc sắc mãng xà to như cánh tay, đang dần xiết thân thể của nó lại.

Thấy tình cảnh thế, thiếu niên thở phào nhẹ nhõm. Tuy con mãng xà xem ra không nhỏ, nhưng đối với Tỉnh Ngôn xuất thân từ sơn dã mà nói, mãng xà lớn thế này, cũng đã không ít lần thấy qua.

"Thật là xấu hổ, sợ bóng sợ gió, còn cho là Xà yêu gì đó. Thì ra chỉ là một con rắn thế này!"

Tỉnh Ngôn chính là xuất thân con nhà thợ săn. Mấy loại mãng xà này, cũng rất am tường. Lập tức, gác cây cuốc trong tay sang một bên, sau đó men theo địa hình, rón rén bước từng bước đến.

Còn con rắn lớn đó, khi Tỉnh Ngôn đến gần, tựa hồ vẫn không phát giác, chỉ tập trung xiết lấy nữ tử.

Còn cách mãng xà ước chừng bốn năm bước, thiếu niên đang rón rén đến gần liền dừng lại, đưa mắt ước lượng phương vị của mãng xà một chút, sau đó thì thấy y đột nhiên cất bước, tiến nhanh lên trước, bàn tay xòe ra, chuẩn xác bấu vào cổ mãng xà.

Tuy hành động của thiếu niên trong mắt người ngoài thì có vẻ rất nguy hiểm, nhưng đó là không phải người trong nghề thì không biết, một chuỗi hành động vừa rồi của thiếu niên, có kinh nhưng không hề nguy hiểm, mỗi hành động đều được tính kỹ càng, không chút sai lệnh.

Hiện tại, bàn tay phải của y đang xiết chặt cổ mãng xà, tay trái thì bấu lấy thân thể của nó, kéo nó khỏi người nữ tử.

Con mãng xà toàn thân đen ngòm này, tuy tìm mọi cách xoay chuyển tình thế, quay đầu há miệng muốn cắn Tỉnh Ngôn nhằm thoát khỏi khốn cảnh trước mắt. Nhưng bất hạnh đó là, chỗ hiểm nhất của nó đã bị thiếu niên vận lực khống chế, khiến nó vùng vẫy thế nào cũng không đả thương được thiếu niên chút nào.

Mắt thấy con rắn lớn này đã bị mình khống chế, Tỉnh Ngôn cũng an tâm. Quay nhìn nữ tử mặt xám như tro, sợ đến nỗi không thốt nên lời, thiếu niên lựa lời ôn hòa an ủi cô ta:

"Vị đại tỷ này, hiện đã không có chuyện gì. Con mãng xà này đã bị ta chế trụ. Tỷ không bị thương chứ?"

Vừa nói đến đây, thì thấy nữ tử bị kinh hãi hóa ngốc đó, tựa hồ đã tỉnh táo lại, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, đột nhiên quỳ xuống, bi ai nói:

"Đa tạ đạo trưởng tương cứu! Người trong nhà tiểu nữ, đều bị Xà yêu này hại chết. Thiếp thân hiện đã không nơi nương tựa, muốn cầu đạo trưởng mở lòng từ bi..."

"Xà yêu?"

Ngay khi thiếu niên nghe lời cầu khẩn thình lình của thiếu nữ, có chút lúng túng, không để ý đến con mãng xà trong tay y, đang chòng chọc nhìn y, hệt như đánh giá cẩn thận. Hiện tại, trên gương mặt chất phác của thiếu niên, đang phát ra một khí phái ôn nhã khả ái khó tả.

"...Đại ân của đạo trưởng, tiểu nữ không có gì báo đáp, nguyện làm nô tì..."

Nữ tử này cũng có chút không hiểu thế tình, trong tay thiếu niên còn nắm giữ con rắn lớn đó, cô ta lại hướng đến y mà tạ ơn. Thiếu niên đang lúng túng, thì đột nhiên cảm thấy con mãng xà bị mình bắt giữ, lại vùng vẫy kịch liệt trở lại!

Lúc y cuối đầu nhìn thì thấy thân thể của nó, đang không ngừng bành trướng!

Còn không để hai người kịp có phản ứng, con mãng xà vốn chỉ bằng cánh tay, đã biến hóa thành một cự xà thân thể như một cái thùng gỗ đựng nước!

"Không hay! Thật là Xà yêu!"

Còn không để Tỉnh Ngôn phản ứng, con cự xà này, vùng nhẹ một cái đã thoát khỏi khống chế của thiếu niên. Cái đầu rắn đen ngòm xen lẫn hoa văn bạch sắc, đột nhiên hóa thành gương mặt của một nam tử. Hai khóe miệng, thò ra hai cái răng nanh dài trắng lóa, bén ngót, khiến gương mặt Xà yêu càng toát lên vẻ yêu dị khủng bố!

Lúc này Xà yêu đột nhiên biến dị đó, giống như phát cuồng, lắc lư cái đầu, thần sắc trên mặt vô cùng đáng sợ, gầm gừ:

"Con người đáng ghét...dám chọc giận ta...chết đi!"

Sau đó, liền há cái miệng đỏ lòm, phô bày hai cái răng nanh sắc bén, ngoạm tới Tỉnh Ngôn!

Vừa gặp kịch biến, tuy vẫn còn kinh hãi, nhưng Tỉnh Ngôn phản ứng rất nhanh. Thấy gương mặt hung ác của Xà yêu chồm tới, Tỉnh Ngôn vội nhảy tránh tức khắc.

Chỉ có điều, tuy không bị Xà yêu ngoạm trúng mặt, nhưng tốc độ của nó quá nhanh, Tỉnh Ngôn cũng chỉ né được vài lần, thì bị nó cắn trúng vai trái!

Tức thì, Tỉnh Ngôn cảm thấy vai trai đau đớn kịch liệt, sau đó một cảm giác tê dại kèm theo một cổ khí tức băng lãnh dị thường, truyền khắp toàn thân...

"Thì ra không phải mãng xà không có độc!"

Tuy đau đớn thấu tim, nhưng thiếu niên không hề hoảng loạn, cố sức vỗ một chưởng lên Xà yêu đang ngoạm lấy vai mình, sau đó nhanh chóng phát động "Băng tâm kết" tấn công Xà yêu. Bị băng khí xộc vào thân thể, động tác của Xà yêu cũng trở nên chậm chạp. Nhưng không giống như Đỗ Tử Hành lần trước, Xà yêu ngoan cường hơn nhiều, tuy trúng pháp thuật, nhưng không hề lập tức bị đóng băng, còn cố sức vận chuyển thân thể như cái thùng gỗ quấn lấy người thiếu niên, hơn nữa càng xiết càng chặt. Thần tình trên mặt nó, cũng trở nên hung ác cuồng loạn hơn!

Chớp mắt, một cổ khí tứ yêu dị lạnh lẽo hung dữ, như thủy triều cuồn cuộn, muốn vùi lấp thiếu niên...

Ngay khi ngàn cân treo sợi tóc, thiếu niên đang cố gắng kháng cự Xà yêu siết lấy mình, đột nhiên cảm nhận cổ Thái hoa đạo lực trong cơ thể, không đợi triệu hoán đã tự động lưu chuyển.

Giống như công việc mà thiếu niên vẫn làm mỗi đêm trên Thiên điểu nhai, cổ Thái hoa đạo lực này, liền hấp thu, luyện hóa yêu khí đang cuồn cuộn như thủy triều...so với việc hấp hóa thiên địa linh khí trên La Phù động thiên. lần luyện hóa này, lại diễn ra rất nhanh, chốc lát đã hấp thu sạch sẽ yêu khí bừng bừng đó.

Nhưng sự luyện hóa của Thái Hoa đạo lực, chưa kết thúc ở đây.

Sau khi hấp thụ sạch sẽ yêu khí cuồn cuộn đó, Thái hoa đạo lực lại xoay chuyển ngược lại, bắt đầu từ trong thân thể Xà yêu, lôi kéo, hấp hóa khí tức cuồng loạn của nó...

Tất cả tuy chỉ phát sinh trong chớp mắt, nhưng đối với Xà yêu đang rơi vào cuồng loạn mà nói, lại tựa hồ như rất dài.

Bất quá diễn tiến như thế liền lập tức giải thoát thiếu niên khỏi sự quấn quanh của Xà yêu. Lập tức, Tỉnh Ngôn cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, dường như Xà yêu đang vận lực siết lấy mình, lực đạo đã yếu đi rất nhiều.

Tỉnh Ngôn tâm tư mẫn tiệp thế nào, lập tức có phản ứng. Gặp lúc khẩn yếu tính mạng một mất một còn, cũng không thể nghĩ nhiều, vội ngưng thần quán chú, chuyên tâm vận chuyển thuật "Luyện Thần Hóa Hư". Lại thấy Xà yêu đang không ngừng cuồng loạn, theo quá trình vận dụng thuật "Luyện Thần Hóa Hư" của thiếu niên, thần sắc trên mặt vốn vô cùng tàn ác, hung hãn, đột nhiên chuyển thành nét cực kì hoảng sợ. Sau đó, cổ họng phà phà mấy hơi, chỉ kịp thốt một câu:

"Phệ hồn!..."

Sau đó, lập tức hóa thành một khối băng cứng ngắc.

Tuy thấy hình dáng của Xà yêu như thế, nhưng Tỉnh Ngôn đã có bài học vừa rồi, vẫn không dám lơ là, tiếp tục thi dụng pháp thuật Luyện Thần Hóa Hư.

Ngay lúc này, bên tai Tỉnh Ngôn bỗng nghe một tiếng hét lanh lảnh, sau đó cảm thấy hồng quang loáng lên, một đạo ảnh tử thoáng qua như gió. Ngưng thần nhìn, thì thấy Xà yêu cứng đơ trước mắt, lập tức vỡ thành ngàn vạn viên băng nhỏ...

Đợi khi hồng ảnh như gió đó ngừng lại, Tỉnh Ngôn mới nhìn rõ người đánh vỡ Xà yêu chính là tiểu Quỳnh Dung nãy giờ không biết chơi đùa ở đâu. Hiện tại, trên hai gò má trắng mịn đáng yêu của cô nhóc, đang hiện chút sắc thái phẫn nộ hung mãnh.

"A..."

Thấy nguy cơ đã qua, Tỉnh Ngôn đang định lên tiếng thì bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối ngòm, sau đó ngã vật ra đất. Trong bóng đen mờ mịt, tựa như có người đang kêu réo tên của y.

"Phải chết sao?"

Mang theo ý nghĩ cuối cùng này, thiếu niên rơi vào trong vùng hắc ám mênh mông vô tận...