Tiên Ma Biến

Chương 46: Trường mâu từ trong lỗ thủng đâm ra

Một lúc sau, Lâm Tịch thân đeo trường cung màu đen, tay cầm trường đao biên quân xuất hiện trước một cánh cửa tại dải tường màu vàng.

Dải tường màu vàng này kéo dài mãi không thôi, nhưng cứ cách khoảng 1000m sẽ có một đại môn* mở rộng.

Trước lúc tới trước đại môn này, khi Lâm Tịch còn đi dọc theo dải tường màu vàng thì gặp một đệ tử có hình ký hiệu diều hâu ở trên ngực, nhưng đối phương vừa nhìn thấy năm quả huy chương ngũ giác trên hai vai hắn và trường cung màu đen, liền dứt khoát lựa chọn lẩn tránh.

Bản thân Lâm Tịch đã có đủ năm quả huy chương** nên cũng không truy kích người này.

Bởi vì khu vực đằng sau dải tường màu vàng này không phải là khu tự do đối chiến, bất cứ ai động thủ ở khu huấn luyện vũ kỹ cũng bị trừ học phần, cho nên sau khi quan sát đại môn đang mở rộng ở ngay trước một lúc, Lâm Tịch yên tâm bước chân vào.

Diện tích của khu huấn luyện vũ kỹ đằng sau dải tường màu vàng có khoảng mấy trăm mẫu***, nếu xét về độ lớn thì khu huấn luyện vũ kỹ này đã ngang với trường đại học ở thế giới Lâm Tịch đã từng sống. Trong khu vực mấy có mười mấy tòa kiến trúc hình dạng như những ngôi đền Hy Lạp Lâm Tịch đã từng thấy ở kiếp trước, quan sát thêm một hồi, hắn thấy ở mỗi ngôi đền cao khoảng ba bốn tầng lầu đều có những cột đá hình trụ chống đỡ ở các góc, vì nhìn từ xa nên hắn không thể nhìn rõ bên trong còn những cột đá hình trụ như vậy nữa không.

Vừa mới bước vào, Lâm Tịch đã thấy có một tảng đá lớn hình lập phương ở ngay sau đại môn to lớn, trên đó có khắc:

- Tiến vào huấn luyện phải tuần tự tuân theo các bước, sau khi hoàn thành toàn bộ cấp huấn luyện thứ nhất mới có thể đi vào cấp huấn luyện thứ hai, nếu không khấu trừ một học phần. Cấp huấn luyện thứ nhất ở phía nam, phía bắc là cấp thứ hai, trước mỗi điện có một tấm bia đá nói rõ hơn.

Lâm Tịch ngẩng đầu quan sát chung quanh, dựa theo ánh mặt trời chiều và vị trí ngọn núi học viện Thanh Loan, hắn dễ dàng phân biệt được phương vị nam bắc. Dọc theo con đường mòn đầy đá vụn, hắn đi tới trước tòa cung điện thứ nhất ở phía nam.

Khi đối mặt với cột đá khổng lồ dùng để chống đỡ cả tòa đại điện hình vuông hùng vĩ, Lâm Tịch đang đứng ở trên bậc thang thật sự phải than thở không thôi. Nhớ lại ở thế giới kia, cứ mỗi lần đi du lịch được nhìn thấy tàn tích của những khu di tích hùng vĩ thời xa xưa, bản thân hắn và những người đi cùng luôn trầm trồ khen ngợi, vậy mà ngay lúc này đây, hắn lại có thể được tận mắt chứng kiến những tòa cung điện rất hùng vĩ, không những còn nguyên vẹn mà còn có rất nhiều, nếu như những người ở thế giới kia biết được điều này, thật không biết họ sẽ có cảm giác như thế nào.

Bên ngoài ngôi đền bằng đá không có bất kỳ hoa văn hay cảnh tượng hùng vĩ nào, chỉ có một tấm bia đá, phía trên có khắc ba chữ vô cùng đơn giản: "Cấp thứ nhất."

Đây là cấp thứ nhất? Rốt cuộc bên trong có gì?

Lâm Tịch mang theo sự tò mò trong lòng tiêu sái bước vào trong ngôi đền bằng đá này, đây là một đại sảnh rộng rãi thẳng tắp, dài chừng hai trăm bước, điểm cuối chính là một đại môn bằng đồng xanh đang đóng chặt. Bốn phía vách tường trong đại sảnh có những cửa sổ đơn giản, ánh mặt trời chiếu qua tạo thành những cột sáng hình vuông rọi vào trong đại sảnh.

Mặt nền đại sảnh này được xây dựng rất kỳ lạ, cao thấp không đều nhau, vách tường ở bên cạnh cũng rất đặc biệt, toàn bộ là những tảng đá màu tối, trên vách có có rất nhiều lỗ thủng.

Phía trên vách tường ngay sát lối vào đại sảnh có dán một tờ da trâu nhỏ, những hàng chữ xinh đẹp in rõ trên đấy:

- Mâu đánh thẳng, đi qua đại sảnh, tới được đại môn đằng sau là thông qua huấn luyện. Kỷ lục hiện tại: Khoa Ngự Dược, bảy mươi ba tức thông qua, trúng ba mâu; khoa Văn Trì, bảy mươi lăm tức thông qua, trúng bốn mâu; Khoa Chỉ Qua, sáu mươi mốt tức thông qua, trúng hai mâu; Khoa Linh Tế, bảy mươi hai tức thông qua, trúng ba mâu; Khoa Nội Tương, năm mươi bốn tức thông qua, trúng một mâu; Khoa Thiên Công, bảy mươi hai tức thông qua, trúng bốn mâu.

- Mâu đánh thẳng...chẳng lẽ sẽ có trường mâu từ bên trong những lổ thủng trên vết thường đâm ra ngoài?

Lâm Tịch cau mày, thầm suy đoán ý nghĩa của tên cấp huấn luyện thứ nhất này. Hắn biết rõ một tức ở thế giới này tương đương với một giây ở thế giới kia, khoảng cách từ chỗ hắn đang đứng và đại môn bằng đồng xanh kia khoảng một trăm sáu mươi thước, nếu như chạy thẳng tới thì tuyệt đối không cần đến năm mươi giây, nhưng khi nhìn vào tờ da dê ghi lại những kỷ lục của các lão sinh thì người nhanh nhất chính là một đệ tử khoa Nội Tương, tuy nhiên, người này cũng phải mất hết năm mươi bốn giây mới có thể đi qua đại sảnh trống trải này.

Nếu những gì mình suy đoán là đúng, vậy cụm từ "trúng mâu" trên này có nghĩa là bị trường mâu đánh trúng một lần?

Khoa Chỉ Qua từ trước đến nay luôn chú trọng đến việc rèn luyện chiến lực, cho nên ngay từ lúc nhập thí, các giáo sư ở học viện đã cố tình sắp xếp phần lớn các "Biên Man" vào trong khoa Chỉ Qua, nhưng dựa vào tờ da dê được dán trên tường này thì kỷ lục của tân đệ tử khoa Chỉ Qua còn kém hơn tân đệ tử khoa Nội Tương, xem ra vị tân đệ tử khoa Nội Tương đã thành lập kỷ lục này vô cùng lợi hại.

Lâm Tịch hơi trầm ngâm, nghĩ rằng cung tên không có tác dụng gì cho việc xông qua đại sảnh nên bèn tháo trường cung màu đen và bao đựng tên xuống, nhưng vì nghĩ đến trường đao có thể dùng để đón chặn các trường mâu nên hắn liền mang theo trường đao, từ từ đi vào trong đại sảnh yên tĩnh, bắt đầu thăm dò.

Đúng như những gì hắn đã tưởng tượng, ngay lúc hắn vừa đi được năm sáu bước thì bỗng có những tiếng động vang lên.

"Lách cách...lách cách...lách cách..."

Âm thanh cơ quan chuyển động vang vọng khắp đại sảnh và ngay cả trong những vách tường dầy màu tối.

"Oong!"

Đột ngột có một tiếng động khác lạ vang lên, một cây trường mâu màu đen sáng bóng toàn thân tỏa hàn quang lạnh lẽo từ vách tường bên trái hắn bắn thẳng ra, giống như là trường mâu này đã được nén chặt vào lò xo từ rất lâu, bây giờ lò xo tự động bật lên kịch hoạt vũ khí.

Lâm Tịch đã có chuẩn bị từ trước, ngay lúc trường mâu phóng ra thì hắn nhanh chân nhảy lên tới trước một bước, trường mâu xẹt qua người hắn ghim thẳng xuống mặt đất dễ dàng, thân mâu rung bần bật cho thấy lực đạo ẩn chứa bên trong vô cùng kinh khủng.

Lâm Tịch còn chưa kịp quay lại xem trường mâu này có đặc điểm như thế nào thì một thanh trường mâu khác đã từ vị trí bên phải sau hắn bắn tới. Trường mâu này vẫn bị Lâm Tịch né được, nhưng điều làm cho hắn cảm thấy lạnh cả người chính là bỗng nhiên có một tiếng động nhẹ phát ra từ trên đầu hắn, một thanh trường mâu màu đen khác đâm thẳng xuống.

Mặc dù mặt nạ màu bạc của hắn là loại nón bao trùm cả đầu lại, bên trong chắc chắn có bộ phận bảo hộ vô cùng chắc chắn, nhưng nếu như bị một trường mâu dài như vậy đánh trúng đầu thì...chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.

Lâm Tịch nhất thời quýnh lên, tay chân luống cuống không biết làm thế nào, mới tránh né được vài bước nữa thì bỗng nhiên sau lưng đau nhói, hắn phải bật thốt kêu đau. Một thanh trường mâu màu đen đâm trúng phần giáp bên vai trái, làm hắn lảo đảo ngã xuống đất.

Hai lần bị đánh trúng là hai lần toàn thân vô cùng đau đớn, cả người Lâm Tịch đổ đầy mồ hôi lạnh. Lực đạo ẩn chứa bên trong hai thanh trường mâu màu đen vừa đánh trúng hắn còn lớn hơn tên đệ tử mặc áo giáp đen có ký hiệu hoa tường vi, tay cầm trường thương hắc hoa không ít. Khi bị đánh trúng, Lâm Tịch có cảm giác mũi thương bén nhọn đã xuyên qua bộ áo giáp chắc chắn, đâm thẳng vào trong cốt tủy mình. Đúng vậy! Đó chính là cảm giác đối mặt với tử vong!

Cũng giống như bao người khác, hắn muốn bật dậy khỏi mặt đất, nhưng vừa hơi nhấc người lên một chút thì lại có một thanh trường mâu màu đen khác từ trên đâm mạnh vào lưng hắn, ép hắn dẹp bí xuống mặt đất, hắn còn tưởng rằng mình đã bị đóng đinh xuyên người rồi. Nhưng thật không ngờ vào lúc gã nằm sát dưới đất thì những thanh trường mâu kia không còn phóng ra nữa, chỉ có những âm thanh chuyển động của các cơ quan trong các vách tường truyền ra bên ngoài.

Cảm nhận được sự đáng sợ của " cấp huấn luyện thứ nhất" này, Lâm Tịch thầm hít sâu vào một hơi. Khi thấy các trường mâu không còn phóng ra nữa, hắn duy trì tư thế nằm sát dưới đất như vậy, suy nghĩ vài chuyện.

Mặc dù không biết các cơ quan trong đại điện này là có giảng viên khống chế hay tự vận hành, nhưng hắn có thể khẳng định rằng các trường mâu bên trong lỗ thủng trên vách tường khi phóng ra đã được điều chỉnh để tuân theo một quy luật nào đấy, cứ mỗi khi bước ra một bước, ít nhất sẽ có năm hoặc sáu trường mâu từ bốn phương tám hướng đánh tới.

Lực đạo ẩn chứa bên trong trường mâu màu đen rất mạnh, Lâm Tịch phán đoán mỗi một mâu đều tương tương với một đòn tấn công toàn lực của các binh sĩ bình thường trong quân đội địa phương. Cho nên, có thể hình dung toàn bộ đại sảnh này là một chiến trường vô cùng lộn xộn, giống như khi ngươi đang quần chiến với vô số người, nếu mỗi địch thủ cũng cầm trường mâu như vậy, ngươi tuyệt đối không biết đối thủ sẽ tấn công từ hướng nào.

Trong hình huống hỗn chiến giữa mấy trăm người hoặc thậm chí là hơn một ngàn người, bất cứ lúc nào ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng là sẽ bị năm hoặc sáu người cùng lúc tấn công.

Từ những gì vừa mới diễn ra, Lâm Tịch biết mặc dù mình đã bước chân vào hàng ngũ những người tu hành, nhưng nếu bị lạc vào loạn quân thì...chỉ sợ không cần người tu hành ra tay, chỉ cần quân địch phái một đám binh sĩ bình thường, tay cầm trường thương rồi mỗi người "tặng" một thương là đã đủ giết hắn.

Dựa vào số lần trúng mâu của những người đứng đầu vượt qua cấp huấn luyện thứ nhất và dựa vào lực lượng ẩn chứa trong các trường mâu màu đen, hắn đã hiểu nếu muốn phá vỡ những kỷ lục đó thì không thể nào cứng rắn chịu đau rồi dùng tốc độ vượt qua đại sảnh này được, đây là điều không thể.

Cẩn thận nhớ lại phương vị các trường mâu phóng ra đánh tới khi mình đã bước đi được vài chục bước, Lâm Tịch đột nhiên phát hiện có vài lúc các trường mâu đồng thời từ nhiều vị trí đánh tới, cho dù mình có dựa vào thân pháp né tránh được nhưng chỉ sau một lúc các tư thế của mình sẽ không tự nhiên nữa, lúc đó sẽ rất khó hoạt động, và kết quả cuối cùng là bị các trường mâu tiếp theo đánh trúng.

Tuy nhiên, tốc độ của các trường mâu màu đen này cũng không nhanh lắm...

Đột nhiên Lâm Tịch mở to hai mắt ra, hắn ta đã nghĩ thông suốt một chuyện!

Cả đại sảnh là một chiến trường được mô phỏng theo kiểu "anh hùng một mình trong vòng vây kẻ thù", dù có đi hướng nào thì chung quanh ngươi cũng có ít nhất năm hoặc sáu binh sĩ cùng lúc lấy trường mâu tấn công! Trong chiến trường như vậy, trong vòng vây kẻ thù như vậy, ngươi còn phải điều khiển chiến mã, cho nên, nếu như muốn liều chết xung phong ra ngoài thì ngươi phải không ngừng vừa tránh né, vừa điều khiển ngựa, vừa chém chết đối thủ!

Điều này đồng nghĩa ngươi không thể ném trường đao biên quân trong tay, mà phải dùng nó để gạt đi những trường mâu tấn công mình. Đến lúc này, Lâm Tịch đã hoàn toàn hiểu rồi: Các cấp huấn luyện này chỉ sợ không liên quan gì đến học phần cả, mục đích thật sự của nó chính là không ngừng giúp bản thân tôi luyện khả năng thực chiến. Nếu như có thể thông qua cấp huấn luyện này, cũng có nghĩa bản thân một người tu hành như ngươi đã có thể đột phá vòng vây kẻ địch, toàn mạng thoát thân!

Bởi vì không thể phá vỡ kỷ lục ngay trong lần đầu tiên huấn luyện được, nên sau khi đã hiểu thông suốt mọi việc, Lâm Tịch vẫn an tĩnh nằm sát dưới đất. Cho đến khi cơn đau nhức ở các cơ không ảnh hưởng đến hoạt động nữa, hắn mới nắm chặt trường đao biên quân màu đen, mạnh mẽ nhảy tới phía trước.

"Oong!"

Ngay lúc hắn nhảy lên, một thanh trường mâu màu đen lập tức từ vách tường bên cạnh bắn thẳng tới.

"Keng!"

Đột nhiên có một tràng âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên khắp đại sảnh, kèm theo đó là những ánh lửa chậm rãi rơi xuống mặt đất.

Lâm Tịch cầm chắc trường đao gạt ngang thanh mâu màu đen vừa tấn công mình, đang định ổn định thân hình lại thì...

- A! Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Một tiếng động xé gió vang lên, một thanh trường mâu màu đen đã từ phía sau đâm mạnh vào phần eo của hắn.

Lực đánh quá mạnh khiến thân hình Lâm Tịch lảo đảo, ngay lúc ấy lại có một trường mâu khác đâm vào lưng hắn, làm hắn ngã nhào xuống đất.

...

Trong đại sảnh u ám không còn người nào khác, âm thanh Lâm Tịch bị trường mâu đánh trúng, ngã nhào xuống đất, bò dậy rồi bị trường mâu đánh trúng liên tiếp vang lên.

Một hồi sau, Lâm Tịch quyết định kết thúc lần huấn luyện này, nằm ngửa mặt trên mặt đất, thở hổn hển.

Bên trong bộ áo giáp màu đen, thân thể của hắn giống như vừa tắm xong vậy, mồ hôi nhễ nhại cả người. Không những thế, dòng khí lưu nóng trong đan điền hắn đến lúc này đã biến mất hoàn toàn, toàn thân hắn không có chỗ nào là không đau nhức.

Khi ngoái đầu sang một bên, nhìn thấy những trường mâu màu đen lạnh lẽo đang cắm trên mặt đất hắn không khỏi rùng mình, lập tức hồi tưởng lại cảm giác thống khổ khi bị các trường mâu này đâm trúng. Tuy nhiên, cuộc huấn luyện vô cùng chân thật, chân thật đến mức làm hắn có cảm giác như đang ở trên chiến trường này đã giúp hắn biết thêm rất nhiều điều: Trong lúc quần chiến, lúc nào cũng phải sẵn sàng là sẽ bị đối thủ tấn công, phải phán đoán được đối phương sẽ công kích từ chỗ nào để có thể tránh né được, không bao giờ được ngừng lại tại một chỗ, phải dùng trường đao trong tay gạt đi những binh khí ở vị trí nguy hiểm đối với mình, cố gắng thay đổi phương vị tấn công của trường mâu chứ không phải liều mạng xông tới, luôn luôn chú ý tới động tác cầm đao, tuyệt đối không để trường đao làm ảnh hưởng tới động tác của mình...

*Đại môn: từ đại môn có nghĩa rộng nên mình không dịch trực tiếp qua, ở một số trường hợp nó còn được hiểu là cổng chính vào nhà, hoặc còn được hiểu là một cánh cổng lớn, một cánh cửa lớn.

**Năm quả huy chương = chiến tích năm sao