Tiên Ma Biến

Chương 56: Thủ dạ giả

Vấn đề nên đạt thành tích năm lần năm sao trước hay thông qua mâu đánh thẳng trước thật sự không làm phiền Lâm Tịch quá lâu.

- Phải lấy đức thu phục người, phải lấy đức thu phục người...

Lẩm bẩm câu nói của Lôi Lão Hổ thường treo ở cửa miệng, vào lúc đưa tay lấy trường cung hắc thạch trong bụi cỏ lên, Lâm Tịch đã quyết định.

Hôm nay, khi đối mặt với Cừu Lộ cầm trường thương hắc hoa, Lâm Tịch đã cảm thấy được những lợi ích khi ma luyện trong mâu đánh thẳng. So sánh với thời điểm ban đầu vào sơn cốc thí luyện, khả năng né tránh trường mâu của hắn đã tốt hơn rất nhiều. Nếu như quay về mấy ngày trước, cho dù không luyện tập những thức đao An Khả Y đã dạy nhưng với khả năng của mình, Lâm Tịch tin rằng cho dù đối thủ mặc giáp ký hiệu hoa tường vi kia có dùng trường thương chiến đấu thì cũng khó lòng ngay mặt đâm trúng hắn một thương.

Một khi chiến lực mạnh lên, dù có đối mặt với những đối thủ mạnh, hắn vẫn có thể dễ dàng đạt được thành tích năm lần năm sao. Không như hiện tại, nếu như gặp phải những đối thủ có thực lực vô cùng mạnh, sợ rằng hắn phải sử dụng năng lực quay về mười đình trước. Cho nên, hắn nghĩ rằng điều mình nên làm bây giờ là cố hết sức đề cao chiến lực trước.

Sau khi đeo trường cung hắc thạch vào vai, Lâm Tịch từ từ tháo lớp vải cột cánh tay và chuôi đoản đao ra, lấy thanh đoản đao đó thắt ở bên hông. Tiếp đó, hắn bỏ lớp vải và miếng huy chương ngũ giác đã lấy được trên người Cừu Lộ vào trong túi đựng tên, bắt đầu rảo bước đi về khu vực được dải tường màu vàng bao quanh.

....

....

Một đệ tử mặc giáp đen, hai vai giáp có khảm năm quả huy chương ngũ giác sáng bóng, đang đi tới khu vực huấn luyện vũ kỹ. Khi gần đi tới, đột nhiên hắn ta dừng lại.

Trên một mảnh đất trống cách hắn không xa có một đống cành cây khô và lá cây xếp chồng lên nhau, trên mặt đất bên cạnh còn có mấy chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo được một người nào đó dùng nhánh cây viết.

- Thật sự rất xấu hổ.

Trong lúc tên đệ tử mặc áo giáp đen này không hiểu nguyên nhân vì sao lại có người rảnh rỗi ngồi xếp một đống lá cành khô và viết mấy chữ này thì bỗng nhiên...

"Vèo!"

Một mũi tên màu đen từ trong khu rừng sau lưng hắn phóng ra, mạnh mẽ bắn trúng đùi phải người đệ tử vô danh này.

Một tên này thật quá bất ngờ, khiến người đệ tử đã kiếm được năm quả huy chương không thể đề phòng được, hắn ta rống to lên một tiếng rồi ngã quỵ dưới đất. Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì mũi tên màu đen thứ hai đã bắn trúng lưng, lực đạo mạnh đến nỗi khiến thân thể hắn bất giác nghiêng hẳn qua một bên.

Âm thanh rít rợn người khi mũi tên bay trong gió cùng với cảm giác đau đớn toàn thân vừa rồi làm cho người đệ tử này lạnh cả người, hắn biết với tài bắn cung tinh chuẩn và tốc độ, sức mạnh khủng khiếp như vậy, đối thủ tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội phản công, hoàn toàn có thể bắn ra tên thứ ba, thứ tư...

"A!"

Đúng như những gì hắn suy nghĩ, tiếng rít rợn người vừa vang lên thì mũi tên thứ ba đã chính xác bắn trúng phần eo sau lưng, tiếp đó là tên thứ tư...

Hắn ngã nhào xuống đó, ngay khoảng khắc ấy liền thấy một chiến sỹ mặc giáp tay cầm trường cung trông giống như một u linh đang nhảy từ trên cây xuống. Trong lúc đối phương vừa chạy vừa giương cung định bắn tên tiếp, hắn ta thống khổ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

- Ta nhận thua...hạ thủ lưu tình...ta còn muốn vào trong tu hành.

Lâm Tịch lắc lắc những ngón tay phải bắt đầu đau nhức, vừa nghe đối thủ nói vậy liền dừng tay lại. Khi thấy đối thủ dứt khoát tháo một quả huy chương ngũ giác trên vai giáp xuống rồi ném qua cho mình, lại chợt nghĩ tới câu nói cuối cùng vừa rồi...Lâm Tịch nhất thời cười cười, nghĩ thầm người này cũng rất thú vị.

- Với tài bắn cung như vậy lại mai phục ở đây...chắc ngươi đã lấy được rất nhiều huy chương?

Vừa nhìn Lâm Tịch lấy huy chương ngũ giác bỏ vào trong túi đựng tên, Ngải Khí Lan tức giận vừa xoa chỗ đau trên bắp đùi mình, bỗng nhiên hỏi một câu như vậy.

Có lẽ vì cảm thấy đối thủ là một người thú vị, nên Lâm Tịch đàng hoàng trả lời:

- Không có, cộng thêm quả huy chương vừa lấy được của ngươi, ta vừa vặn có đủ năm quả.

Ngải Khí Lan tức giận, nói:

- Ngươi góp đủ năm quả? Còn ta giờ chỉ còn bốn quả đây!

Vì tác dụng của mặt nạ biến thanh và bộ áo giáp màu đen đang mặc ở ngoài, tất nhiên Lâm Tịch không thể biết đối phương là một thiếu nữ khoa Linh Tế, nên khi nãy ra tay hắn không hề có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc. Tuy nhiên, khi nghe đối phương oán trách như vậy, hắn tự nhận vừa rồi mình đánh lén là không tốt, nên lại cười cười:

- Thật sự rất xấu hổ.

- Ngươi đã từng vào bên trong tu luyện chưa?

Nhìn thần thái thật thà của Lâm Tịch, lại nhìn bốn chữ xiêu vẹo dùng các nhánh cây viết kia, Ngải Khí Lan cảm thấy Lâm Tịch không đáng ghét lắm, lại hỏi tiếp.

Lâm Tịch thành thật trả lời:

- Đã vào hai lần, ta chuẩn bị vào lần nữa.

Ngải Khí Lan càng có thiện cảm với Lâm Tịch hơn, hỏi:

- Ngươi đi điện nào?

Lâm Tịch nói:

- Mâu đánh thẳng.

Ngải Khí Lan càng lúc càng hứng thú, vội vàng hỏi:

- Vậy giống ta rồi, ngươi vào sâu được bao nhiêu? Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Lâm Tịch cũng ngạc nhiên nhìn Ngải Khí Lan, nói:

- Khoảng chín mươi mấy bước đấy, còn ngươi?

- Chín mươi mấy bước?

Ngải Khí Lan ngẩn người, nhưng lập tức tức giận nói lại:

- Ta hỏi ngươi thật lòng, ngươi không muốn nói nhiều với ta thì thôi, sao lại qua loa tắc trách nói dối ta?

Lâm Tịch hoảng hốt, vội giải thích:

- Ta không nói dối.

Ngải Khí Lan giận đến mức khuôn mặt đằng sau mặt nạ bằng bạc đỏ bừng cả lên, vừa rồi còn cảm thấy ngươi rất đàng hoàng, nhưng sao bây giờ lại đáng ghét đến như vậy? Nàng vô cùng tức giận, đứng dậy rồi nhìn chằm chằm Lâm Tịch:

- Trước kia ta có nghe mấy vị sư huynh khoa chúng ta nói cho dù là những tân đệ tử đến từ biên quân, nhưng bọn họ phải liều mạng xông vào ba đến bốn lần mới có thể vào sâu được mâu đánh thẳng khoảng bảy mươi bước, đây là chiến tích vô cùng xuất sắc rồi. Hai lần thông qua chín mươi mấy bước? Ngươi còn không nhận mình đang nói dối?

Lâm Tịch ngây người, buột miệng nói:

- Tiến vào mâu đánh thẳng ba bốn lần, có thể thông qua bảy mươi bước đã là chiến tích rất xuất sắc?

- Bây giờ ta thật không biết ngươi đã từng tiến vào mâu đánh thẳng chưa?

Ngải Khí Lan lớn tiếng nói:

- Chỉ cần đi vào một lần tự nhiên sẽ biết sau khi bị trường mâu đánh trúng mấy chỗ, ngươi sẽ bắt đầu cảm thấy toàn thân đau nhức, không thể nào cử động linh hoạt được nữa, càng vào sâu càng khó khăn. Mười bước phía sau không biết khó khăn hơn mười bước phía trước bao nhiêu lần, chín mươi bước là một chiến tích...hơn rất nhiều chiến tích bảy mươi bước, ngươi...

- Ngươi nói cũng đúng...

Lâm Tịch gãi gãi đầu, một lần nữa xấu hổ cười cười. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một việc: tính ra mình đã xông vào đó hơn hai lần, bởi vì trong lần có thể đi sâu vào chín mươi mấy bước vừa rồi, hắn đã từng sử dụng năng lực quay ngược thời gian.

Ngải Khí Lan nhìn Lâm Tịch, đôi mắt trong veo đằng sau tấm mặt nạ bốc lên lửa giận ngập trời, nói:

- Lười biếng là nguồn gốc tội lỗi phá hủy ý chí, nói dối sẽ làm vinh quang rơi xuống vực sâu.

Lâm Tịch cười cười, nhìn Ngải Khí Lan đang tức giận vì chính khí, nói:

- Ngươi nhất định là người khoa Linh Tế.

Ngải Khí Lan sửng sốt, hỏi lại:

- Sao ngươi biết?

Lâm Tịch cười nói:

- Vào lúc nhập thí ta đã từng gặp một thiếu niên lập chí vào khoa Linh Tế, hắn ta có nói mấy lời giống như ngươi vậy. Mà trừ khoa Linh Tế ra, còn có ai suốt ngày nói như vậy nhỉ?

Nhưng Lâm Tịch không ngờ lời mình vừa nói lại làm Ngải Khí Lan càng cau mày hơn, nàng nhìn hắn như đang nhìn một tội đồ của quang vinh, nói:

- Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy những lời này không đúng sao?

- Đúng, dĩ nhiên đúng. Ta thừa nhận những chuyện ngươi nói rất đúng, nhưng ta nói ta thông qua chín mươi mấy bước cũng không phải là nói dối.

Lâm Tịch thật không muốn dây dưa với Ngải Khí Lan quá lâu, sau khi kiên nhẫn nói một câu như vậy, hắn liền xoay người bước vào trong khu vực sau dải tường màu vàng.

- Ngươi!

Thái độ của Lâm Tịch làm Ngải Khí Lan tức giận, trong lòng của nàng, Lâm Tịch hiện giờ không khác gì những tên dị đoan uy hiếp đến sự tồn vong của đế quốc. Nhưng đột nhiên nàng phát hiện sau lưng mình có một bóng người đi tới, lập tức im lặng xoay người lại nhìn.

La Hầu Uyên!

Nhìn thấy lão nhân mặc bộ đồ cũ kỹ đang chậm rãi đi tới gần mình, nàng vô cùng kinh ngạc. Nhưng vị giảng viên này chỉ nhìn nàng một lần, bình tĩnh gọi tên;

- Ngải Khí Lan, một người tế ti nếu như không thấy tận mắt chân tướng mà đã vội vàng kết luận, kết quả là sẽ biến thành loại người hắn vốn rất căm hận. Cái trò cần không chỉ là dùng ánh mắt thấy toàn bộ sự thật ở thế gian này, còn phải luôn kiên nhẫn, kiên nhẫn ngay cả khi trò đang nghe một người phạm phải tội ác tày trời biện hộ cho hành động mình làm.

- Đi thôi.

Ngay trước khi nàng kịp mở miệng nói gì đó, La Hầu Uyên lại bước chân đi ngang qua, thẳng hướng tới cánh cửa ngay dải tường màu vàng Lâm Tịch vừa đi qua:

- Ta dẫn trò đi xem một chút...có lẽ việc này sẽ giúp trò hiểu rõ hơn những gì ta vừa nói.

...

Trong đại sảnh bằng đá yên tĩnh không một tiếng động, Lâm Tịch giống như một người vừa tắm sông xong đang nằm ngửa trên mặt đất. Từ lối vào cho đến nơi hắn đang nằm, đại sảnh vốn trống không đã được các trường mâu màu đen ghim chặt dưới đất "trang trí" lại, nhìn qua sẽ có cảm giác nơi đây là một khu rừng trúc màu đen vậy.

Lâm Tịch bình tĩnh nằm ngang giữa các thanh trường mâu, thở hổn hển nhìn đỉnh điện.

Bởi vì cuộc quyết chiến giữa hắn và Cừu Lộ nên hôm nay các tân đệ tử tiến vào trong sơn cốc thí luyện sớm hơn mọi ngày, cũng nhờ thế nên giờ phút này có những tia nắng chiều thông qua những cánh cửa sổ vuông vức rọi vào trong đại sảnh, ánh sáng chói chan giúp hắn thấy rõ được những dòng chữ khắc trên đỉnh điện:

- Dũng khí chân chính chỉ có thể đến từ sự kiên trì sâu trong nội tâm.

Vừa thấy câu nói này, Lâm Tịch bỗng nhiên nghĩ đến cha mẹ và lão muội khả ái ở trấn Lộc Lâm, lòng bồi hồi tưởng nhớ.

- Tu hành...đúng là chỉ có những người có dũng khí mới có thể kiên trì được...

Cẩn thận nhìn lại những hàng chữ được khắc trên đỉnh điện lần đầu tiên mới nhìn thấy này, Lâm Tịch vất vả thở gấp để điều chỉnh hô hấp lại, cuối cùng mỉm cười thở dài một cái. Sau đó chầm chậm di chuyển như một con giun đất để quay ra.

- Đáng tiếc là lúc này ngươi không vào đây...mặc dù ta đã dùng năng lực kia, chịu khổ hơn một lần, nhưng chiến tích lần này nhất định đã hơn lúc trước rất nhiều, đã vượt qua trăm bước rồi chứ? Nếu như ngươi thấy được, nhất định ngươi sẽ tin ta không nói dối ngươi, cũng không cần dùng những lý lẽ lớn lao kia nói với ta nữa.

Trong lúc chậm rãi bước ra khỏi lối vào đại sảnh ngôi đền bằng đá, Lâm Tịch tiếc nuối thầm nói trong lòng.

Khác với những đệ tử khác, bởi vì bản thân có năng lực quay ngược thời gian lại mười phút trước nên khi ở trong thạch điện này, có thể Lâm Tịch đã trở thành lão sư chính mình, có thể điều chỉnh một cách chính xác nhất những động tác nhầm lẫn lúc trước. Cho nên, chiến tích của hắn lần này đã tốt hơn lần trước rất nhiều...Hắn đoán rằng mình vượt qua một trăm bước, nhưng có một sự thật hắn không biết rằng khoảng cách từ lối vào đại sảnh đến cánh cửa bằng đồng xanh cuối cùng là một trăm chín mươi tám bước, kết thúc hôm nay hắn đã thông qua một trăm mười bảy bước, thật sự vượt xa kết quả hắn ước lượng.

Ngay lúc hắn đi đến cánh cửa ra vào đại sảnh, tiếp tục bước đi, hoàn toàn biến mất đằng sau dải tường màu vàng bao quanh khu huấn luyện vũ kỹ này, La Hầu Uyên cùng với Ngải Khí Lan với thần sắc không thể tin được đằng sau tấm mặt nạ màu bạc và thất hồn lạc phách, chầm chậm bước vào trong đại sảnh.

Sau khi để cho Ngải Khí Lan tự thân dùng chân để đo khoảng cách từ lối vào đại sảnh đến nơi Lâm Tịch ngã xuống, La Hầu Uyên mới dẫn cô nàng đang run rẩy liên tục này ra khỏi đại điện, trước khi rời khỏi ông ta còn gật đầu với một giảng viên mặc áo bào đen đang bắt đầu thu thập những trường mâu màu đen trên mặt đất lại.

Một giảng viên một đệ tử sánh bước đi trong khu rừng rậm rạp, dừng bước tại một mảnh đất trống trải. Nhìn thoáng qua sắc trời nhuộm thắm một màu đỏ hồng, La Hầu Uyên xoay người, bình tĩnh nhìn Ngải Khí Lan, hỏi:

- Trò đã xem rất kỹ thân pháp và đao pháp của hắn, cũng đã xem trận chiến trước đó...chắc trò đã biết hắn là ai?

- Vâng...

Ngải Khí Lan cúi thấp đầu, nhưng trong lòng vẫn không thể tin được. Sao hắn có thể đi vào sâu đến như vậy...hắn làm bằng cách nào...con người đó...

- Ngải Khí Lan, dựa vào những tư liệu học viện điều tra về trò, ta biết trò là một người chính trực, ghét ác như cừu, vẫn luôn xem vị ca ca đã hi sinh là tấm gương để noi theo, muốn trở thành một Tế ti...Nếu như trò muốn, ta có thể đoán được sau này trò sẽ là một Tế ti hợp cách, nhưng bây giờ ta hỏi trò, trò có thể vì chính nghĩa và tín ngưỡng trong lòng mà vĩnh viễn bỏ qua vinh hoa phú quý không?

La Hầu Uyên nhìn thẳng nàng, ánh mắt hiền hòa và bình tĩnh nói.

- Đệ tử...

Ngải Khí Lan bàng hoàng, thân thể khẽ run lên, trong thoáng chốc đôi mắt vốn trong veo của nàng đã bị bao phủ bởi một tầng sương mịt mù, không hiểu vì sao vị lão nhân này lại hỏi như vậy. Nhưng cuối cùng, nàng rất dứt khoát kiên quyết gật đầu.

La Hầu Uyên vẫn nhìn Ngải Khí Lan, thản nhiên nói:

- Ta hi vọng trò có thể trở thành "thủ dạ giả".