Tiên Ma Biến

Chương 62: Như Đông loạn

Đối mặt với chuyện đang xảy ra trước mặt, thiếu nữ đang ngồi đầu xe ngựa không nôn nóng hay khẩn trương gì lắm, mà giọng nói của người quý nhân bên trong lại càng bình tĩnh và mỉa mai hơn:

- Lý Kỵ Lung, ngươi thân là Lăng đốc, chắc biết ám sát ta sẽ bị tru di cửu tộc chứ? Ngươi không tiếc mạng mình, chẳng lẽ lại muốn người nhà mình cùng theo xuống hoàng tuyền?

Lý Kỵ Lung cười một tiếng, nói:

- Không nhọc trưởng công chúa điện hạ quan tâm, gia quyến ti chức đã được an bài xong.

- Là người ở phía nam vương triều Đại Mãng sao? Xem ra người sai ngươi đi làm chuyện này đã hứa hẹn gì đó, có phải là an bài cho ngươi một vị trí tốt hơn ở phía nam?

Sự trêu chọc càng lúc càng hiện rõ trong giọng nói của người được gọi là "trưởng công chúa điện hạ".

- Nếu như ngươi thành công, đúng là từ nơi này có thể dễ dàng thoát về phía nam. Nhưng ngươi lại làm chuyện này trong biên cảnh đế quốc Vân Tần, ngươi có biết một khi chuyện bị phát hiện thì mình phải gánh lấy hậu quả gì chứ? Một khi đại quân đế quốc Vân Tần chúng ta áp sát, rất có thể toàn bộ vương triều Đại Mãng kia không còn được thấy cảnh hoàng hôn nữa...Ngươi càng không được quên rằng giết người là việc rất dễ dàng với đế quốc Vân Tần chúng ta, ngươi chỉ là một tên Lăng đốc chạy trốn mà thôi, vương triều Đại Mãng có thể phái bao nhiêu cao thủ tinh nhuệ cả ngày đi theo ngươi và người nhà ngươi? Chúng có thể chống đỡ các thích khách của đế quốc Vân Tần sao? Rốt cuộc ngươi vốn ngu xuẩn, hay là căn bản không muốn suy nghĩ những chuyện rất đơn giản như vậy?

Lý Kỵ Lung hơi nhăn mặt, nhưng vẫn cố bình tĩnh, nói lại:

- Bắt đầu từ bây giờ Lý Kỵ Lung đã chết, cho dù bị nhận định là âm mưu ám sát công chúa, bị công chúa phản kích giết chết, hay là vì hộ vệ công chúa mà bị thích khách giết chết thì hắn đã chết trên quan đạo ngoài lăng Đông Như, không có ai biết hắn còn sống. Thích khách có lợi hại hơn đi nữa cũng không để ám sát một người đã chết.

Giọng nói trong xe ngựa hơi dừng, một lúc sau mới chậm rãi vang lên:

- Cũng vì chức quan ngươi quá thấp, tu vi quá thấp, những người quen biết cũng không hơn gì, cho nên một số người mới xem ngươi như là một con cờ để họ thi triển quyền mưu, ngươi căn bản không thể hiểu được.

Nhịp điệu nói chuyện của người này vẫn chậm rãi và đều đặn, nhưng ẩn trong từng câu từng chữ những lời vừa rồi lại thể hiện rõ ý khinh thường Lý Kỵ Lung, khiến vị quan viên phản bội đế quốc Vân Tần có cảm giác người trước mắt đang lấy thế là con Khổng Tước kiêu ngạo nói với một con gà đất là mình, không chỉ thế, mình còn là một con gà hôi hám dơ dáy ở trong bùn lầy, cả người toàn là mụn nhọt, người khác nhìn vào không thể có cảm tình được.

Nếu đổi lại là lúc trước, có lẽ hắn sẽ không dám bất mãn cũng không dám không tôn kính, nhưng hôm nay lại khác, khuôn mặt tròn mập mạp cau có, các đốt ngón tay Lý Kỵ Lung phát ra tiếng kêu răng rắc, lớn giọng nói lại:

- Thân có long huyết, xuất thân hoàng thành thì như thế nào? Chức quan ta quá thấp thì thế nào? Hôm nay ngươi không phải chết trong tay ta sao? Ta tên Lý Kỵ Lung, nhưng hôm nay ta muốn đổi tên là Lý Kỵ Long, ta muốn cưỡi lên người ngươi!

Người trong xe không nói chuyện nữa, mà trời mưa càng lúc càng lớn hơn, những giọt nước mưa rơi xuống đánh trên mái hiên xe ngựa, đồng thời cũng đánh vào mặt Lý Kỵ Lung...bỗng nhiên, cánh tay phải của hắn hơi run rẩy, rồi vung lên cao.

- Giết nàng!

Hắn quát to một tiếng.

Sau tiếng quát chói tai văng vẳng ngoài lăng Đông Như, mấy trăm tên đao khách che mặt mặc áo giáp đen ngay lập tức từ khắp bốn phương tám hương quan đạo xông lại vây quanh chiếc xe ngựa. Nhưng thứ đầu tiên chạm vào chiếc xe ngựa ấy lại không phải là những trường đao biên quân lạnh lẽo trong tay các đao khách, mà là một màn mưa tên màu đen từ trong khu rừng trúc bên cạnh bắn tới.

Sau một loạt âm thanh rung động của dây cung sau khi tên được bắn ra, rất nhiều mũi tên màu đen mang theo tiếng xé gió thê lương xuyên qua khu rừng trúc rập rạp, trong nháy mắt phủ xuống khu vực quanh chiếc xe ngựa.

Hai con ngựa già và chiếc xe ngựa kia liền bị biến thành một con nhím màu đen, những giọt nước mưa và bùn lầy bị bắn tóe lên vung vẩy ra khắp nơi, nhưng kỳ lạ thay người thiếu nữ đánh xe ngựa không còn ở vị trí đang ngồi nữa. Thì ra trước lúc mưa tên rơi xuống, nàng đã nhanh nhẹn mở cửa buồng xe, chui vào bên trong.

Lực lượng ẩn chứa trong mỗi cây tên vừa được bắn tới không hề dưới mũi tên do chính Lâm Tịch bắn ra, nhưng chúng chỉ có thể xuyên thủng da thịt hai con ngựa già, chi chít cắm trên sườn xe ngựa, chứ không có một mũi nào có thể xuyên qua buồng xe ngựa.

"Răng rắc!"

Một tiếng động vang lên, hai con ngựa già bị mưa bắn chết ngã qua một bên kéo nguyên buồng xe nghiêng theo, ngay lúc đó, một nữ tử với mái tóc dài vận y phục màu trắng từ bên trong phóng ra ngoài.

Thần sắc nữ tử vận y phục màu trắng này hơi mỏi mệt, ngay khóe mắt lại có những nếp nhăn kỳ lạ, dáng người tuy không thon gầy nhưng bộ ngực lại không đều đặn, ngũ quan cân đối nhưng lại không phải tuyệt sắc...Đây là một người con gái rất kỳ lạ khiến người khác phải ngạc nhiên. Nhưng ngay lúc nàng xuất hiện, tất cả đao khách đã quen với mùi máu tươi trên chiến trường cùng với mười mấy cung tiễn thủ đang ẩn núp trong khu rừng trúc không khỏi rùng mình, nét hoảng hốt thoáng hiện trên mặt. Nguồn: http://truyenfull.vn

Họ giật mình không phải vì dung mạo nữ tử này, cũng không phải vì nàng là người tu hành, mà chính là vì thân phận của nàng!

Có thể nói Lý Kỵ Lung - người đứng sau hành động ám sát này, chính là người biết rõ nàng nhất. Tình thế đế quốc Vân Tần hiện nay vô cùng nguy hiểm, loạn trong giặc ngoài kề bên. Ngoài có cường địch từng bước lấn chiếm, trong thì vô cùng hiếu chiến, bất cứ ai ở trong quan trường đế quốc Vân Tần đều cảm nhận được đang có gió lạnh thổi qua đế quốc từng ngày, làm người phải lạnh rét và thấp thỏm lo sợ không thôi. Nhưng cho dù giặc có mạnh hơn nữa, trong có loạn hơn nữa, đế quốc Vân Tần vẫn là đế quốc mạnh nhất thế gian này, bởi vì đây là đế quốc duy nhất có thể dùng sức một mình mà tây kháng cổ quốc Đường Tàng, nam cự vương triều Đại mãng, đông chặn Huyệt Man. Còn nữ tử này chính là thân muội muội của đương kim hoàng thượng đế quốc Vân Tần, người có quyền lực tối cao ở thế gian hiện nay!

Đây mới chính là thiên nhan ngàn vạn lần khó thấy! Nếu như không phải nàng rời khỏi hoàng thành, đừng nói chi đến một tên Lăng đốc như Lý Kỵ Lung, cho dù là một gã Tỉnh đốc thì cả đời cũng chưa chắc có mấy lần được diện kiến dung nhan nữ tử này. Cho nên, tuy nói dung nhan người được gọi là trưởng công chúa điện hạ không phải là tuyệt sắc, thậm chí đôi môi nàng ta còn đơn mỏng khiến người ta có cảm giác nàng là người cạn tình bạc nghĩa, nhưng nhờ thân phận tôn quý vốn có mà Lý Kỵ Lung, người vừa rồi còn lớn tiếng muốn đổi tên là Lý Kỵ Long, một người đã nhiều năm rồi không còn đòi hỏi nhiều với nữ sắc nữa lại chăm chú nhìn vào đôi môi mỏng kia, nuốt nước miếng không ngừng, một ý nghĩ xấu xa bỗng nhiên xuất hiện trong tâm trí.

Hắn khẩn trương, sợ hãi và thô bạo nhìn người nữ tử vận đồ trắng, trong đầu hình dung ra cảnh tượng mình tận tay xé nát y phục của nàng ta, lấy hai chân đè thân thể ngọc ngà ấy xuống, rồi mình sẽ từ từ tận hưởng cái niềm vui khoái lạc trên nền tuyết trắng.

Không chỉ riêng Lý Kỵ Lung, ngay cả các đao khách dùng khăn đen che mặt cũng có cảm giác tương tự, những ý nghĩ xấu xa không ngừng xuất hiện trong đầu họ, mặc dù họ biết cô gái này là một người tu hành mạnh mẽ. Nhưng các đao khách này cũng chỉ hơi ngừng một chút, sau đó gấp gáp vung đao xông tới bao quanh xe ngựa lại.

Tên thích khách xông tới đầu tiên dùng chân đạp mạnh đầu ngựa, tựa thế nhảy cao lên, trường đao biên quân màu đen trong tay mạnh mẽ chém tới đầu thiếu nữ vận áo trắng. Nhưng nàng ta vẫn bình tĩnh đứng yên trên nóc xe, tay không một tấc sắc.

Ngay lúc này, tên thích khách đang vung đao bỗng nhiên hoảng hốt, con ngươi đang mở to co rút lại. Người thiếu nữ kia vung tay phải, tạo thành một tư thế quỷ dị với tốc độ nhanh vô cùng, chạm vào cổ tay hắn trước khi hắn kịp vung trường đao xuống.

Sau đó hắn nghe được âm thanh vỡ vụn của xương cốt cánh tay cầm trường đao, trường đao đang nắm chặt cũng bị nữ tử vận đồ trắng cướp lấy. Nàng không dừng lại tại đó, từng động tác trôi trảy liên tục được nàng thi triển: xoay chuyển cổ tay, nhẹ nhàng đưa lưỡi đao vào khe hở rất nhỏ ngay cổ áo giáp, dùng sức mạnh một cái chém bay đầu hắn...Đồng thời, bàn tay trái nàng cũng chậm rãi chạm vào lồng ngực áo giáp hắn.

"Ầm!"

Một cái chạm nhẹ, nhưng tương phản với nó là một tiếng động kinh thiên.

Cái đầu tên đao khách này bị chém bay lên trao, thân thể như bị biến thành một con diều đứt dây đánh bay ra xa rồi rớt xuống, trên ngực giáp còn in rõ một chưởng ấn.

Từ lúc tên đao khách vung đao cho đến lúc đầu thân mỗi thứ một nơi tất cả chỉ diễn ra trong một tic tắc, máu tươi vung vẩy khắp nơi, nhưng lại không có một giọt dính vào người nữ tử vận áo trắng này. Các đao khách còn lại thấy vậy liền run rẩy, khẽ ngừng lại, người nào người nấy cũng ngoái cổ nhìn thi thể không đầu ở đằng sau.

Nhưng ngay lúc này, nữ tử vận áo trắng đã nhảy xuống xe ngựa, ánh đao vừa lóe lên lại có tiếp hai cái đầu bay lên cao, trong đấy có một thi thể không đầu tiếp tục bị nàng dùng một chưởng đánh ra, cỗ thi thể này bay ra đụng phải hai người khác.

Các đao khách chung quanh chấn tỉnh tinh thần, dũng mãnh xông lên, nhưng nữ tử vận áo trắng lại chậm rãi bước tới, tựa như nàng đang đi dạo trong một công viên chứ không phải chiến đấu với kẻ địch. Mỗi một đao xuất ra, nếu như không phải là đầu thân lìa nhau thì cũng có người bị đánh chết bay ra ngoài.

Không có người nào có thể ngăn cản, ba tên đao khách đồng thời vung đao chém tới, nhưng nàng lại mạnh mẽ xoay lưỡi đao chặn đứng ba thanh đao bén lạnh đó lại, rồi khẽ dùng sức hất ra, cổ tay vừa xoay thì thanh đao lại chém ngang, ba tên đao khách đối mặt chết ngay tại chỗ.

Nàng giống như là một con voi mạnh mẽ đang lạc bước trong đàn cừu bé nhỏ, cho dù nàng có dùng chiêu thức đơn giản nhất, hoặc kẻ thù đoán được đường đao của nàng, nhưng chúng không thể ngăn cản được.

Lý Kỵ Lung đang đứng dưới cây dù che mưa không khỏi phát run, hắn biết rõ nữ tử vận đồ trắng này là người tu hành, nhưng không thể ngờ rằng nàng lại mạnh đến như vậy.

Cùng lúc đấy, trong khu rừng trúc bên cạnh, mười mấy tên tiễn thủ đầu đội nón lá vẫn đứng nguyên vị trí ban đầu, trường cung hắc thạch trong tay luôn hướng về vị trí nữ tử vận đồ trắng.

Tại một vị trí trong khu rừng trúc đằng sau mười mấy tên tiễn thủ đấy, có hai người từ từ đi tới.

Một người có vóc dáng cao to như người khổng lồ, thân mặc trọng giáp bằng đồng xanh, ngay cả khuôn mặt cũng được bao lại, tay hắn cầm chặt một thanh cự phủ song đao bén lạnh. So với người trưởng thành hắn còn cao hơn cả một cái đầu, mà thanh cự phủ song đao này lại có chiều dài gần bằng hắn. Dù là trọng giáp nặng nề hắn đang khoác trên người hay cự phủ song đao màu tuyết trắng trong tay, cả hai đều được khắc họa chi chít những phù văn tinh tế và đẹp đẽ, khiến người ta cảm giác bên trong hai đồ vật này ẩn chứa một sức mạnh không tầm thường.

Người còn lại mặc một áo bào màu xám tro bình thường, khuôn mặt phơi phơi ở ngoài để mặc nước mưa đánh vào. Dáng người hắn ta cũng như bao người khác, nhưng nét mặt hơi cau lại như một người trung niên sầu khổ, trong tay không có binh khí. Đôi tóc mai hai bên của người này có màu trắng bạc, kết hợp với phần mái trên đầu và được dùng thiết trâm ghim lại tạo thành ba búi tóc, một kiểu tóc hết sức cổ quái và làm người nhìn khó quên.

Nhìn thẳng vào chiến trường đầy máu tanh trước mắt, tên mặc trọng giáp bằng đồng xanh trầm giọng hỏi người trung niên diện mạo sầu khổ:

- Đối phó được chứ?

- Chắc là Đại Quốc Sư...miễn cưỡng có thể.

Trung niên diện mạo sầu khổ hơi nhíu mày, nói với giọng điệu không chắc chắn.

- Vậy chúng ta đi thôi.

Người mặc trọng giáp màu xanh nhất thời hưng phấn, cùng lúc, trọng giáp và cự phủ trong tay dường như đang tản phát ánh sáng màu vàng trong đêm tối.

Nước mưa từng giọt từng giọt thấm vào làm bộ áo bào trên người ướt đẫm, nhưng điều này không gây ảnh hưởng gì đến người trung niên diện mạo sầu khổ, hắn ta lắc đầu, nói: