Tiên Ma Biến

Chương 83: Vị sư huynh khoa Nội Tương năm ấy

Hầu như tất cả tân đệ tử đều đang suy đoán rốt cuộc "Chồn bạc" là ai. Nhưng dù mọi người có nghị luận như thế, thành tích trên bảng xếp hạng của "Chồn bạc" vẫn ngày một tăng lên, không ai có thể đánh bại.

Chiến tích mười lần năm sao.

Chiến tích mười một lần năm sao.

Chiến tích mười hai lần năm sao.

Đến khi chiến tích "Chồn bạc" là mười hai lần liên tục năm sao, trên bảng xếp hạng chiến tích, người đứng trên chỉ còn lại Lôi Mãng - chiến tích mười ba lần liên tục năm sao và Lưu Huỳnh - chiến tích mười bốn lần liên tục năm sao.

...

...

Chiều tối, đằng sau dải tường màu vàng dài đăng đẳng chính là những ngôi đền vô cùng an tĩnh.

Từng tia nắng mặt trời màu vàng xế chiều chiếu rọi xuống những ngôi đền cổ xưa, tạo nên một ý cảnh hết sức khác lạ.

Lâm Tịch và Khương Tiếu Y lại xuất hiện trước lối vào ngôi đền "đao và thương".

Có thể dễ dàng nhận thấy trên vai giáp hai người đều khảm năm tấm huy chương, nói cách khác, hôm nay sau khi ra ngoài, chiến tích của Lâm Tịch trên bảng xếp hạng sẽ là mười ba lần liên tục năm sao.

Kể từ lần đối chiến với Linh Thứu, Lâm Tịch bắt đầu chú trọng đến chiến tích năm sao. Trong mấy ngày vừa rồi hắn đã không ít lần sử dụng năng lực quay về mười phút trước trong khi chiến đấu, cũng chính vì nguyên nhân này nên tốc độ tiến bộ của hắn ở trận pháp "đao và thương" này thua kém lúc ở trận pháp "mâu đánh thẳng" rất nhiều.

Nhưng trong hơn mười ngày qua, chiến lực của Lâm Tịch đã được đề cao hơn trước.

Sau khi một lần nữa đạt được thành tích năm lần liên tục năm sao, Lâm Tịch đã nghe theo lời An Khả Y đề nghị, dùng phần thưởng học phần này với một học phần có được khi phá vỡ kỷ lục mâu đánh thẳng lúc trước, đổi lấy một viên Sơn hải đinh hương hoàn.

Hiện giờ tu vi thật của Lâm Tịch đã đạt đến Hồn Sĩ trung giai, có thể dễ dàng nâng cự thạch một trăm tám mươi cân. Nhờ tu vi tăng lên, trình độ tiễn kỹ của hắn cũng được đề cao, hắn đã có thể vừa chạy vừa giương cung bắn trúng mục tiêu ở ngoài trăm bước, trong đó có ba bốn tên trúng hồng tâm và khoảng năm sáu tên tuy trật nhưng không lệch hồng tâm xa lắm. Nếu như trong tình huống đứng yên bất động, an tĩnh giương cung lắp tên bắn, hắn đã dễ dàng bắn trúng các mục tiêu trong trăm bước mà không gặp bất kỳ trở ngại gì.

Về đặc huấn Chính Tương Tinh Từ Sinh Mạt đang dạy hắn, mặc dù vẫn dùng kiếm "thanh phong", nhưng số lần xuất kiếm mỗi sáng sớm hắn phải thực hiện đã tăng lên một ngàn ba trăm làn. Hơn nữa, ngoài thức rút kiếm ám sát Thanh Loan ra, hiện giờ đã tăng thêm hai thức kiếm khác là "trở tay phản sát" và "rung kiếm chiến sát". Ba thức này vốn là liên hoàn thức, một khi luyện tập thuần thục sẽ giúp ích rất nhiều khi xông trận giết địch trên chiến trường. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ngoài ra, trong những ngày đối chiến với địch thủ trong sơn cốc thí luyện, Lâm Tịch còn nghĩ đến việc dung hợp phương pháp chém giết của An Khả Y vào trong kiếm thức.

Học viện Thanh Loan có thể trở thành thánh địa đế quốc Vân Tần chính là vì người ở học viện Thanh rất lợi hại, giảng viên và giáo sư học viện Thanh Loan mạnh mẽ. Chỉ cần ngươi được một giảng viên bình thường ở đây truyền thụ trong thời gian ngắn, sợ rằng sẽ có hiệu quả gấp mười lần, thậm chí là mấy chục lần khi được người tu hành bình thường trong thế gian truyền thụ. Hơn nữa, Từ Sinh Mạt, Đông Vi và An Khả Y chính là những người nổi bật trong một học viện, những gì bọn họ đang truyền thụ cho Lâm Tịch như: cách đối chiến, thân pháp, hay đơn giản chỉ là cách giữ thăng bằng trong chiến đấu...sau này sẽ giúp ích cho Lâm Tịch rất nhiều.

Với tu vi Lâm Tịch hiện giờ, nếu như hắn không mất quá nhiều thể lực và hồn lực, sợ rằng ngay cả "Linh thứu" cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

Trong ba ngày gần nhất, dựa vào thực lực thật sự của mình, Lâm Tịch đã lấy được chiến tích năm sao. Nhờ thế, hắn đã có thể dùng năng lực quay ngược thời gian để tu hành trong ngôi đền "đao và thương."

Tính đến bây giờ, hắn vẫn không để Hạ phó viện trưởng luôn chú ý hắn từ tiểu viện ở núi Thiên Khu phải thất vọng. Bởi vì trong ngày hôm qua, hắn đã thông qua được ngôi đền "đao và thương", mở cánh cửa bằng đồng xanh. Nhưng vì kỷ lục cũ của khoa Chỉ Qua ở đây là mất sáu mươi bảy tức thông qua, trúng một đao hai thương, còn hắn phải mất đến bảy mươi tức, trúng ba đao bốn thương nên đã không thể tạo nên kỷ lục mới. Tuy nhiên, phải chú ý rằng lúc hắn thông qua ngôi đền mâu đánh thẳng, cả người hắn trước đó đã mỏi mệt vì đặc huấn quá nghiêm khắc của Phong Hành Giả.

Cho nên, hắn dự tính hôm nay mình sẽ xông vào trận pháp "đao và thương" một lần nữa.

Để chuẩn bị cho việc phá vỡ kỷ lục "đao và thương", Lâm Tịch đã cố ý nói với Đông Vi trước, Đông Vi tất nhiên đồng ý, nên trong buổi xế chiều đặc huấn Phong Hành Giả hôm nay, ông ta chỉ để Lâm Tịch làm quen với loại tên mới có tên là "toàn hoa". Nhờ như vậy, khi Lâm Tịch và Khương Tiếu Y bước tới lối vào đại sảnh "đao và thương", ngoại trừ việc hai tay Lâm Tịch hơi run rẩy ra, có thể nói trạng thái của hắn lúc này rất tốt.

Hơn nữa, đã có một lần xông qua được trận pháp "mâu đánh thẳng", hiện giờ hắn cảm thấy đại sảnh trống trải u ám này không đáng sợ như ban đầu nữa!

Lâm Tịch rất tự tin!

Tần Tích Nguyệt nói hắn thân là Thiên Tuyển cả học viện nhưng không biết nhục nhã, chỉ biết ham ăn biếng làm, tu hành không chăm chỉ, nhưng nàng không thể nào biết rằng bởi vì tâm luôn kiên trì, bởi vì có năng lực giống như Trương viện trưởng, cho nên, so với các đệ tử còn lại ở học viện Thanh Loan, hắn mới chính là người chăm chỉ hơn, chịu khổ nhiều hơn bất cứ ai.

...

- Chúc ngươi thành công!

Khương Tiếu Y vỗ vỗ vai Lâm Tịch, lớn tiếng nói.

Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói:

- Sẽ thành công.

Thấy Lâm Tịch tự tin như vậy, Khương Tiếu Y bật cười, sửa lại lời nói:

- Chắc chắn sẽ thành công!

Không chỉ nhiều lần nhìn thấy cách Lâm Tịch chiến đấu với đối thủ trong sơn cốc thí luyện, Khương Tiếu Y còn tận mắt nhìn thấy biểu hiện của Lâm Tịch trong trận pháp "đao và thương", nhờ vậy hắn đã học tập được không ít chiêu thức cũng như thân pháp. Đồng thời, càng ngày hắn càng khẳng định Lâm Tịch chính là người mình sẽ phải ngưỡng mộ và học tập, nhưng những lời Lý Ngũ đã nói ngày hôm đó cũng cảnh tỉnh hắn. Mặc dù hắn không thể nào tranh sáng với trăng, nhưng hắn vẫn có thể giúp bản thân mình phát sáng, cho nên, tâm tình của hắn khi nhìn thấy Lâm Tịch chính là nhắc nhở mình phải cố gắng hơn, chứ không phải là tự ti. Ngoài ra, hắn còn cảm thấy may mắn và đầy tự hào khi có thể sinh cùng thời đại với Lâm Tịch, trở thành đồng học và sau này sẽ là đồng đội trên chiến trường.

Lâm Tịch xông vào, bắt đầu khiêu chiến!

So sánh với lần đầu tiên xông vào "mâu đánh thẳng", tốc độ hiện giờ của Lâm Tịch đã nhanh hơn gấp đôi, gây cho người khác cảm giác hắn như một tia chớp, bàn chân thoăn thoắt như đang lướt nhanh trên mặt nước. Bỗng nhiên tiếng cơ quan chuyển động vang lên, một thanh trường đao và trường thương dũng mãnh từ trong bức tường xung quanh bắn ra, nhưng tốc độ Lâm Tịch thật sự quá nhanh, đao và thương không thể nào đâm trúng hắn được. Hắn đã tiến tới được bảy bước.

Trường kiếm trong tay hắn liên tục vung lên như gió mưa đang phiêu tán rơi rụng xuống đất. Các trường đao và trường thương liên tục từ những phương vị khác nhau đâm tới hắn, nhưng trường đao trong tay Lâm Tịch nhẹ nhàng gạt qua rồi tiếp tục tiến tới trước, tuyệt đối không cậy mạnh để đi qua.

Đây là những hình ảnh chỉ có người trong thế giới tu hành mới nhìn thấy được. Một thân ảnh màu đen chạy như điên như một tia chớp, trường đao và trường thương giống như những hạt mưa rơi xuống, có rất nhiều đao thương hoặc lướt qua hoặc suýt đâm trúng, nhưng hết lần này tới lần khác lại không ảnh hưởng đến động tác của hắn.

Sau khi liên tục xông qua khoảng cách hơn một trăm hai mươi bước, đầu gối Lâm Tịch mới bị một trường đao từ vị trí rất hiểm độc chém trúng, sau đó lại bị trường thương đâm ngã xuống đất. Nhưng hắn không dừng lại quá lâu, nhanh chóng đứng lên. Sau khi liên tục ngã đến bốn lần, Lâm Tịch đã xông đến cánh cửa bằng đồng xanh.

Mặc dù thân thể hắn đã đạt đến cực hạn, da thịt toàn thân bị cơn đau nhức bao phủ đến nỗi muốn co rút lại, thậm chí hắn còn có cảm giác trường kiếm màu đen trong tay mình như đã biến thành một ngọn núi khổng lồ, vô vùng nặng nề. Nhưng sâu trong nội tâm, hắn cảm thấy rất vui. Bởi vì lần này hắn đã dựa vào năng lực thật sự của mình, cố gắng chống đỡ đến bước cuối cùng. Chăm chỉ và chịu khổ hơn bất cứ đệ tử nào cuối cùng đã được hồi báo, tốc độ tu hành của hắn đang tăng lên rất nhanh!

- Trở về!

Sau khi lấy tay chạm nhẹ vào cánh cửa bằng đồng xanh nặng nề và lạnh như băng, Lâm Tịch vừa ho khan vừa thở hổn hển, thầm nói hai chữ này.

...

Mọi thứ trở về như ban đầu mười phút trước, hiện giờ Lâm Tịch đang ở trạng thái tốt nhất.

Hắn vẫn xông vào trận pháp trước mặt với một tốc độ kinh khủng, khiến cả Lý Ngũ đang ẩn núp quan sát cũng phải kinh hãi, cả người lướt nhẹ trên mặt đất đại sảnh như nước chảy mây trôi, nhưng lại gây cho người nhìn cảm giác cho dù có thiên quân vạn mã ở đây cũng không thể ngăn cản bước tiến Lâm Tịch được.

Sau khi liên tục xông qua hơn một trăm hai mươi bước, một trường đao màu đen đột nhiên hiểm độc phóng ra chém vào đùi phải hắn, nhưng Lâm Tịch tinh xảo bước nhanh một chân qua né tránh, căn bản không để động tác đang rất lưu loát của mình gặp phải trở ngại nào.

Sau một trăm sáu mươi bước, một cây trường thương màu đen vẽ một hình vòng cung trên không trung rồi đâm thẳng tới sau lưng hắn, Lâm Tịch nhanh nhẹn dùng thức kiếm trở tay phản sát đánh văng.

Một trăm bảy mươi bước...một trăm tám mươi bước...vẫn không có một đao một thương nào đâm trúng hay chém trúng người hắn!

Ngay lúc chỉ còn cách cánh cửa bằng đồng xanh mười bước cuối cùng, một cảnh tượng khiến Khương Tiếu Y và Lý Ngũ phải rung động xuất hiện: Lâm Tịch không do dự phóng người lên trước, kết hợp với các trường thương trường đao đang phóng tới như tạo thành một đóa hoa màu đen nở rộ.

Lần này có một trường đao màu đen chém trúng người hắn, nhưng tình cảnh của hắn trên không trung không thê thảm như trước. Lâm Tịch tinh chuẩn điều chỉnh thân thể mình thăng bằng lại, xoay người ngay trên không trung, mạnh mẽ vung kiếm sử dụng thức kiếm "xuất kiếm ám sát", tựa như có một thích khách đột ngột xuất hiện nhảy lên chém đầu đại tướng kẻ địch, một kiếm này chém mạnh vào cánh cửa bằng đồng xanh.

"Keng!"

Đây là một thức kiếm được Lâm Tịch sử dụng toàn lực, cộng với khí thế dũng mãnh lao tới trước của hắn, cánh cửa bằng đồng xanh lập tức phát ra những ánh lửa le lói. Lực kiếm mạnh đến nỗi làm cho thanh trường kiếm màu đen được tôi luyện hơn trăm lần này phải cong lại hơn một nửa, gần như bị bẻ gãy. Nhưng sau một kiếm này, cánh cửa bằng đồng xanh phát ra những tiếng động rất nặng nề rồi mở ra. Ánh nắng hoàng hôn từ bên ngoài hắt xuống, chiếu rọi tấm áo giáp màu đen Lâm Tịch đang mặc trên người, phảng phất như phát ra ánh sáng vinh quang chói lọi.

- Phù...

Lâm Tịch thở dài một cái, nhìn thoáng qua cảnh vật đằng sau cánh cửa bằng đồng xanh. Đó vẫn là hình ảnh ngôi đền tiếp theo cùng với đám cỏ dại mọc hai bên, nhưng trong mắt hắn đấy lại là những hình ảnh hết sức tươi đẹp. Hắn từ từ xoay người lại, thấy Lý Ngũ đang đi tới gần mình.

Lâm Tịch không vì mình đã xông qua được ngôi đền này mà kiêu ngạo, cung kính thi lễ, sau đó hưng phấn hỏi:

- Lão sư, lần này đệ tử mất hết bao lâu?

Lý Ngũ nhìn thanh trường kiếm bị cong veo trong tay Lâm Tịch, chân thành đáp lễ rồi nói:

- Năm mươi chín tức, trúng một đao.

Trong lòng người giảng viên này, Lâm Tịch đã trở thành viên minh châu cần phải được chăm sóc cẩn thận, cho nên, mặc dù đây vẫn là đệ tử học viện nhưng đã đủ tư cách khiến hắn phải tôn kính.

- Vẫn chậm hơn sư huynh khoa Nội Tương một chút...nhưng mà, lại nhanh hơn kỷ lục khoa Chỉ Qua không ít.

Lâm Tịch thỏa mãn cười. Hắn nhớ rõ ràng kỷ lục khoa Chỉ Qua chính là sáu mươi bảy tức, trúng một đao hai thương.

- Ngươi phá kỷ lục khoa Chỉ Qua, cho nên lại có thêm phần thưởng một học phần. Cộng thêm một học phần chưa đổi từ việc gần đây ngươi đạt được thành tích năm lần năm sao, cho nên, hiện giờ ngươi tổng cộng có hai học phần có thể dùng.

Lý Ngũ đi tới nhận lấy cuốn da dê nhỏ trong tay Khương Tiếu Y, bắt đầu sửa đổi kỷ lục được ghi trên đó.

Thấy Lý Ngũ không dặn dò gì thêm nữa, Lâm Tịch thi lễ một cái liền chuẩn bị rời đi, thuận tiện muốn xem thử ngôi đền kế tiếp sẽ huấn luyện những gì, sau đó nhanh chóng về lầu tân sinh sớm hơn. Bởi vì sáng nay giảng viên Mộc Thanh đã căn dặn rằng ngày mai bọn họ sẽ học môn dã ngoại cầu sinh, địa điểm học lần này là một nơi rất sâu trong sơn mạch Đăng Thiên, hơn nữa, thời gian khóa học này sẽ kéo dài hơn bình thường. Do quy định môn học dã ngoại cầu sinh không cho phép đệ tử mang theo thức ăn riêng, cho nên, những tân đệ tử đã có kinh nghiệm lần trước sẽ tranh thủ về sớm trong tối nay, ăn nhiều hơn một chút. Nếu như hắn về trễ, sợ rằng sẽ không còn nhiều thức ăn nữa, khi đó, việc học môn dã ngoại cầu sinh trong mấy ngày kế tiếp sẽ rất khó khăn.

Nhưng vừa bước ra khỏi cánh cửa bằng đồng xanh, Lâm Tịch tình cờ nhìn thấy thanh kiếm mình đã bị xiêu vẹo, nghĩ đến lần trước mình còn bị u đầu một lần, nên hắn hơi cười cười, sau đó trẻ con quay đầu lại hỏi Lý Ngũ:

- Lão sư, lần trước lão sư nói đệ tử là người đầu tiên dùng đầu để mở cửa. Vậy có phải lần này, đệ tử cũng là người đầu tiên dùng kiếm để chém cửa không?

- Lần này không phải.

Trong đại sảnh u ám, thân thể Lý Ngũ hơi run rẩy, chậm rãi lắc đầu:

- Ngươi là người thứ hai!

- Người thứ hai?

Lâm Tịch ngẩn người, nhưng chợt có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, hắn kinh ngạc nói:

- Người thứ nhất...không phải là vị sư huynh khoa Nội Tương đang giữ kỷ lục cao nhất đấy chứ?

Trong đại sảnh u ám, Lý Ngũ không nói gì, một hồi lâu sau mới gật đầu.

- Huynh ấy là sư huynh đã tốt nghiệp rồi sao? Huynh ấy đang ở đâu?

Khương Tiếu Y cũng tò mò, bật thốt hỏi câu này. Nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy không ổn, nên vội bổ sung:

- Lão sư...không biết lão sư có thể trả lời không?

- Ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết hắn ta còn sống.

Lý Ngũ hít một hơi thật sau, bất giác siết chặt nắm tay mình lại, nhưng vì dùng quá sức nên móng tay đã cứa nhẹ vào da thịt mà không hề hay biết. Vì ở góc khuất nên Lâm Tịch và Khương Tiếu Y không thể nào nhìn thấy cảnh này. Vị giảng viên có vết săm rất dữ tợn trên mặt này hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói:

- Có lẽ...sau này các ngươi có cơ hội nhìn thấy hắn.