Tiên Môn

Chương 67: Cùng Sư Phụ Ngắm Trăng

"A a a...!".

"Sư phụ! Nước trong hồ... a a...!!".

...

Dẫu trước khi bị người đạp xuống hồ Lăng Tiểu Ngư ít nhiều đã có hoài nghi, nhưng cho đến tận lúc này thì hắn mới nhận ra rằng sự hoài nghi của mình, nó vẫn quá chênh lệch so với thực tế.

Lăng Thanh Trúc, nàng xấu xa hơn những gì hắn có thể tưởng tượng nhiều lắm.

Vượt xa điều hắn ngờ vực, loại Huyết Bi thủy đang vây lấy hắn đây thực đáng sợ vô cùng. Thân là tu sĩ vấn đỉnh, ấy vậy mà hắn lại vô phương ngăn chặn được sự xâm nhập của nó. Nguồn năng lượng kỳ quái cùng độc tố hoà quyện bên trong, chúng đang xuyên qua da thịt hắn, gân cốt hắn. Chúng làm hắn phải đau đớn, buộc hắn phải kêu gào...

Cái cảm giác này, hai chữ "thống khổ" chỉ e còn chưa đủ để hình dung. Xét ra, so với áp lực nghiền ép bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động thì nó còn kinh khủng hơn gấp chục lần...

Đây đâu phải cái gì "bồi bổ" như lời Lăng Thanh Trúc đã nói ban nãy, rành rành là cực hình chính hiệu.

Có nâng cao thể chất, mở rộng kinh mạch hay không còn chưa biết, trước mắt, những gì mà Lăng Tiểu Ngư thấy được duy chỉ một chữ: sợ.

Phải, hắn sợ. Lần đầu tiên trong đời hắn mới cảm nhận được rõ ràng cái gọi là sống không bằng chết. Loại đau đớn này, nó không chỉ hoành hành ở thân xác, nơi tâm can xương tủy mà còn đánh luôn vào linh hồn.

Trừu hồn luyện phách, bất quá cũng là như vầy đi.

...

"A a a...!!".

"Sư phụ, cứu con...!!".

Sát mép hồ, Lăng Tiểu Ngư đã không ngừng giãy giụa, cầu xin. Tất nhiên là hắn cũng rất muốn tự nhảy ra khỏi hồ. Ngặt một điều là... hắn ra không được. Vừa nãy, ngay thời điểm đem Lăng Tiểu Ngư hắn đạp xuống hồ xong thì đứng phía trên Lăng Thanh Trúc cũng đã liền giăng ra kết giới. Mặc dù nó chẳng quá phức tạp nhưng với bản lĩnh hiện tại của Lăng Tiểu Ngư, muốn tự thoát ra căn bản là si tâm vọng tưởng.

Vô pháp, hắn chỉ còn biết mở miệng cầu cứu ân sư.

Đau lòng thay, vị sư phụ này của hắn, nàng lại tỏ vẻ dửng dưng không thèm lý tới. Thay vì ra tay cứu giúp thì nàng chỉ đơn giản bảo: "Cố chịu đi. Nó cũng không thật sự sẽ giết chết ngươi đâu".

...

Sự thể là như vậy đấy. Lăng Thanh Trúc vốn dĩ vẫn còn chưa muốn bỏ qua cho sự "ngu nhốc" của Lăng Tiểu Ngư. Nàng đã sớm chuẩn bị để trừng phạt hắn. Người ta vẫn thường nói đau rồi khắc sẽ tỉnh, nay với Huyết Bi thủy, Lăng Thanh Trúc nàng không tin là không thể đánh thức được đồ nhi.

"Hứm... Để ta coi sau này tiểu tử ngươi còn dám làm ra những hành động ngu ngốc nữa không".

...

Đối lập với quang cảnh yên ả thanh bình ở phía trước, sau cửa động Huyền Âm, tiếng la hét cứ vang lên liên tục. Khá là thảm thiết.

Thế rồi, từ to chuyển thành nhỏ, từ nhỏ hoá thành không, những tiếng kêu la rất nhanh liền tắt lịm.

Lăng Tiểu Ngư, hắn rốt cuộc cũng đã được người giải thoát khỏi cực hình.

...

"Soạt...".

Một cách nhẹ nhàng, sau khi từ bên dưới lòng đất đi lên, Lăng Thanh Trúc cẩn thận đem kẻ đang bồng trên tay đặt xuống bệ đá, đầu kê lên chiếc bồ đoàn cũ kỹ.

Nàng thi pháp một hồi để giúp người hấp thu, chuyển hoá dược lực của Huyết Bi, xong rồi mới lặng lẽ thở ra một ngụm trọc khí.

Cúi nhìn gương mặt nhợt nhạt với đôi mắt nhắm nghiền của Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc thấp giọng nói ra: "Tất cả đều là lỗi của tiểu tử ngươi. Ai bảo hôm đó ngươi doạ ta phải lo lắng, sợ hãi...".

"Tuy là ngươi đã quỳ gối, đã thành khẩn nhận sai, cũng đã hứa sẽ không làm ra những hành động ngu ngốc nữa, nhưng ta vẫn khó có thể cứ vậy mà cho qua được. Đại Trù dù hay ba hoa, tính tình ranh mãnh nhưng ít ra nó còn biết sợ, biết lúc nào thì nên dừng lại. Còn tiểu tử ngươi...".

"Trông bề ngoài thì khù khờ chất phác mà tâm chí lại quá cố chấp đi. Nhiều lúc ta đây còn cảm thấy ngươi rất đáng sợ a".

"Trên đời này, quân tử ta chẳng ngán, tiểu nhân ta cũng chẳng ngại, nhưng loại người một khi đã quyết thì phải làm bằng được như ngươi, ta thật là e dè lắm...".

"Haizzz... Những lời ngươi hứa, bình thường thì ta tin ngươi sẽ tuân thủ. Nhưng tới chừng sự cố chấp của ngươi nổi lên, ta chỉ lo ngươi lại đi làm ra mấy việc ngu ngốc... Lần này để ngươi ăn chút đau khổ, hi vọng sẽ khiến ngươi biết sợ mà tiết chế một chút...".

"Tiểu Ngư Nhi, sư phụ cũng không phải thực muốn tra tấn ngươi đâu...".

Lăng Thanh Trúc đã nói, và nói rất nhiều. Bao nhiêu ý nghĩ trong lòng, tất cả đều được nàng phơi bày trọn vẹn.

Đáng tiếc, những lời chân tâm thật dạ ấy, nghe được cũng chỉ mỗi một mình nàng. Mà có lẽ Lăng Thanh Trúc nàng cũng chỉ có thể đem tâm tư phơi bày trong trường hợp như vậy thôi...

...

Từng phút qua đi, từng giờ trôi mất, cảnh vật loáng cái đã lại đổi thay. Mặt trời đã lặn, sao trời đã lên.

Giữa màu đen huyền bí bao trùm vạn vật thế gian, bên trong Huyền Âm Động, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng đã từ trong hôn mê tỉnh lại.

Sau một tiếng "ưm" khẽ, hắn từ từ mở mắt, dần định thần quan sát chung quanh.

"Là Huyền Âm Động...".

Chuyển mình ngồi dậy, hắn thoáng kiểm tra thân thể, thấy chiếc áo trước cởi ra giờ đã mặc vào tươm tất, tứ chi phủ tạng cũng chẳng bị thương tổn chút gì thì nhất thời không khỏi nghi hoặc: "Sao lại như vầy? Ta nhớ lúc bị sư phụ đạp xuống hồ, Huyết Bi thủy đã xâm nhập và giày vò ta rất kinh khủng kia mà...".

"Lẽ nào ta nằm mơ?".

"Nhưng mà... hình như cũng không phải mơ".

Chợt nhớ tới điều gì, Lăng Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, đưa mắt tìm kiếm.

"Sư phụ đâu? Người hình như không có trong động...".

Mang theo nghi vấn, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng rời khỏi bệ đá, lần theo trí nhớ tìm xuống cái hồ chứa đầy thứ chất lỏng màu đỏ gọi là Huyết Bi - nơi hắn đã nếm trải cảm giác sống không bằng chết trước đó.

"Đúng là hồ nước này. Như vậy có nghĩa những gì ta trải qua hết thảy đều thật".

"Chỉ là... sư phụ đã đi đâu rồi?".

Phần vì ám ảnh, nửa do thắc mắc, Lăng Tiểu Ngư đã chẳng ở lại quá lâu. Sau khi xác định những hình ảnh trong trí nhớ là sự tình có thật thì hắn liền quay gót rời đi.

Bước ra ngoài cửa động Huyền Âm, hắn tiếp tục tiến lên phía trước, vốn nghĩ quay trở về căn phòng ở cạnh Tĩnh Hương Đường của mình. Nhưng, dự tính chỉ vừa mới thực thi, chân còn chưa đi ra được bao nhiêu bước thì hắn bỗng bất ngờ khựng lại.

Mắt ngó sang phải, Lăng Tiểu Ngư nhìn thân ảnh đang đứng dưới gốc cây gần đó, bật thốt: "Sư phụ?".

Nghe được tiếng đồ nhi, Lăng Thanh Trúc lúc này mới tạm ngừng xem trăng, xoay đầu lại.

"Qua đây".

Lăng Tiểu Ngư hơi chần chừ nhưng rồi cũng y lời bước qua. Khi hắn vừa đến tàn cây thì Lăng Thanh Trúc đột nhiên quay lưng đi về hướng khác.

"Theo ta".

...

Dưới ánh trăng non dịu nhẹ, trong bầu không khí có phần tịch mịch, Lăng Thanh Trúc và Lăng Tiểu Ngư, hai sư đồ kẻ trước người sau cứ thế lặng lẽ bước đi. Suốt cả đoạn đường cũng chả ai mở miệng nói với ai câu nào...

Mãi tận một khắc sau.

Cái chỗ hiện tại xét ra quả cũng có phần đặc biệt. Không bởi sự cầu kỳ hoa lệ mà do vị trí. Nó chẳng ở bên trên hay bên dưới, nơi nó hiện hữu đây là giữa vách núi cheo leo, vô cùng hiểm trở.

Chỗ này... là một mỏm đá.

...

"Vù vù... vù...".

"Vù... vù...".

Mái tóc dài nhẹ bay trong gió, Lăng Thanh Trúc nói trong khi lưng vẫn đang quay về phía Lăng Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi thấy phong cảnh ở đây thế nào?".

"Hmm... Rất không tệ. Chỉ là...".

"Sao?".

"Nó hơi cô tịch".

"Cô tịch ư?".

Lăng Thanh Trúc tán đồng, giọng chợt vương chút vị xa xăm: "Phải, ở đây quả là có phần cô tịch".

"Sư phụ..." - Lăng Tiểu Ngư ngập ngừng, thử hỏi - "Mỏm đá này, người thường đến sao?".

Trái với suy nghĩ của Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc lắc đầu, phủ định: "Không. Ta rất ít khi tới đây. Hôm nay... chắc có lẽ tâm trạng ta không được tốt...".

"Sư phụ, có phải người còn giận đệ tử?".

"Giận ngươi?".

Lăng Thanh Trúc nở nụ cười nhạt, xoay lại hỏi: "Ngươi cảm thấy ta nên tiếp tục giận?".

"Tiểu Ngư Nhi, ta cũng không tệ đến thế đâu".

"Nhưng mà... Tiểu Ngư Nhi, chẳng phải ngươi mới là người nên oán giận sao?".

"Đệ tử?" - Lăng Tiểu Ngư hơi mờ mịt - "Tại sao đệ tử lại phải oán giận?".

"Hôm nay ta đối với ngươi như vậy, khiến cho ngươi phải sống dở chết dở như vậy, ngươi lẽ nào không oán trách?".

"Đệ tử sao có thể. Đệ tử đã làm sai, phải chịu trừng phạt là thích đáng".

"Ngươi thật nghĩ như vậy? Một chút cũng không trách?".

"Không trách".

"Hì hì... Đúng là đồ ngốc".

Liếc thấy kẻ nào đó đã bị mình làm cho u u mê mê, Lăng Thanh Trúc lại càng buồn cười. Nàng vội kìm nén, miệng bảo: "Ngươi đứng xa thế làm gì, qua bên này đi".

"Vâng".

...

"Đừng có đứng nữa, ngồi xuống đi".

"Vâng".

Lời thầy Lăng Tiểu Ngư đâu dám trái, lập tức ngồi theo. Nhưng, hắn ngồi còn chưa ấm mông thì bên cạnh, vị sư phụ kia của hắn đã rất không câu nệ mà ngả lưng ra nằm. Đã vậy, nàng lại còn muốn hắn nằm theo nữa.

"Tiểu Ngư Nhi, nằm xuống đi".

"Sư phụ, thế này... không hay lắm".

"Có cái gì mà không hay?".

"Sư phụ... Nam nữ thụ thụ bất thân".

Không như lần trước, thời điểm ở bên trong Huyền Âm Động, lần này Lăng Thanh Trúc đã hoàn toàn miễn nhiễm. Nàng bĩu môi: "Cái gì mà nam với nữ. Ta là sư phụ ngươi, còn ngươi là đệ tử của ta, giữa chúng ta há có khả năng phát sinh chuyện gì đó?".

"Ạ ạ ạ... Hay là Tiểu Ngư Nhi ngươi...".

"Thành thật khai đi. Tiểu tử ngươi có phải là có những ý nghĩ khinh nhờn với ta hay không?".