Tiên Môn

Chương 69: Ngươi Là Thiên Ngư Thể

...

Bên trong thạch động.

Không như lần trước Lăng Tiểu Ngư ghé qua, lần này sư phụ hắn, nàng đã hiện ra với một tư thế và tâm thái khác. Nhàn hạ hơn nhiều.

Thay vì nơi bệ đá, trên tấm bồ đoàn cũ kỹ thì lúc này, vị trí mà nàng đang ngồi lại là ngay giữa động, chỗ chiếc bàn đá. Dĩ nhiên là chẳng phải điều tức hay tu luyện chi hết. Việc nàng đang làm chỉ đơn giản là tay cầm tách trà, miệng nhâm nhi...

Dừng cách ân sư khoảng tầm ba bước chân, Lăng Tiểu Ngư cúi đầu chào hỏi: "Sư phụ".

Lăng Thanh Trúc đưa mắt liếc qua một vòng, đem tách trà đặt xuống rồi nói: "Thân thể của ngươi coi bộ đã tốt lên rất nhiều... Được rồi, nói đi. Tiểu tử ngươi chạy tới kiếm ta có việc gì?".

"Sư phụ... Hmm, đệ tử có một vấn đề khó nghĩ, mong sư phụ có thể giúp đệ tử giải đáp".

"Vấn đề? Vấn đề gì?".

"Ưm... Sư phụ, chuyện là vầy...".

Lăng Tiểu Ngư bắt đầu đem sự thể đã phát sinh trên người mình kể lại tận tường. Từ chuyện vết bớt kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện rồi ngày một rõ nét cho đến việc tốc độ tu luyện được đề thăng gấp bốn lần so với lẽ thường, toàn bộ đều được hắn tường thuật chi tiết, không chút nào che giấu.

Chừng khi kể xong, hắn liền xoè tay ra, hướng lòng bàn tay về phía Lăng Thanh Trúc mà rằng: "Sư phụ, người xem. Đây chính là vết bớt kỳ lạ mà đệ tử vừa đề cập".

"Tiểu Ngư Nhi, ngươi lại gần đây".

Thái độ đã khó có thể điềm nhiên được nữa, Lăng Thanh Trúc chỉ vào chiếc ghế đá bên cạnh, giục: "Ngươi ngồi ở đây".

Nhận ra vẻ mặt có phần nghiêm trọng của ân sư, Lăng Tiểu Ngư cũng tự hiểu, chẳng dám nói nhiều, lập tức làm theo.

"Đưa tay ra cho ta xem".

"Vâng".

Bàn tay trái vừa được Lăng Tiểu Ngư đưa ra thì nơi đối diện, Lăng Thanh Trúc cũng nhanh chóng cầm lấy, bắt đầu tra xét...

Quá trình kiểm tra đã diễn ra lâu hơn dự kiến của Lăng Tiểu Ngư rất nhiều. Và nét mặt của sư phụ hắn, nó cũng khó coi hơn trước rất nhiều. Càng lúc càng tệ.

"Tiểu Ngư Nhi, thời điểm vết bớt này xuất hiện chính xác là lúc nào?".

"Thưa sư phụ, là bảy ngày sau tính từ lúc đệ tử từ chỗ người trở về".

"Vậy trong lúc tu luyện, ngươi có cảm nhận được sự bất thường từ vết bớt này không?".

"Không có." Lăng Tiểu Ngư thành thật lắc đầu.

Lăng Thanh Trúc thoáng trầm ngâm, vài giây sau thì hỏi tiếp: "Theo lời ngươi thì ngươi càng tu luyện, vết bớt sẽ càng trở nên rõ nét. Vậy cùng với sự thay đổi này, tốc độ tu luyện của ngươi có bị ảnh hưởng gì hay không?".

"Mặc dù không quá rõ ràng, nhưng...".

"Thế nào?".

"Sư phụ, đệ tử có linh cảm tốc độ tu luyện của mình sẽ còn tiếp tục đề thăng lên nữa".

...

Đợi một lúc vẫn chưa thấy Lăng Thanh Trúc nói năng gì, Lăng Tiểu Ngư không khỏi trở nên lo lắng: "Sư phụ, người có phải đã phát hiện ra điều gì không? Là điều xấu sao?".

Lăng Thanh Trúc ngước lên, nhẹ lắc đầu: "Xấu hay không thì tạm thời vẫn chưa thể biết được. Ta cần xem xét thêm".

Chuyển mình đứng dậy, nàng tiến về phía bệ đá - nơi vẫn luôn được dùng để đả toạ, luyện công, vừa đi vừa nói: "Tiểu Ngư Nhi, đi qua bên này".

...

"Ngươi trước hãy uống cái này vào rồi mau chóng vận công hấp thu dược lực".

"Sư phụ, nước này là?".

"Bảo uống thì ngươi cứ uống đi. Không có chết đâu mà lo".

Sau khi giao cho Lăng Tiểu Ngư một chiếc lọ đựng dược thủy và bắt hắn uống xong thì Lăng Thanh Trúc cũng bắt đầu tự mình xuất thủ. Nàng lấy từ trong không gian giới chỉ ra một mớ đồ vật; nào linh phù, tinh thạch, linh thạch, hết thảy đều có đủ.

"Sư phụ, người... người đang bố trận phải không?".

"Ừ... Đây là một cổ trận ta tình cờ học được. Nó sẽ trợ giúp việc tìm hiểu sự biến đổi trên người ngươi".

"Sư phụ, con có giúp được gì không?".

"Ngươi lo tập trung hấp thu dược lực là đã giúp ta rồi".

Tạm bỏ qua đồ nhi, Lăng Thanh Trúc chả buồn nói thêm gì nữa. Thay vào đó, nàng đặt hết tâm tư vào việc bố trí trận pháp...

Cũng không rõ cái trận pháp kia Lăng Thanh Trúc nàng đã từng bày ra hay chưa mà lần này bố trí, động tác lại thuần thục vô cùng, chẳng mất bao nhiêu thời gian liền hoàn thành.

Thần tình nghiêm túc, nàng căn dặn: "Tiểu Ngư Nhi, bây giờ ta sẽ khởi động trận pháp; trong quá trình tra xét này, cơ thể ngươi khó tránh sẽ phải chịu chút đau đớn, ngươi nhớ cố nén nhịn. Nhớ, tuyệt đối không được kháng cự".

"Sư phụ, đệ tử biết rồi. Đệ tử sẽ kiên trì chịu đựng".

"Tốt".

Lăng Thanh Trúc gật nhẹ, kế đấy thì bắt đầu đem trận pháp mình vừa bày ra khởi động.

Song thủ bắt quyết, nàng hô khẽ: "Phục - Minh - Lâm - Khởi!".

"Ong!".

"Ong!".

Ngay khi lời Lăng Thanh Trúc vừa dứt, trận pháp cũng liền chính thức vận hành. Xung quanh Lăng Tiểu Ngư, mười hai tấm linh phù, hai mươi bốn viên tinh thạch đồng loạt sáng lên. Tất cả cùng nhau tạo thành một vòng tròn rực rỡ kim quang bao trùm lấy hắn...

"Tiểu Ngư Nhi, xoè tay trái ra!".

"Vâng!".

Cùng ngồi với Lăng Tiểu Ngư, ở chiều đối diện, Lăng Thanh Trúc mau chóng đưa tay về trước, chạm vào tay hắn.

"Hừ, có trận pháp trợ giúp, ta không tin là vẫn không thể tra ra được ngươi!".

...

Với quyết tâm phải nhìn rõ căn nguyên, phải tra được sự bất thường của vết bớt nơi lòng bàn tay trái của đồ nhi, Lăng Thanh Trúc chuyến này đã dốc hết bổn sự ra dùng. Đừng thấy từ nãy giờ nàng ra tay mau lẹ mà lầm; thực chất, mười hai tấm linh phù cùng hai mươi bốn viên tinh thạch kia, mỗi một cái đều là bảo vật cả đấy. Thêm nữa, cái trận pháp mà nàng đang sử dụng đây, xét lai lịch nó cũng chẳng tầm thường.

Tài liệu trân quý, trận pháp cao thâm cộng thêm bản thân đã tự mình xuất thủ, Lăng Thanh Trúc rất có lòng tin, rằng nhanh thôi nàng sẽ khám phá ra được bí ẩn trong cơ thể đồ nhi.

Nhưng thực tế thì... nàng đã lầm. Mặc cho Lăng Thanh Trúc nàng có cố gắng thế nào, nỗ lực ra sao, bí ẩn như cũ vẫn hoàn bí ẩn. Bất thường đúng là có đấy, chỉ là... nàng tra không được. Khám phá ra, chẳng gì ngoài trống rỗng...

...

"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!".

"Đúng là khốn kiếp! Ta đây đã tiêu tốn xấp xỉ một nửa lực lượng của linh phù và tinh thạch rồi mà vẫn chưa lần ra được chút vết tích gì...".

"Cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ bí ẩn còn chưa tra ra thì bảo vật của ta đã biến thành rác rưởi hết cả rồi...".

"Không được. Ta phải dừng thôi".

Trong lòng đã có quyết định, sau gần nửa giờ làm việc không công, Lăng Thanh Trúc rốt cuộc đành từ bỏ, đem mớ linh phù cùng tinh thạch, linh thạch của mình thu lại vào giới chỉ.

Đợi nàng dọn xong, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới nén đau cất tiếng: "Sư phụ, người... người có tra ra được gì không?".

"Chuyện này à...".

Lăng Thanh Trúc tạm ngưng, nội tâm thầm nghĩ: "Mình đây tốt xấu gì cũng là một vị chân nhân hậu kỳ, lại còn là sư phụ. Lúc nãy rình rang như vậy, nếu mà bây giờ thừa nhận thất bại, một chút cũng tra không ra thì mất mặt quá...".

"Hmmm... Hay là trước cứ tạm thời ứng phó, chờ mình tìm ra biện pháp rồi tính tiếp. Dù sao Tiểu Ngư Nhi cũng ngốc như vậy, chắc sẽ không hoài nghi gì đâu".

Đã thông suốt, Lăng Thanh Trúc cố bày ra dáng vẻ điềm nhiên nhất có thể, rất có phong phạm cao nhân mà chậm rãi bước xuống bệ.

"Tiểu Ngư Nhi, không cần gấp. Qua bên kia, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện".

Uống trà?

Mặc dù trong lòng hơi khó hiểu nhưng Lăng Tiểu Ngư vẫn y lời làm theo.

...

Trên chiếc ghế ban nãy đã ngồi, Lăng Thanh Trúc đưa tay tự rót cho mình một ly trà, nhâm nhi một ngụm rồi mới từ tốn nói: "Tiểu Ngư Nhi, vừa nãy ta cẩn thận kiểm tra, đã tìm ra hơn phân nửa sự bất thường trong cơ thể ngươi".

"Thực ra căn nguyên khiến cho vết bớt bỗng nhiên xuất hiện và giúp ngươi đề thăng tốc độ tu luyện, hết thảy đều nằm ở sự thức tỉnh thể chất của bản thân ngươi".

Thức tỉnh thể chất?

Lăng Tiểu Ngư nghe xong, trong lòng nhất thời nghi hoặc. Từ nhỏ đến lớn, số cổ thư điển tịch hắn xem qua không ít nhưng hình như... bốn chữ này vẫn chưa một lần được thấy.

"Sư phụ, như thế nào là thức tỉnh thể chất?".

"Thể chất thức tỉnh là một vấn đề rất bí ẩn, xưa nay rất hiếm khi xảy ra. Tiểu tử ngươi không biết cũng là bình thường".

Vẫn giữ cái vẻ cao thâm mạt trắc nọ, Lăng Thanh Trúc tiếp tục: "Hmm, Tiểu Ngư Nhi, thân thể con người tồn tại rất nhiều bí ẩn, kể cả có là chân nhân đạo pháp thâm huyền đôi khi cũng vô pháp nhìn thấu. Có những loại thể chất cực khó phát hiện, phải đợi đến khi chịu sự tác động nào đó thì mới bộc lộ ra. Tiểu tử ngươi chính là một trường hợp như vậy đấy".

"Sư phụ, ý người là đệ tử nắm giữ một loại thể chất đặc biệt mà trước giờ vẫn không hay biết?".

"Ừm." - Lăng Thanh Trúc gật đầu - "Thể chất này của ngươi, nếu ta đoán không lầm thì hẳn là Thiên Ngư thể".

"Thiên Ngư Thể?".

Lăng Tiểu Ngư theo phản xạ cúi nhìn lòng bàn tay trái của mình, thoáng nghĩ rồi gật gù: "Thì ra là vậy. Thảo nào trên tay đệ tử lại bỗng nhiên xuất hiện vết bớt hình con cá này".

"Ừm, đúng là vậy đấy. Theo ta biết thì người mang thể chất Thiên Ngư, trên cơ thể sẽ tự động hiện ra một vết bớt hình con cá".

Ngoài miệng thì Lăng Thanh Trúc ra vẻ tán đồng, thế nhưng khi nàng quay lưng về phía Lăng Tiểu Ngư... Khoé môi nàng, nó đã nhếch lên trong khi lòng thì âm thầm cảm thán: "Trên đời này chắc cũng chỉ có tên đồ nhi này của mình mới ngốc tới như vậy...".