Tiên Môn

Chương 94: Đều Có Toan Tính

Mấy lời khích tướng của Chu Đại Trù cũng chẳng lạ lẫm gì, đại loại đều là những câu như:

"Sư huynh, công phu né tránh không tệ a".

"Ài... Sư huynh, chúng ta là đang đánh nhau, không phải chơi trốn tìm...".

"Sư huynh, ngươi nếu cứ tránh đông tránh tây như vậy... sớm muộn gì cũng sẽ biến thành thỏ đấy".

...

Chu Đại Trù cứ như vậy, vừa đánh vừa châm chọc, có điều hiệu quả thì lại chả được bao nhiêu.

Hàm dưỡng của Tô Triệt kia thật sự rất tốt, mặc cho bị người mỉa mai, xem thường thì hắn vẫn như cũ luôn tránh đối đầu trực diện. Và điều này quả khiến Chu Đại Trù cảm thấy khá là bực bội.

Nghĩ mà coi, Chu Đại Trù hắn đã hao phí tâm tư, tổn hao bao nhiêu là nước bọt thế kia mà kết quả nhận về lại chỉ là một con số không tròn trịa, thử hỏi hắn sao có thể dễ chịu cho được?

"Đáng ghét thật. Cái con rùa này...".

Khuôn mặt hầm hầm, Chu Đại Trù tạm thời đình chỉ công kích, đứng im nhìn đối thủ. Hắn hít vào một hơi thật sâu, mau chóng tự điều chỉnh tâm tình. Đây là trận đấu có can hệ tới da xương của hắn, Chu Đại Trù hắn không được phép để xảy ra sai lầm ngu ngốc nào.

"Tô sư huynh." - Giọng lạnh nhạt, Chu Đại Trù hướng Tô Triệt nói - "Thân pháp quả nhiên cao minh".

"Tốc độ của Chu sư đệ cũng không tầm thường".

"Tô sư huynh, cái Đại Trù ta biết không chỉ có mỗi tốc độ".

Chu Đại Trù nói tiếp, giọng điệu hàm ẩn: "Lúc nãy sư huynh nói sẽ không để bị ta đánh bại, như vậy thiết nghĩ trừ bỏ thân pháp cao minh ra thì sư huynh vẫn còn có thủ đoạn khác đi".

Môi nhếch nhẹ, hắn nói ra bấy nhiêu thì dừng. Kế đấy thì... một bất ngờ nho nhỏ đã xảy ra. Trên tay trái của Chu Đại Trù hắn, từ trống rỗng bỗng đột nhiên xuất hiện thêm một món đồ vật. Là một thanh kiếm.

Kiếm này khá thô, tuy không lớn bằng Cự Lực nhưng chung quy cũng liệt vào hàng "đại". Đích xác là Huyền Thiết Trọng Kiếm.

Hai tay hai kiếm, Chu Đại Trù dõng dạc mà rằng: "Tô sư huynh, có thủ đoạn gì thì xuất ra hết đi".

"Xem ra Chu sư đệ đã thật sự nghiêm túc rồi".

Với pháp nhãn đang khai, Tô Triệt chẳng khó để nhìn ra một chút biến đổi trên người đối thủ của mình. Hắn biết Chu Đại Trù đã chuẩn bị xuất ra toàn lực. Lẽ dĩ nhiên hắn cũng tự mình hiểu được, rằng tiếp theo đây nếu vẫn chỉ dựa vào thân pháp thì sẽ không thể hoàn hảo né tránh được nữa.

"Có lẽ thăm dò bấy nhiêu cũng đủ rồi".

Tô Triệt âm thầm thôi động linh lực trong thể nội, rất nghiêm túc nói ra: "Chu sư đệ, vẫn là câu nói cũ: Ta sẽ không để bị đánh bại đâu".

"Vậy thì phải xem Tô sư huynh có bổn sự tới đâu!".

Thanh âm còn chưa kịp lắng thì thân ảnh Chu Đại Trù đã lao về phía trước. Huyền Thiết cùng Cự Lực đồng thời ngân lên một tiếng chói tai, hắn cầm song kiếm bắt đầu tấn công tới tấp.

"Keng! Keng! Keng!".

"Keng! Keng!...".

Trước thế công mãnh liệt ấy, Tô Triệt dẫu muốn cũng khó lòng có thể tránh đi được hết. Hắn bị buộc phải trực tiếp nghênh đón.

Mới đầu còn tốt, Huyền Thiết và Cự Lực xông đến đâu thì Tô Triệt liền cản ngăn tới ấy, thế nhưng về sau, thanh kiếm mảnh màu đỏ trên tay hắn đã bắt đầu tỏ ra yếu thế. Lực chấn của cặp song kiếm to dày kia quá lớn, nó muốn nghênh đỡ được thực cũng chẳng dễ dàng gì.

Bàn về độ cứng cáp, nó sao có khả năng so được với cặp cự kiếm kia? Ưu điểm của nó vốn là nằm ở sự sắc bén đấy.

...

"Tô sư huynh, ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao nhiêu kiếm!".

"Keng! Keng!".

"Keng! Keng...!".

...

Một kiếm tiếp một kiếm, Cự Lực vừa lui thì Huyền Thiết đã tới, đôi song kiếm nọ liên tục được Chu Đại Trù khu sử để chém ngang bổ dọc. Liên hoàn kiếm... Đích thị là liên hoàn kiếm...

...

Trên đài, Chu Đại Trù đang chiếm thế thượng phong, đấy là sự thật chẳng cần bàn cãi. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng những đồng môn của hắn, và nhất là sư phụ hắn sẽ cảm thấy hân hoan tự hào. Hoàn toàn trái lại, lúc này Lăng Thanh Trúc chỉ có duy nhất một loại tâm tình: xấu hổ.

Ly trà trong tay đã được buông xuống tự khi nào, Lăng Thanh Trúc cúi đầu, dùng tay che trán, miệng lẩm bẩm: "Thằng mập chết giẫm đó học cái kiểu chiến đấu này ở đâu vậy trời...".

Trước khi trận đấu diễn ra, Lăng Thanh Trúc có nghĩ thế nào cũng không thể mường tượng được tràng cảnh sẽ là như vầy. Kể từ lúc Chu Đại Trù gọi ra Huyền Thiết Trọng Kiếm thì nàng đã bắt đầu bị làm cho "kinh ngạc" rồi.

Tên tiểu tử đó vậy mà lại dùng song kiếm? Trong Bát Tự Kiếm Quyết từ khi nào lại có lưu phương pháp sử dụng song kiếm rồi?

"Chu Đại Trù lẽ nào đã dựa trên nền tảng Bát Tự Kiếm Quyết mà tự mình sáng tạo ra một cách vận hành kiếm thuật mới, có thể đồng thời thi triển song kiếm để tung chiêu?".

Mới đầu Lăng Thanh Trúc nàng đã âm thầm nghi hoặc như vậy, nhưng càng về sau, theo những đòn đánh của Chu Đại Trù, suy đoán ấy của nàng đã nhanh chóng bị đập tan đi.

Ở đây làm gì có cái gọi kết hợp hay sáng tạo, tất cả đều chỉ là đánh đại đánh càn, thuận đâu chém đó a..

Kiếm chiêu? Nào có kiếm chiêu quái gì. Tên tiểu tử kia căn bản là đang chiến đấu theo kiểu "bản năng", vung loạn vung xạ...

"Thằng mập chết bầm...".

Lăng Thanh Trúc ghé mắt liếc lên đài, thoáng xem rồi lại lần nữa cúi xuống. Khuôn mặt nhăn nhó khó coi, nàng bảo với hai đồ nhi đứng bên cạnh: "Tiểu Ngư Nhi, Mộng Kiều, sau này nếu có ai hỏi thì đừng nói thằng mập kia là đệ tử của Trúc Kiếm Phong chúng ta. Mất mặt lắm".

Lăng Tiểu Ngư và Mộng Kiều quay mặt nhìn nhau, ai nấy đều thấy rõ sự đồng cảm trong mắt đối phương. Dù vậy, Lăng Tiểu Ngư vẫn lựa lời nói đỡ cho sư huynh mình: "Sư phụ, phong cách chiến đấu của Đại Trù sư huynh tuy có hơi đặc biệt một chút, nhưng theo đệ tử thấy kiểu đấu pháp này lại khá hiệu quả trước Tô Triệt sư huynh. Dưới sự tấn công dồn dập không theo lẽ thường kia, Đại Trù sư huynh đã thật sự chiếm thế thượng phong...".

"Đúng đấy sư phụ." - Nối tiếp Lăng Tiểu Ngư, Mộng Kiều cũng lên tiếng bênh vực - "Đấu pháp của Đại Trù thoạt nhìn qua thì có chút bát nháo nhưng hiệu quả lại rất cao, rất thích hợp để khắc chế thân pháp của Tô Triệt".

"Cái đó ta đương nhiên thấy, nhưng mà...".

Lần thứ hai Lăng Thanh Trúc ngước lên xem, chừng xem xong thì lại tiếp tục dùng tay che trán: "... Phong cách chiến đấu này quá mất mặt đi".

...

Nhận định của ân sư cùng những lời bàn tán của người bên dưới, Chu Đại Trù thấp thoáng có nghe nhưng thanh âm thì chẳng mấy rõ ràng. Hắn vốn đâu có chú tâm vào chúng. Thứ khiến hắn bận lòng hiện duy chỉ một: Tô Triệt. Chu Đại Trù hắn cần phải mau chóng đánh bại kẻ này.

Một cách có chủ ý, sau khi đã đem Tô Triệt dồn ép hẳn vào trong góc, lúc này Chu Đại Trù mới bất ngờ gia tăng thêm lực đạo, liên tiếp chém ra bốn đường kiếm bủa vây xung quanh đối thủ.

Chính khoảnh khắc ấy, hắn bỗng mở trừng hai mắt. Song kiếm vừa thu về đã lại lần nữa đánh ra. Và lần này, thay vì những đòn đánh thông thường thì tung ra đây lại là kiếm chiêu hẳn hoi. Hơn nữa còn rất mạnh.

Bát Tự Kiếm Quyết: Hồng Nhạn Quá Giang!

...

Chẳng có tiếng bạo tạc nào vang lên như tưởng tượng.

Là do Tô Triệt đã vô phương phản kháng ư?

Không. Mặc dù bị thế kiếm của Chu Đại Trù phong toả nhưng hắn vẫn chống đỡ được. Một chiêu Hồng Nhạn Quá Giang kia đúng thật rất mạnh, tuy nhiên, người bị nó đả thương lại không phải Tô Triệt hắn mà là chính bản thân Chu Đại Trù.

Kiếm chiêu do mình đánh ra lại đả thương chính mình, thoạt nghe thì hơi vô lý nhưng thực tế quả là như vậy. Nguyên do rất đơn giản: Phản Chấn.

Nên nhớ, giống như Giang Hạc, Tô Triệt cũng là đệ tử của Liệt Kiếm Phong. Nói cách khác, hắn cũng biết Phản Chấn - loại thần thông đặc biệt có khả năng phản lại đòn tấn công của đối thủ.

Ở trận đấu trước, Lâm Oánh của Tương Kiếm Phong chính là bại dưới thần thông Phản Chấn này.

Dĩ nhiên Tô Triệt khác với Giang Hạc, Phản Chấn của hắn so với sư đệ mình thì lợi hại hơn nhiều. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, Chu Đại Trù há có thể đánh đồng cùng Lâm Oánh?

Ngay khi uy lực của Hồng Nhạn Quá Giang bị dội ngược trở về thì Chu Đại Trù cũng đã lập tức bày ra phòng hộ, thành ra chịu tổn thương không lớn lắm, bất quá là khí huyết nhộn nhạo một chút mà thôi. Vấn đề hiện tại, có chăng là hành động tiếp theo của Tô Triệt...

Thừa thắng xông lên, nhân lúc đối thủ còn chưa kịp bình ổn khí huyết thì Tô Triệt đã xách kiếm lao tới, liên tục tung ra sát chiêu.

Vô Minh Kiếm Pháp: Long Đằng Tứ Hải!

Vô Minh Kiếm Pháp: Diệp Lạc Minh Uyên!

Vô Minh Kiếm Pháp:....

...

Thế trận loáng cái đã đổi chiều. Từ chủ động Chu Đại Trù bỗng trở thành người bị động, phải liên tục vung kiếm chống đỡ những đòn công kích của Tô Triệt.

Có điều, lạ lùng thay, mặc dù bị đối thủ dồn ép là thế nhưng trong đôi mắt ti hí của Chu Đại Trù, từ đầu đến cuối đều chẳng có vẻ gì là khần trương, bối rối. Hắn dường như đã lường trước tất cả...

Thực tế, sự thể đúng là như vậy. Minh chứng rõ ràng nhất chính là nụ cười chiến thắng của Chu Đại Trù lúc này. Vốn đang bị ép liên tiếp thoái lui, Chu Đại Trù bỗng bất thình lình tung ra một đòn hồi mã thương.

Song kiếm hợp chung một chỗ, đâm thắng về trước!

"Tới rồi!".

Lòng chẳng những không loạn mà còn vui mừng, tựa như đã chuẩn bị sẵn, Tô Triệt lại lần nữa dùng Phản Chấn. Trước người hắn, một màn chắn sắc đỏ như máu tức thì được tạo ra...