Tiên Ngạo

Chương 63: Vạn dặm phi độ

Hai người cãi nhau càng lúc càng lớn tiếng, gia gia là mồi lửa. Bất chợt muội muội Dư Tĩnh Hân bên cạnh đập bàn kêu to:

- Hai huynh đừng ầm ĩ nữa, mỗi lần Đại ca trở về các huynh đều cãi nhau, có phải là phiền quá hay không...

Chữ không cuối cùng phát ra sóng âm vô hạn khiến cho cả phòng chấn động run rẩy. Dư Tắc Thành, Dư Tắc Công chỉ có thể bịt tai lại chống đỡ thanh âm thật lớn.

Thanh âm vừa dứt. Dư Tắc Thành kinh ngạc nhìn muội muội của mình. Tiếng kêu mới vừa rồi tuyệt đối là tiên thuật tu tiên, lúc này hắn mới phát hiện huyết khí trong cơ thể muội muội khác hẳn với người thường, cũng không kém hơn mình bao nhiêu.

Đồng thời Dư Tắc Thành mới phát hiện, cho tới bây giờ mình vẫn không hề chú ý tới muội muội của mình. Mà không chỉ có mình, kể cả phụ thân, mẫu thân, đệ đệ, tấtt cả mọi người chưa từng chú ý qua muội muội giống như nó không tồn tại. Người khác lặng lẽ chuẩn bị hết thảy cho nó, nó lặng lẽ ăn cơm, lặng lẽ mặc y phục, lặng lẽ sống, lặng lẽ trưởng thành, lặng lẽ đi theo phía sau mình chơi đùa.

Mãi cho tới hôm nay nó kêu lớn lên như vậy. Dư Tắc Thành mới chú ý tới hiện tượng này, mới phát hiện ra trong cơ thể muội muội cũng có cảm giác Linh Căn. Hơn nữa tu vi của nó dường như cũng không thắp hơn mình,dường như chân nguyên của nó còn mênh mông mãnh liệt hơn cả mình.

Dư Tắc Thành ngập ngừng hỏi:

- Muội muội, muội bắt đầu tu luyện từ khi nào vậy?

Dư Tĩnh Hân đáp lại:

- Năm trước Lý Đại quan nhân của Lý gia bị tiểu thiếp ám sát, khi đưa tang y muội đi xem náo nhiệt, gặp được sư phụ. Bà có thể phát hiện được sự tồn tại của muội, nói muội là Phong Vân Song Linh Căn hi hữu gì đó, còn có tên là Tuệ Căn, ẩn trong người rất kín không ai biết, cho nên thu muội làm đệ tử, dạy muội tu luyện. Bà còn nói muốn dẫn muội đi nhưng muội luyến tiếc nhà này cho nên không đồng ý.

Hiện tại hai vị ca ca các người vừa gặp mặt đã cãi nhau, không hay chút nào. Ca ca muốn đi ra ngoài du ngoạn thiên hạ, muội quvết định đi cùng sư phụ, muội cũng muốn ra ngoài du ngoạn. Dư Tắc Thành do dự một chút, lại hỏi: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Muội gặp được sư phụ trong lễ tang của Lý Đại quan nhân hay sao?

Dư Tĩnh Hân đáp lại:

- Đúng vậy. bà nói Lý gia là hậu nhân của bà. Đúng rồi. đôi gian phu dâm phụ giết chết Lý Đại quan nhân đều bị sư phụ bắt trở về, dường như bị luyện hồn. Sư phụ nói không phải là bọn họ giết Lý Đại quan nhân, là cái gì Hỗn Nguyên kiếm phái Tẩy Tâm chân nhân. Vì chính là bà lưu lại mấy quyển sách, nếu không phải gần đây bà bế quan trăm năm, thảm kịch Lý gia cũng sẽ không xảy ra, đến khi cảm ứng được huyết mạch kết thúc, bà mới không thể không xuất quan.

- Được rồi, muội không nói nữa, muội phải đi đây. Thứ này tên là Vạn Lý Phi Độ Phù, là sư phụ cho muội. Chỉ cần muội kích hoạt nó, khoảng cách vạn dặm đến trong nháy mắt, có thể mang muội tới chỗ sư phụ chơi đùa.

Nói xong, Dư Tĩnh Hân lấy trong y phục ra một lá kim phù, to chừng ba tấc phát tán kim quang, nó lại nói:

- Mẹ, ca, con đi rồi, vài ngày sau con sẽ trở lại, sư phụ nói ở chỗ bà có linh đan diệu dược, có thể giúp cho người ta trẻ mãi không già. Đến lúc đó con sẽ mang về cho các người vài viên, cho các người vĩnh viễn trẻ mãi như vậy. Vài ngày sau con sẽ trở lại.

Nói xong, kim phù chợt lóe. Dư Tĩnh Hân hóa thành một đạo kim quang trước mặt ba người, phóng vút lên cao. lập tức biến mất trong trời đêm. vạn dặm phi độ.

Dư Tĩnh Hân bất quá chỉ mới chín tuổi, vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện đời. Nó nghĩ rằng tu tiên cũng giống như đi sang nhà khác chơi đùa, qua vài ngày sau là có thể trở về. Ai ngờ lần này từ biệt, ôm hận cả đời.

Nhìn thấy muội muội biến mất ngay trước mắt mình, Dư Tắc Thành ngẩn người ra một lúc lâu sau đó mới có phản ứng. Mẫu thân hắn không nhịn được òa khóc ngay tại chỗ, cất tiếng mắng:

- Con quả thật không có lương tâm, nói đi là đi ngay như vậy sao? Con của ta ôi, chừng nào con mới có thể trở về đây...

Dư Tắc Công nhìn Dư Tắc Thành nói:

- Ca ca. muội muội bay đi, không phải huynh cũng tu tiên sao? Huynh biết nó đi đâu không?

Dư Tắc Thành đáp lại:

- Ta... làm sao ta biết được...

Dư Tắc Công đột nhiên uể oải nói:

- Vì sao, vì sao huynh và muội muội đều có Linh Căn gì đó, có thể tu tiên, vì sao đệ lại không có, vậy thật là không công bình, vì sao vậy?

Cứ như vậy Dư Tĩnh Hân biến mất một cách ly kỳ, bước trên con đường tu tiên của nó, để lại cho thân nhân muôn vàn thương nhớ.

Đồng thời Dư Tắc Thành cũng biết bí tịch tu tiên của Lý gia tồn tại, càng thêm kiên định quyết tâm tham gia Đại Hội Thăng Tiên, mượn chuyện ấy để rời xa nơi này, tránh cho bị sư phụ muội muội tìm tới cửa, vậy sẽ vô cùng bi thảm. Cảm tạ Tẩy Tâm chân nhân lại vì mình gánh lấy một mối oan, hy vọng việc này vĩnh viễn trở thành nghi án không thể nào giải quyết.

Qua hôm sau, mẫu thân hắn bệnh cũ tái phát. Dư Tắc Thành chiếu cố mấy ngày, nào là mời đại phu chữa bệnh, nào là nấu thang đại bổ, bận rộn túi bụi. Cuối cùng không có cách nào, hắn đành phái thủ hạ tìm Lưu Thi Vận tới, để cho nàng xử lý hết thảy.

Buổi chiều Lưu Thi Vận chạy tới Dư gia, tuy rằng nàng là thiếu nữ dịu dàng chân yếu tay mềm, nhưng nàng vừa đến nơi đây, đã bắt đầu bận rộn quét tước dọn dẹp, chiếu cố Dư mẫu. Mấy ngày nay trong nhà bị Dư Tắc Thành làm cho lung tung lộn xộn, lập tức trở lại ngăn nắp chỉnh tề, sáng sủa sạch sẽ, đồ đạc đâu vào chỗ đó, cơm nước đúng giờ, hơn nữa dưới sự chăm sóc của nàng, mẫu thân Dư Tắc Thành dần dần trở nên khỏe lại.

Mẫu thân cũng đã nhìn ra thiếu nữ này cũng rất tốt, tiên duyên cũng không phải người bình thường có thể được. Đồng thời sự chú ý của bà cũng tập trung vào Lưu Thi Vận. Thiếu nữ này xinh đẹp vô cùng, còn rất hiền lành, tuyệt đối là con dâu tốt.

Lưu Thi Vận đến đã giải phóng cho Dư Tắc Thành, hắn lại có thời gian rảnh rỗi có thể tu luyện. Hiện tại tu luyện đã trở thành thói quen của hắn, chỉ cần có thời gian là hắn lập tức muốn ngồi xuống tu luyện, hấp thu linh thạch, gia tăng tu vi.

Có khi Dư Tắc Thành lấy Tiên Tần Linh Dẫn ra nghiên cứu, nhưng nếu lấy vật ấy ra khỏi túi càn khôn, thỉnh thoảng nó lại lóe ra một chút, giống như đang phóng xuất tín hiệu. Dư Tắc Thành vội vàng khẩn trương thu hồi, không dám để ở ngoài quá lâu, khó trách tiền nhân phải cất giấu nó đi.

Huyết Cương quyết tiến vào giai đoạn thứ ba Huyá Cương Tiên cốt, thủy chung hắn vẫn không thể tiến thêm một bước nữa. Chuyện này cần chậm rãi bồi dưỡng, dựa theo trong sách ghi lại có người mười năm mới thành, có muốn gấp cũng không được.

Dư Tắc Thành tập trung tinh lực vào Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, công pháp này tu luyện lại không có kế hoạch, chỉ chú trọng ngộ đạo. Tầng thứ hai Niệm Tùy Tâm Động Dư Tắc Thành tu luyện đã lâu, chỉ đạt được nửa thành, chiếm cứ mục tiêu chỉ định có khi linh nghiệm, cũng có khi thất bại, chỉ có thể dựa vào cơ duyên xảo hợp, cũng chỉ là mờ mịt. Nhưng hiện tại muốn thu hồi thần thức là có thể lập tức thu hồi.

Nhưng Dư Tắc Thành vẫn rất thích cảm giác này, đối với Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật. Dư Tắc Thành tu luyện không hề gián đoạn, hiện tại đã vận dụng linh hoạt hơn trước rất nhiều. Các loại sinh vật như chim sẻ, chim én, cá, sơn ưng.... thần niệm của Dư Tắc Thành vừa phóng ra đã lập tức chiếm cứ, khống chế chặt chẽ thân thể của chúng, có thể muốn làm gì thì làm. Các loại động vật to hơn một chút như chó hoang, mèo nhà, lừa ngựa..Dư Tắc Thành chỉ có thể chiếm cứ thân thể của chúng, lặng lẽ dẫn đường cho hành vi của chúng.

Có được năng lực này, Dư Tắc Thành muốn ăn cá, bèn lấy giỏ cá đứng ở bờ sông, chiếm cứ khống chế những con cá chép to tự động tiến vào giỏ cá, lần nào cũng thắng lợi trở về. Muốn săn thú, hắn chiếm cứ chim ưng, bay lượn trên không, phạm vi trăm dặm đều lọt vào trong mắt.

Có khi Dư Tắc Thành chỉ tùy tiện chiếm cứ, lưu chuyển qua từng cơ thể sinh linh, cảm nhận được những gì bọn chúng cảm nhận, tiếp xúc với thế giới này thông qua ánh mắt lỗ tai của chúng. Cảm giác này thật sự rất là kỳ diệu, giống như là sống một cuộc đời khác vậy.

Năng lực này cũng không phải vạn năng, Dư Tắc Thành từng lén lút thử qua với Nhã Hương. Thạch đại phu, nhưng hoàn toàn bị bắn ngược trở về không tiếng động. Dường như trên người bọn họ có một tầng lá chắn phòng ngự tự động, căn bản không thể tiến hành phụ thân đối với bọn họ. Thông qua tổng kết Dư Tắc Thành phát hiện, chỉ cân người tu tiên có tu vi vượt qua mình, mình sẽ không thể phụ thân bọn họ. Có lẽ sau này khi tu vi mình gia tăng rồi, tình huống này sẽ thay đổi.

Hỏa Cầu thuật tu luyện dần dần hoàn thành, pháp môn này mất thời gian khá lâu nhưng rốt cục vào buổi sáng một ngày kia cũng hoàn thành.

Hôm nay lúc mặt trời vừa lên, Dư Tắc Thành ngồi trên nóc nhà hấp thu tia nắng mặt trời đầu tiên, đột nhiên hắn có cảm giác khác thường. Hắn nâng tay phải lên, hình thành tư thế thác tháp, lòng bàn tay hướng về phia trước, rất lâu vẫn không nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.

Hồi lâu sau, ở vị trí cao nửa thước trên lòng bàn tay Dư Tắc Thành đột nhiên nảy sinh ra một tia không gian dao động, đột ngột xuất hiện nhiều điểm hoa lửa. Hoa lửa vừa mới hiện ra, ngay lập tức kêu bốp một tiếng, trong không gian vặn vẹo bỗng dưng biến thành một hỏa cầu màu đỏ to chừng một tấc. Tuy rằng hỏa cầu này không lớn, nhưng một luồng nhiệt lượng nóng bỏng theo sự xuất hiện của hỏa cầu lan tràn ra khắp cả không gian trên nóc nhà.