Tiên Ngạo

Chương 76: Mừng được phi kiếm

Khống chế nó cực kỳ đơn giản, chỉ cần Dư Tắc Thành nổi lên ý niệm trong đầu, bảo nó làm cái gì, nó sẽ làm vô điều kiện. Hơn nữa bản thân nó có trí khôn, sẽ áp dụng phương án hành động tốt nhất để hoàn thành mệnh lệnh của Dư Tắc Thành. Loại Hồn Si thú này không cần Dư Tắc Thành hao tốn một chút chân nguyên nào, chỉ biết nghe theo ý niệm mệnh lệnh của Dư Tắc Thành, thật sự khiến cho Dư Tắc Thành hết sức hài lòng.

Chư Kiền Hồn Si chạy nhảy một hồi chậm rãi trở lại bên cạnh Dư Tắc Thành, thân thể nó dần dần biến mất, dung hòa thành một thể với mặt đất xung quanh, đây là năng lực ẩn nấp trời sinh của nó. Cho dù Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật của Dư Tắc Thành cũng không thể tìm thấy dấu vết của nó.

Hai gai xương trên hai cánh tay nó dần dần mở ra, dài chừng ba thước. Đây là thủ đoạn công kích của nó, hai gai xương múa may, ban đầu không hề có đường lối gì cả, dần dần biến thành một bộ võ công, đây là bản năng trời sinh của Chư Kiền thú.

Chư Kiền thú còn có năng lực tự mình tìm kiếm bắt lấy du hồn, hễ là du hồn bị nó bắt lấy cắn xé sẽ lặp tức xuất hiện trong hồn lao Đô Thiên Thần Giới của Dư Tắc Thành. Có thể nói nó là kẻ địch trời sinh của quỷ hồn, dám bắt lấy bất cử ác quỷ nào.

Đuôi của Chư Kiền thú dài khoảng chừng sáu thước, bình thường co rút lại, chỉ dài chừng trên dưới một thước. Đến thời khắc mấu chốt sẽ bung ra múa tít, giống như một chiếc roi thép, chót đuôi đâm vào cây cối toàn bộ đều héo rũ mà chết, có thể thấy được đuôi này cực độc.

Ngoại trừ thần thông này. Chư Kiền Hồn Si Thú còn có thể phóng ra một loại tiếng gầm tạo sóng xung kích, ở trong vòng ba trượng, tất cả vật thể bị sóng xung kích đánh trúng sẽ bị chấn vỡ hoàn toàn, đồng thời còn có thể nháy mắt tăng tốc, nhanh như điện chớp, nhưng chỉ có thể duy trì ba mươi lần hô hấp. Đây là ba loại thần thông pháp thuật mà tự thân nó có được, Chấn Thiên Hống, Tật Điện thuật, Vĩ Độc thuật.

Dư Tắc Thành nhìn Chư Kiền Hồn Si Thú nhảy nhót loanh quanh, chạy loạn khắp nơi thoáng động trong lòng, bất chợt sử dụng Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật. Lập tức thần thức nhảy vọt, lần này thuận lợi hoàn thành xâm nhập, lập tức liền phụ vào thân Chư Kiền Hồn Si Thú.

Chư Kiền Hồn Si Thú vốn là hồn niệm của Dư Tắc Thành biến thành, lần này thần thức phụ thân vô cùng hoàn mỹ. Dư Tắc Thành nháy mắt đã lấy được hoàn toàn quyền khống chế Chư Kiền Hồn Si Thú, hắn có được thân thể Chư Kiên Hồn Si Thú một cách hoàn mỹ.

Dư Tắc Thành bắt đầu chạy nhảy, bắt đầu sử dụng thần thông, hết thảy đều rất tự nhiên. Hơn nữa tâm thần Dư Tắc Thành vừa động, không ngờ thần thức thuận lợi trở về bản thể, không, phải nói thần thức của hắn một phân thành hai, có thể lấy khống chế thân thể Chư Kiền Hồn Si Thú lại có năng lực đủ để khống chế thân thể của mình. Loại nhất tâm nhị dụng này không ngờ lại tự nhiên như vậy, lại hết sức thuận lợi như vậy.

Bất chợt Dư Tắc Thành có cảm giác rằng, Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật mình đã tiến giai, mình đã luyện thành Ma Niệm Hóa Sinh tầng thứ hai Niệm Tùy Tâm Động. Nhờ vào Chư Kiền Hồn Si Thú kích phát, mình vô tình đã hoàn thành, hiện tại mình có thể tu luyện Lưu Niệm Tùy Tưởng. Chư Kiên Hồn Si Thú này vốn chính là một cỗ hồn niệm của mình, cho nên mới kích thích mình vô tình tu luyện hoàn thành bước này.

Đây là vì Dư Tắc Thành mất đi trí nhớ cho nên tạo thành sai lầm. Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật này tiến giai thật ra là tiến giai một cách quỷ dị trên người Dương sắc. Bất quá sau khi thuật này tiến giai, từ nay về sau hắn muốn phụ thân người khác là có thể xâm nhập vào trong cơ thể đối phương, đương nhiên có thể thuận lợi xâm nhập hay không là một vấn đề, tóm lại cũng không thể dùng tùy tiện khắp nơi. Đây thật sự là ngày đại hỉ.

Một quãng thời gian trước, bất kể Dư Tắc Thành cố gắng thế nào cũng không thể sinh ra đốn ngộ, tu luvện Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật không thể tiến tới chút nào khiến Dư Tắc Thành vô cùng ảo não. Thậm chí trong khoảng thời gian gần đây hắn không thèm tiến hành tu luyện, lần này đột nhiên ngộ đạo tu luyện tiến thêm một bước, thật sự khiến cho Dư Tắc Thành vạn phần cao hứng.

Đáng tiếc huyết năng cùng cương năng của hắn chậm chạp không thể đạt tới mức độ dung hợp, đột phá bình cảnh, dung hợp thành nhất thể. Cho dù hắn tu luyện thế nào cũng là cảnh giới Dẫn Khí cao cấp, không thể tiến vào đến cảnh giới Thai Tức, không biết khi nào hai thứ mới có thể tự nhiên hoàn thành dung hợp, thuận lợi tiến giai.

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang trầm tư, Chư Kiền Hồn Si Thú phủ phục trên cây đại thụ phía sau Dư Tắc Thành, cảnh giới cho Dư Tắc Thành, phạm vi xung quanh trăm thước đều lọt vào tầm mắt Chư Kiền Hồn Si Thú, cũng nằm trong lòng Dư Tắc Thành. Chư Kiền Hồn Si Thú nằm trong trạng thái ẩn hình, kết họp với cỏ cây, dù là Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật của Dư Tắc Thành cũng không thể tìm được nó, người khác càng khó phát hiện. Từ nay về sau kẻ nào muốn đánh lén Dư Tắc Thành, vậy càng muôn vàn khó khăn.

Dư Tắc Thành dứt bó suy nghĩ này, lấy Trấn Hồn Kim Chuyên trong túi càn khôn ra, thử nghiệm xem ý nghĩ của mình có thể thực hiện hay không.

Quả nhiên Trấn Hồn Kim Chuyên theo chân nguyên cương năng của Dư Tắc Thành đưa vào, dần dần có phản ứng, không giống như trước kia không hề có phản ứng, mà là hoàn toàn

nghe theo Dư Tắc Thành chỉ huy, phục vụ cho Dư Tắc Thành. Điều kiện hạn chế của pháp khí hiện tại đối với Dư Tắc Thành hoàn toàn đã không có tác dụng, trong lòng Dư Tắc Thành kinh hoàng, điều này có ý nghĩa rằng về sau tất cả pháp khí phi kiếm, mình có thể dùng phương pháp này để thao túng sử dụng.

Dư Tắc Thành nhắm chuẩn về phía gốc đại thụ cách xa ba trượng chỉ ra, lập tức Trấn Hồn Kim Chuyên bay ra, trên không trung hóa lớn thành sáu thước vuông, vù một tiếng đập xuống đại thụ. Ầm một tiếng vang lên, đại thụ lập tức bị đập nát thành phấn vụn, văng tung tóe ra bốn phía.

Tay phải Dư Tắc Thành chỉ ra, viên gạch vàng bay ra về phía trước một lần nữa. Nó bay ngang qua rừng cây, gặp cây cây vỡ, gặp đá đá nát, không có thứ gì có thể ngăn cản Trấn Hồn Kim Chuvên bay tới. Lập tức viên gạch vàng phi hành trăm thước, bay đến chỗ nào hết thảy vật thể bị phá hủy hoàn toàn, hình thành một vùng đất dài một trăm thước trống trải. Tất cả cây cối, núi đá, tạp vật, toàn bộ đều bị Trấn Hồn Kim Chuyên đánh nát.

Đây là uy lực của pháp khí, so với phù pháp tiên thuật hùng mạnh hơn vô số lần. Dư Tắc Thành không khỏi kinh ngạc đến ngây người, cần bao nhiêu Cự Mộc thuật, bao nhiêu Hỏa Cầu thuật, bao nhiêu chân khí phóng thích mới có thể tạo thành sự phá hoại đáng sợ như vậy? Sáu mươi cái, phải sáu mươi cái Hỏa cầu thuật, mới có thể có được hiệu quả phá hoại như vậy!

Nhưng điều khiển pháp khí tiêu hao chân nguyên cũng khiến cho Dư Tắc Thành không chịu nổi. Một đòn mới vừa rồi lập tức khiến cho toàn bộ cương năng huyết năng chân nguyên trong cơ thể Dư Tắc Thành tiêu hao không còn. Viên gạch vàng cuối cùng mất đi chân nguyên duy trì, lập tức rơi xuống đất. Cũng không trách được, đây là pháp khí tứ giai, chỉ có người tu tiên cảnh giới Tiên Thiên mới có đủ chân nguyên điều khiển nó. Tu vi hiện tại của Dư Tắc Thành cũng chỉ đủ đánh một đòn như vậy, sau đó hoàn toàn hết sạch chân nguyên.

Lúc này ích lợi của Chư Kiền Hồn Si Thú hiện ra, cho dù thân thể Dư Tắc Thành không có một tia chân nguyên, ngồi dưới đất há miệng thở dốc. Chư Kiền Hồn Si Thú vẫn ẩn nấp phía sau Dư Tắc Thành, bảo vệ an toàn cho Dư Tắc Thành như trước.

Dư Tắc Thành ngồi dưới đất, lấy linh thạch ra tiến hành bổ sung chân nguyên. Một lúc sau chân nguyên khôi phục. Dư Tắc Thành thu hồi viên gạch vàng, cảm thấy hài lòng, đồng thời lại có một chuyện khó có thể lựa chọn xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành.

Thời gian tế luyện Linh Mộc kiếm kia đã sắp sửa hoàn thành, nhưng dựa theo Linh Mộc kiếm dẫn ghi lại. Uẩn Kiếm thuật ít nhất cần thời gian một năm. Dư Tắc Thành mới có thể vận dụng linh hoạt thanh Linh Mộc kiếm vừa luyện thành kia. Một năm, thời gian không đợi người đâu...

Trong lòng Du Tắc Thành có một suy nghĩ, nếu như kết hợp Linh Mộc kiếm này và linh vật Ngũ Hành là có thể tiến giai thăng cấp. Tuy rằng huyền thiết của mình không phải là linh vật gì cả nhưng Trấn Hồn Kim Chuyên này hoàn toàn do kim loại hiếm luyện thành, có thể coi là một món linh vật, nếu như tế luyện chung nó và Linh Mộc kiếm với nhau, có thể nào được Cương Mộc kiếm nhị giai chăng?

Nếu thành công, cố nhiên mình mất đi Trấn Hồn Kim Chuyên nhưng mình sẽ nhận được một thanh phi kiếm nhị giai. Hơn nữa Trấn Hồn Kim Chuyên này mình có thể vận dụng linh hoạt, phi kiếm nhị giai kia cũng rất có thể sử dụng được.

Nếu thất bại, chẳng những hắn mất đi Trấn Hồn Kim Chuyên, ngay cả Chư Kiền Hồn Si Thú sợ là cũng tan thành mây khói, Linh Mộc kiếm cũng sẽ hư hỏng. Coi như thời gian vất vả vừa qua toàn bộ biến mất, phí công vô ích một phen.

Rốt cục có nên liều một lần hav không, có thể thành công hay không? Mình nên làm thế nào cho phải đây? Nghi vấn này đã trở thành nan đề lớn nhất của Dư Tắc Thành.

Thời gian về sau, Dư Tắc Thành vừa tế luyện Linh Mộc kiếm vừa cân nhắc về vấn đề này, không biết nên lựa chọn như thế nào.

Rốt cục vào ngày ba mươi tháng Giêng hôm nay. Linh Mộc kiếm do Dư Tắc Thành tế luvện cũng hoàn thành. Nhìn mộc kiếm màu lục chỉ to chừng một thước, Dư Tắc Thành thở phào một cái, bắt đầu đắm chìm vào trong lựa chọn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Linh Mộc kiếm này quả nhiên là thứ tốt, va chạm cùng cương đao bảo kiếm tầm thường, lập tức chúng sẽ bị Linh Mộc kiếm cắt thành hai đoạn. Hơn nữa Dư Tắc Thành dùng chân nguvên kích thích, Linh Mộc kiếm có thể phóng xuất ra một loại ánh sáng nhạt, chiếu vào người nào sẽ làm cho người đó cảm thấy vô cùng sảng khoái, bao nhiêu mệt nhọc khổ cực hoàn toàn tiêu tan.

Dư Tắc Thành đả thương mèo chó, sau đó thôi thúc ánh sáng nhạt của Linh Mộc kiếm chiếu vào, lập tức miệng vết thương của mèo chó khép lại, xem ra đây là cái gọi là pháp thuật thần thông bản nguyên mà phi kiếm có được. Linh mộc nàv vốn là vật sức sống dạt dào, cho nên luyện thành phi kiếm lập tức có được năng lực trị liệu thuộc loại Hồi Xuân thuật.

Đáng tiếc Dư Tắc Thành không thể điều khiển thanh Linh Mộc kiếm này, cần nuôi dưỡng phi kiếm, mỗi ngàv phun máu huyết lên trên phi kiếm, dùng thần thức quấn quanh kiếm thể. Lâu ngày dài tháng như vậy sẽ đạt tới trạng thái tương thông, khiến phi kiếm trở thành một phần thân thể của mình, dễ sai khiến, thu phát tùy tâm, lấy thần ngự kiếm.

Nếu không có pháp môn điều khiển Trấn Hồn Kim Chuvên, có lẽ Dư Tắc Thành sẽ bắt đầu khổ tâm luyện kiếm. Nhưng hiện tại đường tắt ngay trước mắt, nhìn thanh Linh Mộc kiếm này, bảo vật nhưng lại không thể sử dụng được, làm cho hắn thật sự khó có thể chịu

được.

Dư Tắc Thành cắn răng một cái lập tức hạ quyết định, mở mặt sau kiếm dẫn ra, ở đó có ghi lại biện pháp thăng bậc, đọc cẩn thận một lượt. Sau đó lấy Trấn Hồn Kim Chuyên trong túi càn khôn ra, bắt đầu chuẩn bị dung hợp thăng bậc.

Loại dung hợp này khác với tế luyện Linh Mộc kiếm, cần tiến hành liền một mạch lưu loát, không thể bỏ dở nửa chừng. Dư Tắc Thành trở về trụ sở truyền đạt tử mệnh lệnh bảo thủ hạ không được đến luyện công thất quấy rầy mình. Sau đó dựa theo bí tịch ghi lại bắt đầu chế tạo pháp trận trên mặt đất.

Pháp trận này cần kim ti làm dây, linh thạch làm điểm. Dư Tắc Thành chuẩn bị hai ngày tiêu hao trăm lượng hoàng kim, mười ba viên linh thạch, lúc này mới bố trí pháp trận hoàn thành.

Nói ra cũng kỳ quái, trong các loại du ký tạp đàm mà Dư Tắc Thành đã xem qua, biết được một chút phương pháp luyện chế phi kiếm, hẳn là phải có một lò luyện thật lớn, rèn luyện từng chút một. Đâu ngờ phương pháp luyện kiếm nàv lại hoàn toàn ra ngoài dự kiến của hắn, bắt đầu luyện kiếm lấy bản thân làm lò. Hiện tại lại khắc họa pháp trận trên mặt đất hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của hắn.

Dư Tắc Thành lấy Linh Mộc kiếm và Trấn Hồn Kim Chuyên thả vào bên trong pháp trận, dựa theo bí tịch ghi lại kích hoạt pháp trận, khống chế pháp trận vận chuyển, lợi dụng linh lực của linh thạch trong pháp trận, bắt đầu tiến hành dung hợp.

Linh thạch chuyển vận linh lực từng chút từng chút, toàn bộ kim ti phát ra hào quang,

pháp trận này tựa như sống lại, thỉnh thoảng năng động.

Nhiệm vụ của Dư Tắc Thành chính là ở xung quanh pháp trận này quan sát, thỉnh thoảng có một hai nơi kim ti mềm đi, cần lập tức bổ sung kim ti, hoặc là linh thạch mất đi linh lực lập tức thay linh thạch. Hoặc có khi cần bổ sung chân nguyên, gia tăng tác dụng pháp trận, không có lúc nào được rảnh rỗi. Chỉ cần sơ sẩy một chút, pháp trận lập tức sụp đổ, coi như mất cả chì lẫn chài.

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành luyện lần này chính là tế luyện trong suốt bảy ngàv. Trong bảy ngày này, Dư Tắc Thành không hề chọp mắt lấy một lần, lần lượt thay đổi hai mươi viên linh thạch, ba trăm lượng hoàng kim, lúc này mới bảo đảm pháp trận vận hành bình thường, không xuất hiện sai lầm.

Trong bảy ngày này Dư Tắc Thành không ngủ không nghỉ, khát uống miếng nước, đói bụng gặm miếng lương khô, mệt nhọc vận chuyển chân nguyên. Rốt cục kiên trì như vậy, sau bảy ngày, hào quang chợt lóe, đại công cáo thành, pháp trận vỡ nát, ở trung tâm pháp trận đã tế luyện được một thanh Cương Mộc kiếm.

Dư Tắc Thành nhìn kiếm này thấv hoàn toàn khác với trước kia. Trước kia Linh Mộc kiếm chỉ như một đoạn gỗ cây liễu, phát ra khí tức tự nhiên, hiện tại thanh phi kiếm này hoàn toàn có một khí thế ngang ngược cuồng ngạo. Thân kiếm dài một thước ba tấc, giống như được tạo ra từ thép ròng, toát ra hào quang vô tận.

Dư Tắc Thành bước nhanh tới cầm lấy Cương Mộc kiếm, lập tức cảm giác được mình cùng kiếm này tâm huyết tương thông, hắn kêu to một tiếng:

- Chư Kiền ở đâu?

Lập tức Chư Kiền Hồn Si Thú xuất hiện ở trước mặt Dư Tắc Thành, so với thời gian trước, nó lại cao thêm một thước, hơn nữa cả người toát ra hào quang kim loại. Gai xương trên hai cánh tay hoàn toàn biến thành hai thanh tinh cương bảo nhận, xem ra nó cũng tiến hóa.

Chư Kiền Hồn Si Thú vẫn còn tồn tại, Dư Tắc Thành thở phào nhẹ nhõm một hơi, thành công rồi, đây mới là chân chính thành công.

Phi kiếm đại thành, Dư Tắc Thành kích động nhìn thanh Cương Mộc kiếm nhị giai này, chậm rãi đưa chân nguyên của mình vào trong kiếm. Chân nguyên vừa rót vào phi kiếm, lập tức phi kiếm có phản ứng, giống hệt như phản ứng của Trấn Hồn Kim Chuyên lúc trước, hoàn toàn tâm tâm tương ứng, ý niệm cùng hợp với mình.

Dư Tắc Thành khẽ run tay lên, thanh phi kiếm này lập tức bay ra, vù một tiếng bay ra ngoài mười thước, cắm vào góc tường luyện công thất. Dư Tắc Thành lại run tay lên lập tức phi kiếm bay vút lên bên trong thất, linh hoạt như phi điểu, lại mau lẹ như cá bơi. Như vậy còn mạnh hơn gấp mấy lần so với biện pháp khống chế phi kiếm gọi là Uẩn Kiếm thuật gì đó.

Thành công, thật sự thành công rồi, Dư Tắc Thành mừng rỡ, hận không thể lập tức ngự kiếm phi hành. Nhưng bất chợt Dư Tắc Thành nhớ tới lời Thạch đại phu cảnh cáo, hắn cố nén nỗi vui mừng, vọt mình lao ra luyện công thất, chạy thẳng về phía Bắc, lao ra huyện thành Sơn Trúc, đến bên ngoài sơn lĩnh.

Lao ra khỏi huyện thành Sơn Trúc, Dư Tắc Thành chỉ phi kiếm ra, lập tức Cương Mộc kiếm hóa thành mộc kiếm rất lớn dài bốn thước, rộng một thước. Nhưng trên thân kiếm phát tán kiếm quang, kiếm quang quay chung quanh phi kiếm lan tràn ra trong phạm vi hai thước, trong phạm vi kiếm quang này hoàn toàn có thể đứng được.

Dư Tắc Thành nhảy lên trên phi kiếm, thân thể chỉ hơi lảo đảo một chút lập tức đứng vững, thân Cương Mộc kiếm cũng chỉ hơi đong đưa một chút, sau đó vững vàng nổi giữa không trung.

Có thể tự do tự tại bay lượn trên không trung như chim chóc, có lẽ là một trong những nguyện vọng nguyên thủy nhất, cũng là khao khát nhất trong lòng mọi người. Dư Tắc Thành cũng không ngoại lệ. Khi hắn nhìn thấy người tu tiên ngự không phi hành lần đầu tiên, đã có hứng thú rất lớn với việc dùng kiếm quang phi độn trên bầu trời.

Dư Tắc Thành bóp phù niệm chú, một chữ Khởi lập tức phi kiếm bay lên không, kiếm tùy tâm động, bay lên không trung.

Cái gọi là Ngự Kiếm thuật, thật ra đó là lấy kiếm khí làm vật dẫn mượn nguyên khí trong thiên địa mà bay lui bay tới, xuất nhập u minh. Trong pháp dẫn của Linh Mộc kiếm có giới thiệu sử dụng tỉ mĩ, dựa vào pháp quyết trong đó, Dư Tắc Thành khống chế được Cương Mộc kiếm, khiến nó bay vòng vo vài vòng trên không trung, tốc độ thật chậm, nhưng bay thật sự ổn.

Dư Tắc Thành có thể cảm giác được, thiên địa nguyên khí thông qua Cương Mộc kiếm, đã xảy ra một chút cảm ứng tinh tế cùng chân nguyên trong cơ thê. Mỗi một lần Dư Tắc Thành vận chuyển chân nguyên đều thông qua pháp quyết thi triển ra, tác dụng vào Cương Mộc kiếm, sau đó thông qua thân kiếm, lại tác dụng lên thiên địa nguyên khí Như vậy mới có thể bay lượn trên không trung.

Dư Tắc Thành khống chế khiến cho phi kiếm gia tốc dần dần, để cho mình có thể thích

ứng với tình huống, thích ứng với ảnh hưởng của thiên địa nguyên khí. Dần dần, Cương Mộc kiếm phi hành với tốc độ cao toát ra kiếm quang, kiếm quang này bức cho cuồng phong đối diện phải tản mát, kết thành một vòng sáng mờ bên ngoài thân Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành liều mạng tăng tốc, lúc tốc độ đạt tới mức nhanh nhất, lập tức hơi mất đi khống chế kiếm quang, lan tràn ra tứ phía, để lại không ít dấu vết trên mặt đất gần sát dưới chân Dư Tắc Thành.

Nhờ vậy Dư Tắc Thành hiểu được, nếu vượt qua tốc độ này, hắn sẽ không thể khống chế phi hành thuận lợi, về sau cẩn phải cẩn thận.

Dư Tắc Thành thớ hắt ra, giảm bớt tốc độ, vừa thể nghiệm cảm giác mới mẻ ngự không phi hành, vừa khống chế chân nguyên thật cẩn thận, khiến cho mình cùng khí tức kiếm quang của Cương Mộc kiếm dưới chân lui tới giống như cùng một thể cho đến khi hoàn toàn thông suốt không còn trở ngại, lúc này hắn mới nâng cao độ cao.

Lúc này Dư Tắc Thành nhắm không trung phóng thẳng lên để xem rốt cục mình có thể bay cao bao nhiêu. Ngọn núi dưới chân hắn dần dần nhỏ đi, từ độ cao này của hắn, có thể nhìn toàn bộ đỉnh núi không sót một cái gì. Xa xa huyện thành Sơn Trúc có rất nhiều điểm đèn lửa trong thành điểm xuyết cho bóng đêm vô cùng đẹp đẽ, lập lòe trong mắt hắn.

Khi đạt tới độ cao chừng trăm thước, Dư Tắc Thành không thể bay lên được nữa, kiếm quang bắt đẩu hỗn loạn, khống chế dần dần trở nên không linh hoạt. Xem ra quả nhiên đúng như lời Thạch đại phu, phi kiếm nhị giai bay cao tối đa không quá trăm thước, xem ra quả thật là như vậy.

Dư Tắc Thành không thể không giảm tốc độ xuống, gió trời gào thét thổi qua, cảm giác này thật là tốt đẹp khiến lòng Dư Tắc Thành tràn đầy cao hứng.

Hắn chậm rãi điều khiển kiếm lượn vòng, tiếp theo gia tăng tốc độ sau đó lại bắt đầu lên cao xuống thấp, nghiêng tới ngả lui, lúc bay lúc dừng, xuyên qua rừng cây, bay qua núi cao. Bay lượn như vậy khoáng chừng hơn nửa canh giờ, chân nguyên hoàn toàn hao hết sạch, tay chân vô lực lúc này mới không thể không tận hứng mà hạ xuống.

Dư Tắc Thành lựa chọn một chỗ bằng phẳng đáp xuống, rơi xuống đứng trên mặt đất, thu hồi phi kiếm. Trong lúc vô ý hắn ngẩng đẩu lên nhìn, chỉ thấy trời cao có một điểm sáng đang bay, sau đó điểm sáng kia cũng chậm rãi hạ xuống, chính là Thạch đại phu.