Tiên Nghịch Chi Hậu

Chương 7: Chấp niệm khó bỏ, Ngưng Khí kỳ

Linh khí do Nghịch Trần Định Giới cung cấp, Trần Hiên không hấp thụ được chút nào, bởi mảnh thế giới này hoàn toàn không tồn tại linh khí, cho nên con sông linh khí vừa mới xuất hiện không được bao lâu liền bốc hơi, tiêu tán hết.

Công đoạn dẫn khí nhập thể đối với tiền kỳ tu sĩ được xem như quá trình quan trọng nhất, ngày trước, một lần vị quốc sư Vãng Sanh Quốc dưới sự nhờ cậy của phụ thân hắn từng xem qua cơ thể Trần Hiên, vị quốc sư kia quả quyết nhận định, Trần Hiên về sau không thể tu luyện, lý do là vì đan điền hắn thuộc vào loại đan điền biến dị, rất khó để cảm ứng được sự tồn tại của thiên địa linh khí, cũng như không thể nào dẫn dắt, thu nạp linh khí một cách có hiệu quả.

Nhưng Hằng Nhạc Công tựa hồ phát sinh công hiệu, Trần Hiên đối với thiên địa linh khí đã có chút mẫn cảm, hắn nhìn ra được sự hiện diện của linh khí.

Trần Hiên im lặng khoanh chân ngồi thổ nạp, trong đầu hiện lên hoàn chỉnh Hằng Nhạc Công, từ tâm pháp, khẩu quyết, cho đến lộ trình linh khí, đối với đan điền của mình Trần Hiên cũng nhiều lần dùng linh hồn đi xem xét.

Quả thực đan điền của hắn vô cùng kỳ lạ, ở bên trong thể nội tựa hồ một thanh thiết huyết kiếm tràn ngập huyết khí, bốn phía lượn lờ túc sát khí tức, Trần Hiên không biết đan điền người thường hình dạng như thế nào, nhưng có lẽ sẽ không kỳ lạ giống như đan điền của hắn.

Quá trình thổ nạp nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng kỳ thực chỉ người trong cuộc mới biết, thời gian thổ nạp càng lâu càng mang lại mệt mỏi không gì sánh được, thời điểm này Trần Hiên đã toát xuống mồ hôi hột, cả người bắt đầu run rẩy, xương thịt cảm giác mỏi nhừ.

Cứ tiếp tục chống chịu như vậy cho đến khi Nghịch Trần Định Giới một lần nữa chấn động, trên đỉnh đầu Trần Hiên con sông linh khí bàng bạc lại xuất hiện, cường độ linh khí vô cùng hùng hậu, tựa hồ viễn siêu quá khứ rất nhiều.

" Ta nhận định không sai, thời gian ước chừng vừa tròn một ngày, như vậy có nghĩa mỗi một ngày Nghịch Trần Định Giới sẽ cung cấp một lần đại lượng linh khí, hơn hết, mọi biến hóa, trước sau đều là do Nghịch Trần Định Giới mang lại, ta cũng là đang ở bên trong thế giới do Nghịch Trần Định Giới tạo ra! Chiếc la bàn này không biết là vật gì, lai lịch như thế nào nhưng hẳn là Thần vật, tất cả đối với ta, chân chính một hồi đại tạo hóa!".

Trần Hiên trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới quyết định không thể hao tổn quá nhiều thời gian, linh khí ngoại giới do Nghịch Trần Định Giới mang vào không thể tồn tại lâu dài, nghĩ là làm, Trần Hiên tiếp tục khai công, miệng nhẩm Hằng Nhạc Công, ở trên mặt đất nghiêm túc thổ nạp.

Khẩu quyết Hằng Nhạc Công từ miệng Trần Hiên hóa thành âm lực, ở bên trong mảnh thiên địa trống rỗng nổ tung, ngay lập tức con sông linh khí trên bầu trời có dấu hiệu chấn động, chấn động mặc dù rất nhỏ nhưng Trần Hiên vẫn có thể cảm ứng được.

Âm lực như được vô hạn khuếch trương mà cuốn xa vạn dặm hóa thành thanh âm bạo tạc giống như thiên lôi, âm lực lan tràn, dội vào vách đá bốn phía, ở mảnh tinh không phía sau thế giới động phủ nhất thời có khí lãng quay cuồng, khí lãng quét sạch bát phương, chấn động đến nhật nguyệt tinh thần.

Ngay thời điểm đó mấy ngàn bức tượng nam nhân ngũ sắc thạch tựa hồ được cấp phát cho sinh mệnh mà ánh mắt bắn ra mãnh liệt quang mang, đồng loạt nhìn về phương hướng này của Trần Hiên, mấy ngàn bức tượng rãi rác tinh không đồng thanh mở miệng.

" Ta thấy Triệu Quốc, Hỏa Phần Quốc...Chu Tước Tinh... Thấy ngọn núi, bên trên có Hằng Nhạc Phái.. Ngày trước ta từ nơi này dẫn đạo.. Ở nơi này khai thiên phách địa, nhập phàm, đăng đạp Hóa Thần kỳ... Ta còn thấy Côn Hư..Thấy Tân Tiên Giới.. Thấy hết thảy thân nhân, cố hữu.. Thấy cả địch nhân ngàn vạn người chết dưới sát lục.. Ta thấy hết thảy nhưng thế giới lại không nhìn thấy ta...Quá lâu, quá lâu, từ khi La Thiên diệt, thiên địa cũng hóa vong hồn.."

Thanh âm hoàn mỹ hội tụ, khủng bố sóng âm lấy xu thế tứ lạng bạt thiên cân dễ dàng quét sạch bát phương, nhấc lên kinh đào hải lãng tinh không sóng gợn, ngàn vạn tinh cầu, tinh thần ở bên trong mảnh thế giới này cũng ầm ầm lắc lư chao đảo, thanh âm không tán mà phiêu đãng rất lâu, ban đầu nghe có vẻ hùng hồn hoành tráng nhưng dần dần hóa nhỏ trở thành thanh âm cảm khái nỉ non, mang theo nồng đậm thê lương ý vị.

Thanh âm đi vào tai Trần Hiên lại hóa thành khẩu quyết Hằng Nhạc Công hoàn chỉnh, đối với mọi chuyện Trần Hiên không có thời gian quan tâm, bởi vì giờ phút này đan điền của hắn, thanh thiết huyết kiếm đang mãnh liệt xoay tròn, quá trình xoay tròn tạo thành một cỗ lực lượng hết sức kỳ dị, lực lượng này cùng với con sông linh khí bên trên bầu trời trực tiếp câu thông.

Nhất thời một cỗ cảm giác đau đớn bao phủ toàn thân, từ thể nội ảnh hưởng đến đại não, sau đó lan ra toàn bộ nhục thân tứ chi, đau đớn không gì so sánh được, tựa hồ vạn tiển xuyên tâm, lại tựa hồ ở bên trong trọng trường thế giới, cả người bị đè ép, bị áp bách một cách kinh khủng, đau đớn có thể dùng đến tê tâm liệt phế để hình dung.

Đau đớn thống khổ như vậy, trong đời mỗi tu sĩ sẽ có không ít lần được trải nghiệm, nhưng đối với Trần Hiên đây là lần đầu tiên, hắn có chút không chịu đựng được.

Trên trán phóng xuất mồ hôi, hai hốc mắt phát đỏ kết xuất tơ máu, khuôn mặt Trần Hiên căng cứng, cả người kịch liệt vặn vẹo.

" Cơ hội đến rồi! Ta không phải hoàn toàn không thể tu luyện, mà bởi vì phương thức cùng hoàn cảnh tu luyện chưa thích hợp.. Dù cho có chịu đựng hơn nữa thống khổ, cũng nhất định phải vượt qua!" Trần Hiên cắn răng nói thầm.

Con sông linh khí bàng bạc thình lình phóng xuất ra đại lượng linh khí, linh khí này theo một cái lộ trình bất định lẳng lặng theo hô hấp tiến nhập thể nội Trần Hiên, ngay tại thời khắc đó đan điền hắn rền vang oanh minh chấn động, thanh thiết huyết kiếm quay cuồng càng bạo, phóng xuất ra ngập trời huyết quang cùng sát lục khí tức.

Đau đớn, thống khổ theo thời gian không ngừng dày vò Trần Hiên, cơ thể hắn khi thì co quắp, lúc lại trương phồng, biến hóa trên khuôn mặt từ vặn vẹo chuyển dần sang bình thản, thời điểm này có chút hồng nhuận, tựa hồ mây bay nước chảy.

Với sự trợ giúp vô cùng vô tận của linh khí ngoại giới, linh khí trong cơ thể Trần Hiên cũng ngày càng nhiều, từ một tia linh khí, đến hiện tại đã là một con suối nhỏ, phần mũi kiếm của thanh thiết huyết kiếm bị linh khí lấp đầy, bạo phát hào quang.

Trần Hiên ở trong Nghịch Trần mộng cảnh giới không ngừng thổ nạp, hắn cảm giác rõ ràng linh khí nhẹ ngàng lưu động toàn thân, theo hô hấp, hai hàng bạch khí từ miệng mũi phun trào.

Một loại cảm giác từ nhược đến cường chậm rãi xuất hiện trong cơ thể, quét khắp mọi ngóc ngách toàn thân, những giọt mồ hôi màu đen, tản ra mùi hôi gay gắt theo 10 vạn 8 ngàn lỗ chân lông của hắn thẩm thấu bên ngoài, làm ướt hết y phục, tuy nhiên Trần Hiên trước sau vẫn không cảm giác được gì.

Trần Hiên hiện giờ đang chìm đắm trong một loại cảm giác kỳ diệu, hắn rõ ràng cảm ứng được linh khí trong đan điền không ngừng phân giải, từ cũ hóa mới, từ hư hóa thực, một tia linh khí đang chậm rãi thay đổi kết cấu cơ thể.

Chẳng biết mất bao lâu thời gian, Trần Hiên thình lình mở mắt, nhãn thần hiện lên nét tinh anh sáng ngời chưa từng có, trong đầu hắn rất thanh tĩnh nhưng trong lòng lại như nước hồ nổi sóng.

Những gì xảy ra trong mấy năm qua lần lượt hiện về, ánh mắt thân thiết, những lời quan ái của Kiều gia khi hắn còn bi bô tập nói.

" Hài tử! Sau này có trưởng thành cũng đừng nghĩ đến chuyện quay trở lại Đế Đô, nơi đó không dành cho con, thế giới phàm tục này mới là địa phương phù hợp để cho con bình thường sinh hoạt.. Kiếp người trăm năm rất nhanh sẽ qua đi, cứ như bây giờ vậy, ngây thơ vui cười...Cũng đừng trách cứ Quân Thượng, bởi người có nỗi khổ riêng.. Ta dạy cho con câu đầu tiên.. Hài tử, nói theo ta.. Trần..Hiên...".

" Kiều gia! Tại sao ta lại không thể giống như A Nhất, A Nhị.. Tại sao không thể trở thành tu sĩ? ".

" Kiều gia! Ta nhớ phụ mẫu, nhớ hai huynh trưởng.. Người có thể đưa ta trở về Đế Đô?".

" Hài tử! Đừng bao giờ so sánh nhân sinh của mình với nhân sinh của những người khác, cũng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện Tu Tiên, đời người vô thường, cứ sống rồi tận hưởng thật trọn vẹn ".

" Hài tử đừng khóc! Đã có gia gia ở đây!".

Ngàn vạn thanh âm, ngàn vạn câu chuyện cứ liên tục trôi qua trong đầu hắn, hóa thành sóng to gió lớn, ở đó có ánh mắt kỳ vọng của Kiều gia khi hắn nghiêm túc nghiên cứu Đạo Thư, có lời quan ái, lời trách cứ khi hắn làm ra lầm lỗi, có lời vỗ về, trấn an khi hắn thực sự bi thương, có cả ánh mắt trào phúng xem thường của ngoại nhân khi nhìn đến phế vật Trần Hiên.

Trần Hiên như người ngoài cuộc, bình tĩnh lần lượt xem qua những sự việc từ trước đến nay xảy ra đối với chính mình.

Hồi lâu sau, hắn thở ra một hơi thật sâu, trong lòng nổi lên tư vị chua xót, ngay khi hắn bước vào tầng thứ nhất Ngưng Khí kỳ thì đột nhiên hiểu ra.

Dựa theo Hằng Nhạc Công miêu tả, tầng thứ nhất Ngưng Khí kỳ như một một cánh cổng lớn, ai bước qua mới có thể xem như chân chính đi vào con đường Tu Tiên, từ nay về sau đoạn tuyệt phàm thế, bỏ mọi chấp niệm.

Mỗi người khi tiến đến tầng thứ nhất Ngưng Khí kỳ đều đã trải qua quá trình như thế, Trần Hiên không biết người khác như thế nào nhưng hắn tự biết, chặt đứt tất cả việc phàm trần có thể chỉ là việc nhỏ nhưng tuyệt đối không thể đoạn tuyệt được thân tình.

Lúc này ở bên ngoài thế giới thực tại, Trần Hiên thình lình mở mắt, cả người lóe hiện bạch quang, trong thể nội vang lên tiếng oanh minh, Trần Hiên vặn người mấy cái nhìn ngó xung quanh, căn lều nhỏ vắng ngắt, Trần Hiên vuốt trán, than thầm.

" Ý nguyện của ta chẳng phải như thế này? Nhưng tại sao trong lòng không hề có chút gì vui vẻ?".