
Tiên Ngôn Chí
Giới thiệu truyện
Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Tiên Ngôn Chí là một truyen mới của tác giả Ling Hu Chong sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, Huyền huyễn, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.
Truyện Chữ Truyện Tiên Ngôn Chí được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Tiên Ngôn Chí.
Biên giới Nam Việt Quốc – Sài Thiên Thành.
Toà thành này là một trong mười tám toà thành trì trải dài theo đường biên giới của Nam Việt Quốc.
Bởi vì đặc thù chiến sự liên miên, cho nên từ bên ngoài nhìn lại tường thành đầy vết loang lỗ, vết máu đã khô đen lại. Cả trăm dặm tường thành đều chịu chung một cảnh tượng như vậy, làm cho người ta nhìn mà sởn hết gai ốc. Đồng thời cũng cảm nhận được sự thảm liệt của chiến tranh nơi này.
Bên ngoài thành thảm liệt như vậy, nhưng bên trong là cảnh tượng khác.
Đường sá được lát đá xanh rộng rãi nhưng lúc này cũng có vẻ như chật hẹp. Khi mà từng tốp binh lính và người đến người đi chen chúc nhau. Ai ai cũng có vẻ vội vã và nghiêm túc.
Lúc này là buổi chiều.
Ánh tịch dương thuần một màu vàng óng trải dài từ xa, chiếu rọi lên cả toà thành càng làm cho không gian rơi vào một loại cảnh tượng huyền mỹ lạ thường.
Mặc dù vậy, hình như không có ai có hứng thú quan sát cảnh đẹp này mà là từng tốp binh lính đi bên trên tường thành vô cùng nghiêm cẩn tra xét và theo dõi mọi động tĩnh từ ngoài thành.
Ngay khi ánh chiều tà vừa khuất dạng sau một ngọn đồi nhỏ phía xa xa, bóng đêm mờ ảo cũng theo đó kéo tới.
Thời gian này là thời gian thả lỏng nhất, gia đình sum họp ăn bữa cơm chiều. Từng đàn chim cũng kêu lên quang quác tìm về chỗ nghỉ ngơi, đâu đó lại vang lên mấy tiếng gọi con về ăn cơm.
Ngay lúc này, từ phía xa đột nhiên nổi lên một đám mây đen.
Đám mây đen này không hề có chút dấu hiệu báo trước nào, vừa xuất hiện ngay lập tức lan toả ra hơn trăm dặm, trong bóng chiều tà lấy tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi tiến về phía Sài Thiên Thành.
Chỉ trong chớp mắt, đám mây đen này đã đến gần Sài Thiên Thành trong vòng năm mươi dặm.
Đột nhiên, trong Sài Thiên Thành vang lên một tiếng quát:
- Mở đại trận phòng hộ!
Lập tức, cả toà thành vô cùng rộng lớn vang lên tiếng U U mãnh liệt. Tiếp theo đó, một vầng sáng tựa như một cái lồng kính nhanh chóng bao phủ toàn bộ toà thành.
Mà trên tường thành lúc này cũng nhanh chóng tập hợp vô số binh lính, ai nấy vẻ mặt khẩn trương nhìn lên bầu trời.
Đám mây đen bay đến gần trong vòng mười dặm thì từ phía Sài Thiên Thành bỗng vọt ra một thân ảnh màu trắng ngà. Thân ảnh này trong bầu trời đêm càng trở nên nổi bật.
- Đạo hữu phía trước xin dừng bước! Lâm mỗ là Lâm Thiên Thành, trưởng lão Vân Linh Tông. Không biết đạo hữu đến Sài Thiên Thành có việc gì?
Thân ảnh này dừng trước đám mây đen, hiện rõ thân ảnh là một thanh niên mặc đạo bào màu trắng, tóc đen búi gọn, da dẻ hồng hào, gương mặt có chút mỉm cười nhưng ánh mắt lại sắc bén hỏi.
Lúc này, từ trong đám mây liền truyền ra tiếng cười the thé:
- Khặc khặc, Vân Linh Tông? Chưa từng nghe. Tu vi Kết Đan trung kỳ có chút thấp, miễn cưỡng đủ cho ta nhét kẽ răng…hé hé hééé….
Lời này vừa nói xong, ngay lập tức trên đỉnh đầu Lâm Thiên Thành hiện ra một cái đại thủ ấn bén nhọn chụp xuống.
Lâm Thiên Thành không ngờ đối phương cuồng vọng như vậy, chưa nói gì liền động thủ ngay. Thế nhưng gã quanh năm thủ hộ Sài Thiên Thành cũng không phải hạng cóc ổi, ngay lập tức triển khai thân pháp lùi lại phía sau, đồng thời mở ra vòng linh khí phòng hộ toàn bộ cơ thể. Chưa xong, hắn còn lấy một tấm phù lục màu vàng đất dán lên mình, tay bắt thủ ấn khẽ vuốt một cái.
Nhất thời, quanh thân Lâm Thiên Thành hoàng quang chợt loé lên, một hư ảnh hình cái chuông liền bao bọc toàn bộ cơ thể gã.
Chỉ trong sát na, Lâm Thiên Thành đã mở ra được hai lớp phòng hộ kiên cố, lại còn động thân tránh đi. Tuy nhiên, đại thủ ấn kia còn nhanh một vài phần.
Khi Lâm Thiên Thành còn chưa lui được một bước, thì đại thủ ấn đã chụp tới nơi.
‘Kéttt!’
Một âm thanh như kim loại ma sát vang lên.
Lâm Thiên Thành lúc này đang ở bên trong cái chuông vàng, nghe âm thanh này liền cảm giác không ổn. Nhưng khi hắn còn chưa kịp định thần nhìn kỹ lại thì lại nghe âm thanh ‘Răng Rắc’ truyền vào tai.
Lâm Thiên Thành trong lòng trầm xuống, lại dùng thần thức đảo qua đại thủ ấn, nhất thời kinh hãi kêu lên:
‘Nguyên Anh Kỳ!’
Mặc dù bản thân Lâm Thiên Thành là Kết đan trung kỳ, thế nhưng khí tức của Nguyên Anh Kỳ đối với gã là cực kỳ quen thuộc. Cho nên thần thức vừa đảo qua liền hoảng sợ kêu lên.
Nói thì chậm, nhưng mọi việc diễn ra quá nhanh, Lâm Thiên Thành còn chưa lùi lại kịp thì đã thấy thủ ấn đập đến bên đỉnh đầu.
Hai mắt gã đỏ ngầu, sự chênh lệnh giữa Nguyên Anh Kỳ và Kết Đan Kỳ không những là tu vi mà con là uy áp. Dưới uy áp truyền tới, Lâm Thiên Thành dù muốn liều mạng thì cũng vô lực giãy dụa.
Đang lúc chờ chết, bỗng một âm thanh già nua truyền ra quanh quẩn:
- Làm… càn!
Lời còn chưa nói xong, một sợi dây leo xanh biếc quỷ dị hiện ra, xảo diệu chen giữa Lâm Thiên Thành và đại thủ ấn trong tích tắc.
- Bồng!
Hai đại cự lực va chạm vào nhau tạo ra âm thanh va chạm đinh tai nhức óc.
Lâm Thiên Thành dưới luồng xung kích này cũng bị chấn bay xuống đất, khoé miệng tràn ra máu tươi, nhưng miễn cưỡng nhặt được một cái mạng từ Quỷ môn quan trở về.
- Ồ! Có ý tứ!
Trong đám mây rõ ràng truyền ra một tiếng kêu ngạc nhiên. Mà từ đầu đến cuối, giọng nói the thé này làm cho người ta có một cảm giác rợn tóc gáy.
- Đạo hữu dù sao cũng là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, mặc dù khác đạo, nhưng lấy lớn hiếp nhỏ cũng không khỏi tự đánh mất thân phận!