Tiên Quốc Đại Đế

Chương 7: Vũ Khí Không Thể Tưởng Tượng

- Diêm Xuyên, ngươi đồ ma bệnh đến hôm nay mà vẫn còn chưa chết sao?

Thiếu niên áo tím nói ra với vẻ mặt lạnh lùng và trào phúng.

- Hả?

Hai mắt Diêm Xuyên nhíu lại, từ trong lời nói của thiếu niên áo tím hắn liền cảm giác được một tia sát ý?

Hắn là ai?

- Hưu! Hưu! Hưu!...

Mười tám người lập tức từ đỉnh núi nhảy xuống.

- Bành! Bành! Bành!...

Đám người kia vừa hạ xuống mặt đất thì lấp tức tạo ra đại lượng bụi mù bay lên. Hoắc Quang ở một bên liền biến sắc.

Phải biết rằng, núi này mặc dù không cao, nhưng chính mình cũng không dám nhảy từ trên xuống. Mười tám người này đều bình yên nhảy xuống đất? Điều này nói rõ rằng mỗi người trong mười tám người này đều có tu vi cao hơn mình, thậm chí còn cào hơn rất nhiều.

- Ầm!

Các tướng sĩ trong khe núi lập tức giơ lên trường thương rồi vậy quanh mười tám người này.

- Phàm phu tục tử, Diêm Xuyên người sẽ không phải là dùng đám phế vật này nghênh đón chúng ta chứ a?

Nam tử áo tím khinh thường nói.

Diêm Xuyên híp mắt nhìn mọi người rồi trầm giọng hạ lệnh:

- Lui về phía tây!

- Vâng!

Đám tướng sĩ ầm ầm tuân lệnh. Bọn hắn chậm rãi giơ trường thương rồi lui ra.

Nơi đấy là khe núi thông suốt với nơi nào đó cho nên gió nhẹ mới thổi tới từ phía tây. Chúng tướng sĩ bước ra vùng bụi mù bao phủ lấy mười tám nam nữ, để cho mười tám bóng người mờ ảo càng hiện ra rõ hơn.

Đại quân lui về phía tây của khe núi nhưng vẫn còn giương cung bạt kiếm nhìn về mười tám người này.

Hoắc Quang che chở ở trước mặt Diêm Xuyên, trên mặt hắn hiện lên một vẻ ngưng trọng bởi vì hắn đoán được một cái khả năng.

Mười tám người trước mắt này là người trong Tiên môn! Nếu là người trong Tiên môn vậy thì bọn hắn tất nhiên sẽ biết pháp thuật, thậm chí có thể có pháp bảo. Cung tiễn của phàm nhân trước mắt bọn hắn chỉ là một chuyện cười.

Làm sao bây giờ?

Hoắc Quang nắm chặt trường thương trong tay, từng sợi gân xanh nổi lên. Hiển nhiên hắn có phần hơi khẩn trương như lâm đại địch.

Lưu Cẩn ở một bên cũng ngăn ở trước mặt Diêm Xuyên, phất trần trong tay nhè nhẹ run lên.

Mười tám người ở cách đó không xa chỉ lộ ra vẻ mặt khinh thường. Diêm Xuyên vỗ vỗ bả vai của Hoắc Quang cùng Lưu Cẩn.

- Vương gia!

Hai người nghi hoặc nhìn về phía Diêm Xuyên.

- Khách quý đến đây, không cần phải khẩn trương!

Diêm Xuyên chỉ cười nói.

- Ạch!

Hai người liền có phần kinh ngạc. Rồi tạch ra tạo thành một con đường và nói:

- Vâng!

- Chuyển cái bàn ở trong kiệu ra đây!

Diêm Xuyên thản nhiên nói.

- Vâng!

Hoắc Quang liền đáp lời rồi chỉ huy hai tướng sĩ đi vào chuyển cái bàn ở trong kiệu ra. Trên bàn có một ít điểm tâm, hoa quả cùng với một cái lư hương.

- Dâng hương đón khách!

Diêm Xuyên nói với Lưu Cẩn.

- Vâng!

Lưu Cẩn liền lấy quẹt lửa ra chuẩn bị châm vào lư hương. Diêm Xuyên nhìn vào gốc Túy Nguyên quả ở trong tay vừa ngắt từ trên sườn núi xuống, sau đó nhẹ nhàng hái xuống một trái cây đưa cho Lưu Cẩn và nói:

- Dâng hương cần có Linh quả, để vào trong đó cùng dâng hương!

- Vâng!

Lưu Cẩn lập tức làm theo. Khói lửa phất phới, Lưu Cẩn lui trở về. Diêm Xuyên đưa quả Túy Nguyên còn lại trong tay cho Lưu Cẩn. Lưu Cẩn tiếp nhận rồi lùi qua một bên.

Mười tám người ở phía đối diện nhìn một loạt những động tác của Diêm Xuyên thì có chút ngoài ý muốn.

- A, đi thế tục giới bảy năm cũng đã học được không ít quy củ phức tạp của thế tục giới a. Diêm Xuyên, ngươi vẫn là Diêm Xuyên của trước kia sao?

Nam tử áo tím lại lần nữa lạnh giọng nói ra. Diêm Xuyên liền bước ra một bước rồi nhàn nhạt nhìn về phía mọi người sau đó thản nhiên nói:

- Phần lớn trí nhớ của Diêm Xuyên đã mất đi, không biết chư vị là người phương nào? Vì sao hiểu rõ về ta như vậy?

- Ha ha ha ha, không nhận ra ta? Ta nhớ ra rồi, chứng mất hồn kia của ngươi lại tái phát, hàng năm đều mất đi trí nhớ một lần. Thiếu đi sự che chở của phụ thân ngươi tên phản đồ kia thì ngươi liền trở thành một tên phế vật, như vậy thì ngươi lấy cái gì để đấu cùng ta? Ha ha ha!

Nam tử áo tím đắc ý kêu lên.

- Ha ha ha ha!

Có bốn năm người cười phụ họa theo nam tử áo tím và cùng đồng thời nhìn về Diêm Xuyên với ánh mắt tràn đầy chán ghét.

Mà đại sư huynh áo đen lại là nhíu mày, thần sắc của hắn không có biến hóa. Hai mắt Diêm Xuyên híp lại mà nhìn chằm chằm vào nam tử áo tím đang chế nhạo mình.

- Ngươi là ai?

Diêm Xuyên lại hỏi thêm lần nữa.

- Ta là ai? Ngay cả ta mà ngươi cũng quên?

Nam tử áo tím cười tà nói.

- Vị này chính là cháu của đương đại tông chủ - Phùng Thiệu sư huynh!

Người một bên liền giới thiệu.

- Thì sao?

Diêm Xuyên nhíu lông mày lại nói.

- Ngươi nói gì?

Sắc mặt Phùng Thiệu lạnh lẽo nói. Nhưng mà Diêm Xuyên lại không để ý đến hắn mà nhìn về phía cầm đầu đại sư huynh áo đen hỏi:

- Ngươi là ai?

Đại sư huynh áo đen hơi có chút ngoài ý muốn nói:

- Ta là Giang Nam, tuy rằng phụ thân ngươi làm ra sự tình trơ trẽn kia nhưng ta vẫn như trước kính nể phụ thân ngươi. Ngươi yên tâm, lần này chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi đây vừa vặn gặp được ngươi mà thôi, ta sẽ không làm khó ngươi!

- Sự tình trơ trẽn? A, phụ thân ta như thế nào cũng chưa phiền tới người ngoài đánh giá!

Diêm Xuyên lạnh lùng trả lời.

- Diêm Xuyên, khẩu khí của ngươi là gì? Phụ thân ngươi cấu kết với yêu nữ khiến cho tông môn ta nguyên khí đại thương. Sinh ra nghiệt chủng như ngươi lại để cho tông ta chịu nhục, gia gia ta đã măt nhắm mắt mở mới lưu ngươi lại trên thế gian. Đại sư huynh chính là người đứng đầu trong tam đại đệ tử tỉ thí của tông ta, có gì mà không thể nói chứ? Tiểu nghiệt chủng!

Phùng Thiệu quát lạnh nói.

- Khốn nạn!

Hoắc Quang lập tức gầm lên.

- Ken két ken két ken két...!

Một đám tướng sĩ cũng lập tức giơ lên trường cung và trường thương. Vương gia chịu nhục để cho chúng tướng sĩ lập tực giương cung bạt kiếm.

- Vù vù!

Diêm Xuyên vung tay lên ngăn cản Hoắc Quang.

- Ha ha ha ha, tiểu nghiệt chủng, lúc có phụ thân thì ngươi còn có thể làm mưa làm gió, nhưng mà hiện tại thì thế nào? Chỉ bằng bọn hắn?

Phùng Thiệu cười lạnh một tiếng

- Rống!

Hắn hét lớn một tiếng rồi một đạo sóng âm to lớn cuồn cuộn hướng về phía đại quân và Diêm Xuyên.

Vì ở bên trong khe núi nên để cho tiếng rống này như được phóng to lên gấp mấy lần.

- Oanh long long!

Dường như có một trận gió lớn thổi qua, một số tướng sĩ có tu vi kém liền nghiêng trái nghiêng phải, trường thương trong tay cũng cầm không chắc.

Quần áo của Diêm Xuyên thì bị gió thổi cho mãnh liệt đong đưa. Đại bộ phận sóng âm của tiếng gầm này là hướng đến Diêm Xuyên.

Dưới chân Diêm Xuyên vững vàng, hắn dùng lức giẫm xuống mặt đất sâu hơn một tấc mới có thể không bị lay động.

- Tốt!

Có mây người lên tiếng khen ngợi Phụng Thiệu để cho Hắn càng hiện ra vẻ đắc ý. Mà đại sư huynh Giang Nam lại dường như ngầm đồng ý mà không có chêm lời.

- Tinh cảnh? Hắn luyện ra Tinh nguyên?

Hoắc Quang lập tức biến sắc nói. Tinh cảnh, đây chính là cảnh giới của Tiên nhân a. Trước mắt chỉ co một người mà lại là Tinh cảnh?

- Như thế nào? Tiểu nghiệt chủng?

Phùng Thiệu đắc ý nói.

- Chẳng qua cũng chỉ có như vậy!

Diêm Xuyên lạnh lùng khinh thường nói.

- Ngươi nói gì?

Phùng Thiệu âm thanh lạnh lùng nói.

- Hả?

Giang Nam cũng hiện ra một tia ngoài ý muốn.

- Phùng Thiệu? A, nhìn ngươi luôn luôn nhắm vào ta thì chắc hằn là ngày xưa lúc phụ thân ta còn sống thì ngươi thường xuyên bị ta bắt nạt a?

Diêm Xuyên cười nhạt nói để cho sắc mặt Phùng Thiệu lập tức trầm xuống, hiển nhiên đã bị Diêm Xuyên nói trúng. Hắn lúc này liền cười lạnh nói:

- Ha ha ha, tiểu nghiệt chủng, bảy năm rồi, hiên nay cũng không phải là năm đó, ta đã sớm bước vào Tinh cảnh mà ngươi thì sao? Ở thế tục giới thì ngươi khẳng định vẫn còn vùng vẫy ở Lực cảnh a!

- Như thế nào? Muốn thử một chút sao?

Hai mắt Diêm Xuyên nhíu lại rồi nói.

- Hả?

Mọi người đứng ở đối diện liền hơi kinh ngạc. Lời này của Diêm Xuyên là có ý gì? Chẳng lẽ tu vi của hắn cũng là Tinh cảnh? Không có khả năng, thế tục giới thì có gì? Căn bản không thể có tài nguyên cho hắn tu luyện. Hơn nữa, ngày xưa tông môn cũng lấy đi tất cả mọi thứ mà phụ thân hắn lưu lại. Tinh cảnh? Không có khả năng!

Hai mắt đại sư huynh Giang Nam cũng híp lại mà nhìn.

Đám người Hoắc Quang tuy rằng hơi có ra vẻ trấn tĩnh nhưng trong nội tâm cũng là tràn đầy lo lắng.

Phùng Thiếu sau khi hơi kinh ngạc thì liền lộ ra nụ cười lạnh và nói:

- Thử xem? Ha ha ha, mặc dù gia gia nói không nên quấy nhiễu cuộc sống của ngươi. Nhưng mà đây chính là do chính ngươi nói ra, ta cũng muốn nhìn ngươi ở thế tục giới bảy năm, Lực cảnh tầng ba có để cao chút nào không?

Lực cảnh tầng ba? Bảy năm trước là Lực cảnh tầng ba. Hôm nay bảy năm sau Diêm Xuyên vẫn như cũ là Lực cảnh tầng ba.

Lực cảnh tầng ba? Bảy năm trước là Lực cảnh tầng ba. Hôm nay bảy năm sau Diêm Xuyên vẫn như cũ là Lực cảnh tầng ba.

Trong nội tâm Diêm Xuyên liền là một trận cười khổ. Xem ra trong bảy năm này việc hắn liên tục mất trí nhớ đã để cho tu vi không có cách nào tăng lên. Nhưng mà cũng không sao, chính mình của kiếp trước cũng đã tỉnh lại.

Đám người sau lưng Phùng Thiệu đều không hề ngăn cản, cho dù là đại sư huynh Giang Nam thì giờ phút này cũng chỉ là lạnh nhạt nhìn.

- Bảy năm trước ngươi không phải là đối thủ của ta, bảy năm sau ngươi vẫn như cũ là bại tướng dưới tay ta!

Diêm Xuyên thản nhiên nói.

- Ha ha ha, nói khoác mà không biết ngượng! Tuy rằng ngươi nhớ không được nhưng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Lực cảnh? Ta chỉ cần ha hơi một cái cũng có thể đánh chết ngươi! Hừ!

Âm thanh Phùng Thiệu lạnh lùng nói ra.

- Vừa rồi dường như là cóc rống?

Diêm Xuyên lạnh lùng trào phúng nói.

- Đó không phải là cóc rống mà là công pháp Triều Thiên Ngâm của tông ta! Hơn nữa vừa rồi chỉ dùng có sáu thành lực lượng.

Phùng Thiệu liền vô cùng tức giận mà nói ra.

- Thật không? Cóc rống của ngươi nếu như có thể làm cho ta rời khỏi chỗ đứng thì coi ngươi thắng, thế nào?

Diêm Xuyên khinh thường nói.

- Ha ha, hặc hặc, ha ha ha ha!

Phùng Thiệu liên lập tức giận quá thành cười.

- Ngươi đã tự chuốc lấy thì cũng không thể trách được ta!

Âm thanh lạnh lùng của Phùng Thiệu vang lên. Trong lúc nói thì hắn cũng bước ra một bước. Đám người Hoắc Quang lập tức lo lắng.

Nhưng Diêm Xuyên lại không có gì khác lạ, thậm chí hắn còn đưa tay câm một quả nho đưa lên mũi mà nhẹ nhàng ngửi lấy mùi thơm của nho và vẻ mặt thản nhiên nhìn về Phùng Thiệu.

Hai bên có chúng tướng sĩ cùng với mười tám người trong Tiên môn đứng, còn trung tâm thì có Diêm Xuyên cùng với Phùng Thiệu.

Cuộc chiến của hai người hết sức căng thẳng. Hoắc Quang là bề tôi cho nên không có mệnh lệnh của Diêm Xuyên thì hắn không dám ra tay. Ma Giang Nam ở xa xa thì mang theo đám sư đệ sư muội đứng một bên với vẻ thời ơ lạnh nhạt.

Chung quy thì Phùng Thiệu cũng là cháu của tông chủ cho nên mọi người cũng không có ngăn cản.

- Cóc rống kia của ngươi có thể bắt đầu rồi!

Diêm Xuyên vừa ngửi mùi nho vừa thản nhiên nói.

---------------

Cách đó không xa, trong hồ nhỏ trên đỉnh Long mạch sơn khẩu.

Thiếu nữ tắm xong, trên người nàng mặc một bộ nam trang màu trắng. Tuy rằng là nam trang nhưng mà mặc ở trên người thiếu nữ lại càng hiện ra một cỗ mỹ cảm tư thế oai hùng.

- Lệ! Lệ!

Tiên hạc ở một bên kêu lên.

- Tiểu Hạc nhi, ta còn muốn tắm rửa một lần nữa đấy! Ngươi nhìn rõ ràng rồi đấy? Là ai quấy rầy bổn Thánh Nữ tắm rửa?

Thiếu nữ hơi oán giận nói.

- Lệ lệ!

Tiên hạc lắc lắc cái đầu và kêu lên.

- Được rồi chúng ta đi xem!

Thiếu nữ cười nói. Nàng đưa tay ra khẽ vẫy để cho cờ hiệu ở bốn phía bay vào trong tay nàng rồi sau đó liền bước lên lưng Tiên hạc.

- Lệ!

Tiên hạc thét dài một tiếng rồi mang theo thiếu nữ bay lên trời cao. Nháy mắt đã bay vào tầng mây.

Ở trên tầng mây thiếu nữ nhìn xuống phía dưới liền thấy được sự giằng co của hai phe ở trong khe núi.

- Ồ? Lực cảnh tầng ba đối chiến với Tinh cảnh tầng ba? Hặc hặc, ta không có nhìn lầm chứ, điều này sao có thể a? Tiểu tử có Lực cảnh tầng ba kia đúng là điên rồi?

Thiến nữ lập tức hiên ra vẻ ngạc nhiên. Trong lúc thiếu nữ ngạc nhiên thì tranh phong của hai người ở phía dưới cũng đã bắt đầu.

- Diêm Xuyên, ngươi chuẩn bị xong chứ! Ta có thể xuất toàn lực đấy.

Phùng Thiệu cười tà nói.

Rống!

Hăn lại một lần nữa há miệng rống to. Một đạo sóng âm còn hung hãn hơn nhiều so với trước kia xông thẳng về phía Diêm Xuyên.

- Triều Thiên Ngâm? Xem ra đám người kia đều là người của Đại Hà tông!

Thiếu nữ trên không trung như có điều suy nghĩ mà nói.

Sóng âm mạnh mẽ lại lần nữa phóng đến Diêm Xuyên, từng làn từng làn sóng thậm chí còn bốc cả những tảng đất lên. Chúng xông thẳng đến Diêm Xuyên!

Quần áo của Diêm Xuyên càng thêm lay động mãnh liệt. Từng đợt sóng trùng kích vào người giống như sóng biển to lớn cọ rửa lấy thân thể hắn vậy.

Dưới chân Diêm Xuyên dùng lực giẫm sâu xuống mặt đất sâu hai thốn. Mặc dù thân hình hơi rung động trong sóng âm nhưng dưới chân lại như là mọc rễ mà không hề có chút sứt mẻ nào!

- Đại Thiên Cân trụy? Ha ha, quả nhiên là có chút thú vị? Nhưng mà đối phương lại dùng Triều Thiên Ngâm. Lực cảnh tầng ba? Thua cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!

Thiếu nữ khẽ lắc đầu thở dài.

- Cóc rống, cuối cùng vẫn còn kém xa!

Diêm Xuyên khinh thường nói.

Phùng Thiệu trong lúc rống to nghe được lời nói của Diêm Xuyên thì liền tức giận đến sắc mặt biến đổi để cho hắn thiếu chút nữa rống đau cả hai bên sườn.

Âm thành vừa dừng lại, tiếng rống to vừa rồi của hắn đã rống ra đại lượng khí tức trong bụng. Hắn vừa mãnh liệt hấp không khí vào vừa oán độc nhìn về phía Diêm Xuyên.

Mà ở trong sát na này Diêm Xuyên liền triển khai một động tác cực kỳ quỷ dị.

Ai cũng đều không ngờ được rằng động tác của Diêm Xuyên lại là ở đầu ngón tay. Quả nho ở đầu ngón tay giữa kia đột nhiên bắn ra ngoài.

Nho?

Bật luận là người của Đại Hà tông hay là đám tướng sĩ, thậm chí cả thiếu nữ trên bầu trời cũng đều cực kỳ quái dị. Nho? nho có thể bắn chết cao thủ cấp Tinh cảnh? Nói đùa gì chứ? Diêm Xuyên điên rồi sao?

- Vù vù long!

Một tiếng trầm đục vang lên. Rồi một màn xuất hiện để cho tất cả mọi người đều khó có thể giải thích được. Một màn này thậm chí còn để cho mọi người nhớ kỹ cả đời.

Quả nho kia không lệc không nghiêng mà vừa vặn bắn vào miệng của Phùng Thiệu. Thậm chí đúng vào lúc Phùng Thiệu đang mãnh liệt hấp không khí vào liền hút nó vào trong miệng.

- A! A! A!...

Phùng Thiệu lập tức lấy tay ôm cổ họng, con mắt thì trừng lên rồi hoảng sợ nhìn về Diêm Xuyên.

- A! A!....

Trong miệng hắn phát những tiếng thở dốc yếu ớt, bộ mặt thì bắt đầu đỏ lên. Không chỉ như vậy mà toàn thân hắn còn xuất ra mồ hôi, con mắt thì càng ngày càng trợn lớn ra. Vẻ mặt thống khổ mà không lời nào có thể diễn tả được. nguồn TruyenFull.vn

Hơn nữa, theo thời gian trôi qua thì đôi môi của Phùng Thiếu càng ngày càng tím hơn.

- A! A!....

Hắn thống khổ mà kêu thảm thiết rồi lập tức mềm nhũn ra. Thậm chỉ cả người đều ngã ngồi ở trên mặt đất.

- Sư huynh, ngươi không sao chứ?

Rất nhanh một đám sư đệ liền xông tới. Nhưng mà quá nho kia lại kẹt ở khí quản để cho Phùng Thiệu làm thế nào cũng không thể nói ra lời. Hắn ôm lấy cổ họng mà run rẫy một cách rất thống khổ.

Đám người Hoắc Quang, Lưu Cẩn thì kinh ngạc đến há miệng.

Vừa mới rồi còn diễu võ dương oai, vừa mới rồi còn khoe khoang mình là Tinh cảnh cao thủ. Vậy mà lại bị một quả nho của Vương gia đánh bại? Việc này, việc này là sự thật hay sao?

Trên bầu trời.

- Hặc hặc, thật thú vị, quả nho? Ta vừa rồi còn suy nghĩ rằng tiểu tử kia có phải bị điên hay không? Đối chiến với Tinh cảnh cao thủ lại còn có tâm tư mà ăn nho? Hóa ra là dùng làm vũ khí, quả nho này? Thật sự không thể tưởng tượng được, một quả nho này lại lợi hại hơn so với bất kỳ vũ khí nào? Quả nhỏ? Một quả nhỏ đánh bại một Tinh cảnh cao thủ? Thật thú vị, hặc hặc!

Thiếu nữ hưng phấn nói.

- Lệ Lệ!

Tiên hạc cũng là một hồi hưng phấn.

Phía dưới, chúng đệ tử của Đại Hà tông lập tức xông đến, kể cả đại sư huynh Giang Nam cũng có trong đó.

- Cứu, cứu...!

Phùng Thiệu thống khổ cầm lấy đại sư huynh mà gào khóc, lời nói của hắn căn bản không thể nghe được đầy đủ.

Chỉ một chút thời gian thì trên mặt Phùng Thiệu đã biến thành tím bầm, nước mắt cứ không ngừng mà ứa ra, toàn thân tràn đầy mồ hôi như vừa mới ở trong nước ra. Lực lượng mà hắn vẫn luôn tự hào thì giờ phút này căn bản không thể xuất ra, toàn thân đều run rẩy.

Khí quản bị tắc? Một cao thủ lập tức không biết nên làm thế nào. Mọi người từng có các kinh nghiệm về xử lý những vết đao, kiếm. Nhưng mà hít thở không thông thì nên làm gì bây giờ?

- Phốc phốc!

Trong miệng Phùng Thiệu sủi bọt mét ra, mắt mở lớn, mắt thấy dường như sắp không xong.

- Đại sư huynh, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a?

Các cao thủ đều cả kinh mà kêu lên. Giờ phút này sắc mặt của Giang Nam cũng khó coi đến cực điểm, hắn lấy tay dán ở trên lưng Phùng Thiệu.

- Khí quản bị tắc, ta nếu như dùng lực thì sẽ chấn vỡ khí quản của hắn, như vậy thì càng hỏng bét!

Sắc mặt Giang Nam khó coi nói.

- Nhưng mà Phùng Thiệu sư huynh thật sự sắp không xong rồi a!

Các cao thủ lo lắng nói. Đây chính là cháu của tông chủ a, nếu như chết đi..., mọi người đều không dám nghĩ đến.