Tiên Thiên Đại Giới

Chương 37: 37: Mãng Xà Hóa Thuồng Luồng

- hộc hộc ...!

Thần Vũ dùng hết gần năm phần nguyên lực dồn sức mà chạy nên vô cùng nhanh, thêm cả với tu vi Luyện mạch cảnh nên Thần Vũ lúc này đã ngoài trăm dặm thoát khỏi địa phận của Địa Long Hùng.

- Địa Long Hùng đúng là không phải là hư danh, nó chưa tung ra hết sức mà mình thì lại không chiếm được ưu thế tí nào.

Thần Vũ lúc này ngồi trên một cây cao, hắn lau vết máu ở miệng oán trách nói.

Nhưng bây giờ hắn cũng không thể chậm trễ, Thần Vũ mau chóng hấp thu thiên địa linh khí chữa trị nội thương do Long Ngâm gây ra.

Thần Vũ tĩnh tọa trên cây, Hỗn Nguyên quyết bắt đầu vận động.

Cơ thể Thần Vũ bắt đầu được bao quanh bởi một màng mỏng khí màu xám trắng, thiên địa linh khí bắt đầu bị Thần Vũ hấp thu bốn phương tám hướng đổ về hắn.

Những tia linh khí đi qua màng mỏng bị hấp thu vào nội thể Thần Vũ bị biến đổi thành Hỗn Nguyên Khí, Hỗn Nguyên khí tụ về đan điền hình thành Nguyên lực.

Ban đầu linh khí được kéo tới rất ít, nhưng dần dần trở nên dày dặc hơn, đến cuối cùng bắt đầu linh khí hữu hình thành một lốc xoáy khổng lồ ở trên bầu trời nội Thanh Sơn Lâm.

Khung cảnh như có một yêu thú thông thiên há miệng thôn thiên vậy.

- Cái gì thế này !!

Thần Vũ phát hiện có động tĩnh liền nhìn lên, hắn liền bị chấn kinh bởi khung cảnh trên bầu trời.

Nhưng rất nhanh Thần Vũ phát hiện thứ không ổn, hắn lập tức thu lại Hỗn Nguyên quyết, thu liễm khí tức nhảy xuống mặt đất núp vào một góc khuất của góc cây yên lặng không động đậy.

Khi Thần Vũ vừa trốn đi thì một tiếng gào thét của một cự thú khổng lồ vang lên.

Thần Vũ lúc này đã cách xa một khoảng với nơi hắn vừa hấp thu linh khí nhưng tiếng gào thét kia vẫn có thể vang tới hơn nữa còn khiến hắn cảm thấy nguy hiểm.

Thần Vũ lén nhìn thì thấy một cự thú trên không lúc này ánh mắt sắc lạnh, là một con huyền mãnh dài gần trăm trượng đang uốn lượn trên không.

Phần lưng của nó lại có vài mảnh lân phiến giống như long lân, lại không giống những mãng xà bình thường nó lại có hai chi trước.

- Mãng xà hóa thuồng luồng !!

Thần Vũ quan sát một hồi liền biết cự thú này là gì.

Mồ hôi Thần Vũ đổ ra, thiếu chút nữa khí tức hắn bị rối loạn lên khiến cho con Thuồng Luồng kia phát hiện ra nơi hắn đang lẫn trốn.

Thuồng Luồng trên không liên tục uốn lượn xung quanh dò xét, như nó đang truy tìm kẻ vừa tạo ra kinh động khi nãy.

Khí tức khủng bố do thuồng luồng phát ra khiến Thần Vũ không dám động đậy dù chỉ là ngón chân.

Nhưng Thuồng Luồng mãi không tìm được gì, nó tức giận gào lên một tiếng thoắt một cái liền biến mất.

- Ực ! thật là nguy hiểm quá.

Thần Vũ khi xác định con thuồng luồng kia đã rời khỏi hắn mới thả lỏng người mà nói.

- Tên Tiểu Nguyên này, cũng không cảnh báo ta một tiếng rằng khi hấp thụ linh khí lại tạo ra tiếng động lớn như thế.

Thần Vũ điều hòa khí tức sau khi qua nguy hiểm, oán trách Tiểu Nguyên lại không nói từ nào về việc này, suýt nữa thì hại mình mất mạng.

- Trong Thanh Sơn Lâm không ngờ lại có yêu thú, mình phải cẩn thận hơn nữa trong khi hấp thu linh khí nếu không thì lại dẫn dụ một đám yêu thú nữa thì không xong.

Thần Vũ đến giờ vẫn còn chấn kinh, khi nãy hắn lén nhìn lên thấy trong cơ thể thuồng luồng có một đóm sáng, từ nơi đó phát ra khí tức khủng bố khiến các ma thú xung quanh đều không dám hó hé.

Thần vũ đoán đó là yêu đan.

Yêu đan là ngưng kết từ tu vi ngàn năm của các yêu thú, trong trường hợp của con thuồng luồng này thì nó đã ngưng được yêu đan hơn nữa là đã tiến hóa từ mãng xà thành thuồng luồng, chỉ sợ nếu cho nó thêm ngàn năm thì nó sẽ hóa thành giao long, lúc đó thì tu vi của nó có thể độc chiếm Nam Thiên Châu.

Cũng rất may mắn Thần Vũ đã hấp thu được một lượng lớn linh khí, khiến hắn hồi phục được tổng cộng bảy phần tu vi.

Thần Vũ lần này không dám chậm trễ nữa, lại bắt đầu vừa đi vừa lẩn trốn đám ma thú.

Thạch Sơn phía trước hắn cũng chỉ cách còn ba trăm dặm nên hắn bỏ thêm một canh giờ nữa là tới.

Bất quá suy đoán của hắn là vậy, nhưng quá trình đi xuyên qua đám ma thú lại khiến thời gian lâu hơn dự kiến khiến Thần Vũ mất thêm hai canh giờ để tới được đỉnh ngọn núi phía trước.

Hiện ra trước mắt Thần Vũ lúc này là khung cảnh bao la của Thanh Sơn Lâm, những đại thụ hàng chục trượng, thạch sơn cao trăm trượng bao phủ khắp nơi.

Còn có những nhánh giang xuyên qua trong Thanh Sơn Lâm, còn có những thủy liêm cao lớn đổ xuống.

Khung cảnh chỉ có thể mô tả bằng hai từ hùng vĩ.

Thần Vũ dù là không cảm nhận được rõ ràng nhưng từ trong Thanh Sơn Lâm truyền tới rất nhiều khí tức ma thú, còn có cả yêu thú.

Dù là khung cảnh hùng vĩ nhưng việc chính vẫn phải nhớ đó là tìm một ngọn thạch sơn cao ngàn trượng để có thể tu luyện Loạn Dương Quyền.

Việc đó bây giờ không khó, liếc mắt liền có thể nhìn thấy được, Thần Vũ muốn tìm một ngọn thạch sơn gần nhất.

Sau khi so sánh một chút thì Thần Vũ quyết định đi về phía ngọn thạch sơn hướng lệch qua bên phải của hắn một chút, nơi đó hắn thấy một ngọn thạch sơn cao lớn bất thường, chắc chắn có thể cao hơn ngàn trượng.

Ý đã quyết Thần Vũ liền dùng cách cũ mau chóng đi tới ngọn thạch sơn kia.

Trong khi Thần Vũ đang dùng mạng để tìm nơi tu luyện thì đám người Thiên Vương, Triệu Tử Tiên, Vũ Lục cũng đã tiến vào nội Thanh Sơn Lâm từ lâu.

Vài canh giờ trước tổ đội Thiên Vương là vào trước nhất.

Nhưng ba tổ đội lại đang ở hướng rất khác nhau, hơn nữa cũng khá xa nên chuyện gặp nhau sẽ không dễ dàng gì.

Tổ đội của Thiên Vương khi vừa bước vào thì đã nhận ra những khí tức khủng bố trong nội Thanh Sơn Lâm.

Lúc này thì sắc mặt Thiên Vương cũng ngưng trọng hơn hẳn.

- Đây là nội Thanh Sơn Lâm ?

Thiên Vương cảm nhận khí tức khủng bố khiến hắn rùng mình nên hắn không thể không hỏi.

- Đúng vậy, theo như thông tin ta biết được trong đây còn có thể có cả yêu thú nữa.

Diệp Khôn một bên cũng cảm nhận được khí tức khủng bố kia, nhưng vẻ cợt nhả của hắn vẫn còn nên trông hắn có vẻ không lo lắng lắm.

Nhưng khác với Diệp Khôn ai ai sắc mặt đều vô cùng ngưng trọng, bởi vì bọn họ biết trong đây họ là con sâu cái kiến.

Nhưng bọn họ bị bắt buộc phải làm theo lệnh của Thiên Vương, ngoại trừ Di Minh, Diệp Khôn, Dương Khai thì còn lại đều là những người hộ vệ của Thiên Vương.

Sở dĩ hộ vệ của Thiên Vương có thể tham gia khảo thí là bởi vì Thiên Gia đã dùng một bí pháp, bí pháp này mang ra những kẻ có nhất hồi linh căn tuổi còn nhỏ để kích phát tiềm lực.

Sau khi kích phát tiềm lực thì sẽ có tu vi Luyện mạch cảnh nhị trọng trở lên.

Nhưng đổi lại sẽ không tể tăng tu vi nữa.

Có thể thấy Thiên Gia có thể bỏ bất cứ giá nào hay bất cứ thủ đoạn nào để giúp tôn tử của họ đi lên cao hơn.

Tất nhiên là Ngũ Đại Gia tộc biết điều này nhưng Thiên Gia thế lực cũng không kém nên họ nhắm mắt làm ngơ.

- Hừ ! chỉ cần ở vòng ngoài thì chúng ta sẽ không đả động đến thú vương nên không cần nói đến yêu thú.

Thiên Vương hừ lạnh một cái rồi nói.

- Vậy thì chúng ta bây giờ nên làm gì.

Dương Khai suốt cả đoạn đường không nói gì cuối cùng lại lên tiếng hỏi.

- Ba người các ngươi, mau đi dò xét xung quanh tìm kiếm các nhóm ma thú từ lục tinh trở xuống, nếu có thất tinh ma thú thì cũng phải bẩm báo lại.

Thiên Vương không đáp lời Dương Khai mà thay vào đó chỉ vào đám hộ vệ phía sau, bảo ba tên trong đó ra đi dò xét xung quanh.

- Rõ ! thiếu gia !

Ba người hộ vệ đó mặc dù việc đi dò xét thế này có thể mất mạng nhưng đây là lệnh nên bọn chúng đành gật đầu chấp hành.

Nói xong ba người đó liền biến thành một luồng độn quang rời đi.

Những kẻ khác và Thiên Vương bắt đầu cũng như Thần Vũ tìm một đại thụ và trèo lên đó bắt đầu tĩnh tọa.

Trong lúc đó thì tiểu đội Triệu Tử Tiên bên này cũng đang bàn tán kế sách.

- Những khí tức ma thú thật khủng bố.

Cũng như Thiên Vương, Triệu Tử Tiên cũng cảm thấy da dầu tê dại vì những khí tức ma thú trong nội Thanh Sơn Lâm.

- Tử Tiên tỷ, chúng ta nên làm thế nào mới tốt đây.

Vân Linh một bên tu vi còn yếu, cảm thấy những khí tức này khiến cô ta mặt trắng bệch ra.

- Kế Phong huynh, huynh có cách gì không ?

Lúc này Tử Tiên lại quay người lại nhìn vào một người thanh niên ánh mắt có phần sắc bén lại còn lạnh lùng, vận một hắc bào đứng phía sau đám người.

- Nơi này chúng ta có quá ít thông tin, vẫn là nên đi cùng nhau tránh việc đơn đấu với ma thú.

Kế Phong mặt không đổi sắc nói ra.

- Những đại thụ ở đây vô cùng cao lớn, chúng ta có thể quan sát từ trên cao để tránh bị bao vây.

Lúc này lại thêm một đại hán đầu trọc bước ra nói, nhưng khuôn mặt y lại rất hiền từ không giống như những đại hán gặp liền đòi đánh nhau.

- La Thanh sư huynh cũng nghĩ như vậy sao, vậy thì nghe theo ý các huynh.

Tử Tiên một bên lắng nghe cũng cảm thấy có lí nên không phản bác.

Cả tổ đội không một ai phản đối nên việc thống nhất ý kiến vô cùng dễ dàng.

Còn Vũ Lục lúc này lại không may mắn như hai tổ đội kia.

- Ý ngươi như thế là sao chứ, lúc trước chẳng phải ta đã nói nếu không muốn đi có thể ở lại hay sao.

Vũ Lục đứng trên một ngọn thạch sơn cao tầm trăm trượng.

Xung quanh y lúc này có chừng bốn người đang đứng.

Nhưng trong đó lại có một kẻ mặt mày hùng hổ như đang rất nổi giận với Vũ Lục.

- Còn thế nào ngươi còn chưa hiểu, nội Thanh Sơn Lâm nguy hiểm trùng trùng, nhưng ngươi lại cố chấp đi vào lại còn dẫn theo bọn ta.

Nam tử khuôn mặt hùng hổ kia nghe Vũ Lục nói liền quát lên.

- Chẳng phải khi ta quyết định tiến vào nội Thanh Sơn Lâm ngươi hay bất cứ ai cũng không phản đối hay sao.

Vũ Lục đứng đó như một thanh tao nam tử, mặc dù bị người nam tử kia quát nhưng y vẫn điềm tĩnh mà hỏi lại.

Lại nói tiếp.

- Ta làm việc trước nay không ép buộc ai điều gì, nếu như không muốn ngươi có thể rời đi.

Nam tử kia nghe như thế liền không thể phản bác.

Đúng là hắn và những người khác chưa từng phản đối ý kiến của Vũ Lục khi y quyết định tiến vào nội Thanh Sơn Lâm.

Nhưng khi tiến vào rồi nam tử kia biết suy nghĩ mình đã sai rồi, từng luồng khí tức ma thú ào ạt xông ra khắp nơi trong nội Thanh Sơn Lâm khiến cho hắn tê dại liền muốn bỏ chạy.

Cũng bởi vì thế mà nam tử này mới trở nên tức giận quên cả lí lẽ như thế.

- Được, ngươi đã nói vậy.

Ai đi cùng ta ?

Nam tử mặc dù tức giận nhưng hắn cũng rất muốn mau chóng rời khỏi đây, nhưng nếu như một mình hắn rời đi chỉ sợ số điểm trước đó hắn cất công đi tìm được đều bị những kẻ này chiếm lấy, nên hắn muốn lôi kéo thêm người.

- Các ngươi thật sự không cảm nhận được sao !? những khí tức khủng bố kia có thể giết các ngươi chỉ trong một hơi thở thôi.

Nam tử đó thấy mọi người không ai đi theo hắn nên hắn liền lớn giọng cảnh báo thêm để mọi người sợ hãi như hắn.

Không nằm ngoài dự đoán của hắn, khi mọi người nghe tới luồng khí tức kia thì liền trầm mặt xuống.

Nam tử kia thấy lời của mình có tác dụng nên liền bổ sung thêm.

- Hơn nữa bên trong đây thất tinh ma thú đầy rẫy, các ngươi nghĩ với sức của các ngươi có thể đánh bại một thất tinh ma thú hay sao.

Nam tử đó từng chữ đều đánh vào những vấn đề nguy hiểm tính mạng khiến mọi người gần như bị thuyết phục.

Lúc này có một nam tử khác nữa đứng ra nói.

- Ta đồng ý với Lục Viên huynh đệ, ta rút lui.

Có người mở đầu thì một bóng người nữ nhi nữa lại bước tới kế bên Lục Viên nói.

- Ta cũng đồng ý rút lui.

Còn lại một người, cũng là một nữ nhi có khuôn trang thanh tú, làn da trắng sáng nhưng cô ấy vẫn chưa tiến về phía Lục Viên mà nhìn về Vũ Lục nói.

- Vũ Lục huynh, Lục Viên nói đúng dù tu vi huynh có cao nhưng thất tinh ma thú không phải là chuyện chúng ta có thể đánh bại được.

Nữ tử này trong ý muốn rõ ràng muốn Vũ Lục không phải mạo hiểm tính mạng mà giành thứ hạng thứ ba.

Cô nhìn Vũ Lục một hồi lâu rồi lại nói.

- Nếu huynh không muốn đi thì muội cũng không thể ép nhưng muội cũng sẽ rút lui, một mình huynh không thể săn bắt được chúng.

Nử tử này từng lời lẽ gần như đều chứa đựng tình cảm, ai cũng nghe ra quan hệ của họ không bình thường.

- ha ha ! Vũ Lục ngươi một thân một mình cũng không thể sống nổi trong Thanh Sơn Lâm đâu, chi bằng chúng ta rút lui.

Lục Viên đứng một bên cười hả hê, dù sao thì ý muốn của hắn là lôi kéo đám người này, chỉ có như vậy hắn mới có thể mở miệng đòi chia ra số ma tinh.

- Ý ta đã quyết, các ngươi có thể trở về, một mình ta sẽ tiếp tục ở lại nơi đây.

Vũ Lục sau khi nghe nử tử kia khuyên bảo nhưng y vẫn muốn ở lại tự mình săn bắt, bởi vì hắn không thể phụ lòng tiểu trấn được nên hắn đã thề rằng dù là trả giá thế nào thì cũng phải đứng thứ hạng thứ ba.

Lục Viên nghe Vũ Lục nói hắn mừng như điên, ý của hắn chính là muốn như vậy, hắn nắm bắt cơ hội nói.

- Nếu ý ngươi đã quyết thế thì ta cũng không thể ép, chỉ là nội Thanh Sơn Lâm nguy hiểm, số ma tinh chúng ta vất vả kiếm được lại đang ở chỗ ngươi, nếu ngươi có mệnh hệ gì chẳng phải bọn ta công cốc sao.

Những người khác nghe tất nhiên là hiểu ý tứ, nhưng lời tên này nói ra một tiếng thì là chúng ta, hai tiếng thì là bọn ta.

Rõ ràng Lục Viên còn muốn gán thêm tội trạng cho họ.

- Được ! vậy ta sẽ trả cho các người.

Vũ Lục nói xong liền hất tay, một đống ma tinh liền rơi trước mặt Lục Viên, hắn đếm đi đếm lại liền phát hiện chỗ này có khoảng 3900 điểm nhưng Lục Viên lúc này lại giở giọng.

- Đây là như thế nào, mọi người đều ra sức nhưng ngươi lại chia không công bằng như thế.

- Mọi người cùng đi săn bắt ma thú, nhưng công lại không giống nhau, bản thân ta bỏ ra nhiều sức thu thập trên 2000 điểm nhưng ta chỉ lấy 2000 điểm, Lục Viên ngươi đừng có mà quá đáng.

Lần này Vũ Lục đã hiểu ý đồ của Lục Viên nên y rất tức giận, gằng giọng nói.

- Ta khinh, rõ ràng ý ngươi muốn độc chiếm nhiều điểm mà còn ra vẻ thanh cao.

Lục Viên nghe Vũ Lục nói, trong ý đó còn cố ý nói hắn tham lam, không biết điều nên thẹn quá hóa giận quát lên.

Vũ Lục là một người chịu cực từ nhỏ, vốn đã rèn được bản tính bình tĩnh nhưng tên Lục Viên này lại dùng từ khó nghe trêu chọc mình, y làm sao lại có thể bỏ qua.

Vũ Lục linh nguyên thôi động lại còn có bát mạch phụ trợ đánh ra một chưởng.

Lục Viên thấy Vũ Lục tức giận lại không nói tiếng nào mà đánh ra một chưởng với toàn phần sức lực nên hắn liền vô cùng kinh hãi.

Nhưng với tu vi luyện mạch nhất trọng muốn đấu với tứ trọng thì thật sự là vọng tưởng.

Lục Viên bị chưởng thủ đánh trúng phun ra một ngụm máu tươi bay ra xa.

Sau khi bị đánh bay Lục Viên chật vật đứng dậy, ánh mắt hắn ngoan độc nhìn Vũ Lục nhưng hắn không đánh lại liền phát động một luồng độn quang bỏ trốn.