Tiên Trù

Quyển 1 Chương 28: Liễu Ảnh

“A…” Nhâm Tiêu Dao hét lên một tiếng thảm thiết, hai tiếng, ba tiếng…

Mấy tên đệ tử đứng quan chiến bên cạnh lần lượt lau mồ hôi lạnh trên trán. Ác độc! Thật quá ác độc! Nếu Lão Tông chủ chỉ đâm vào mông của đại sư huynh thì cũng chẳng có gì phải nói nhưng chọc đít thì đúng là quá đáng rồi. Càng quá đáng hơn là mỗi lần như vậy lão không làm liền mà chần chừ, nhấp nhấp một chút rồi mới đâm tới. Chẳng lẽ lão không biết rằng làm như vậy càng khiến người ta khó chịu hơn sao? Thà rằng lão dứt khoát muốn đâm, muốn chọc gì thì làm luôn đi!?

Nhâm Tiêu Dao đã nổi giận, hoàn toàn nổi giận rồi. Chạy? Chạy không được, mới chạy được mấy bước đã bị lão đầu chặn lại, phía trước còn có một mũi tiêm trùy chuẩn bị phục vụ tiểu đệ của mình. Không chạy? Sau mông liền bị hành hạ khổ sở. Không có cách nào khác, chỉ có thể chạy vòng vòng. Bất kể là bị thiến hay chọc đít đều không thể chịu được.

Hắn phẫn nộ xuất ra một mũi tiêm trùy, cũng bắn về phía tiểu lão đầu. Tất nhiên lão đầu cực kỳ coi trọng tiểu lão đầu, nhanh nhẹn né khỏi mũi tiêm trùy, thần thức Nhâm Tiêu Dao chưa đủ mạnh, hơn nữa kinh nghiệm cũng chưa phong phú, cho dù mũi trùy có thể bẻ ngoặt thì cũng khá vụng về, kém linh hoạt hơn lão đầu nhiều Thế nhưng Nhâm Tiêu Dao cũng là một kẻ có thể chết chứ không chịu được nhục, hắn cắn răng nhanh chóng đánh ra một mũi tiêm trùy về phía lão đầu.

Lão đầu vẫn nhảy lên tránh như vừa nãy, nhưng… “Ầm”, bụi bay mờ mịt, Nhâm Tiêu Dao đã trực tiếp cho linh lực nổ tung. “A…” lần này đến lượt lão đầu hét lên thảm thiết. Bị mất mặt trước nhiều đệ tử như vậy, tất nhiên lão đầu rất tức giận, năm ngọn tiêm trùy bằng linh lực đột nhiên bay về phái Nhâm Tiêu Dao. Ngón này Nhâm Tiêu Dao cũng đã biết, nhưng lão đầu không chỉ dừng lại ở đó. Bởi vì, ngay sau đó, năm mũi tiêm trùy của lão đầu liền chia ra làm năm hướng Đông, Tây, Nam, Bắc cùng với đỉnh đầu, đánh về phái Nhâm Tiêu Dao. Trừ khi Nhâm Tiêu Dao có thể chui vào lòng đất, nhưng hắn không biết độn thuật nên chuyện đó không thể xảy ra.

Nếu không tránh được thì ta trốn, ngươi có năm linh lực trùy thì ta có mười! Ý nghĩ xoay chuyển, mười linh lực trùy…Mẹ kiếp, không còn linh lực rồi!

“Ha ha, có phục hay không? Đồ đái dầm” Lão đầu dùng sức đạp cho Nhâm Tiêu Dao mấy cái, sau đó ngửa mặt lên trời cười dài, tay trái càm lấy vò rượu, tay phải mân mê chòm râu, chân trái dẫm lên trước, lắc lư cả người, cộng thêm đạo bào lếch thếch, quả thực là một lão già cực kỳ vô sỉ.

“Ai bảo ngươi nói cho ta uống nước đái đồng tử.”

“Ta không hề nói”

“Ngươi có nói”

“Không hề”

“Có..Ngươi có nói.” Mặc dù vẫn mạnh miệng nhưng Nhâm Tiêu Dao nhủ thầm trong lòng: Không đúng? Nếu như lão đã nói như thế thì lão sẽ nói “Ta nói thì làm sao? Sao hả? Không phục à? Không phục ta đánh ngươi”. Nhưng sao lần này lão lại thay tính đổi nết thế này?

“Chính tai người nghe được sao?” Lão đầu cũng phát hiện ra điểm bất ổn, cũng thầm nhủ trong lòng: Không nhẽ ta nói mà quên mất? Ta là người tu đạo sao dễ quên thế chứ?

“Liễu Ảnh” “Này, Liễu Ảnh ngươi đừng có chạy!” Vừa mới nghe Nhâm Tiêu Dao gọi tên mình ra, cô nhóc đã nhanh chân bỏ chạy. Thế càng khẳng định thêm chuyện nàng cố ý nói xấu kích động rồi, nên Nhâm Tiêu Dao không để nàng trốn thoát được. Với tu vi còn chưa đến Dưỡng khí cấp một như nàng sao có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay ma đầu Nhâm Tiêu Dao chứ? Chạy chưa được hai bước nàng đã bị hắn ngăn lại.

“Mẹ ơi…Có người ăn hiếp con, ta muốn về với mẹ hu hu…” Liễu Ảnh vừa thấy mình thoát không được liền lập tức ngồi chồm hổm xuống gào khóc.

“Chuyện này…” Nhâm Tiêu Dao lúng túng gãi gãi đầu, thật sự không biết nói gì cho phải. Mình có đánh người đau, cũng chả mắng chửi, thậm chí còn không hề nặng giọng, sao lại có thể nói là bắt nạt nàng được chứ? “Ngoan nào, ngoan nào, là do đại sư huynh sai rồi là được chứ gì? Hay là ta cho ngươi một khối linh thạch nhé?” Nhâm Tiêu Dao đành bất đắc dĩ cúi người xuống, nói dịu dàng dỗ dành.

"Mẹ ơi … Có người ăn hiếp con, ta muốn gặp mẹ ta…” Nghe được những lời đó của Nhâm Tiêu Dao, Liễu Ảnh chẳng những không nín mà còn khóc to hơn. Trong khi đó, mặt Nhâm Tiêu Dao tái hẳn đi rồi, không phải vì Liễu Ảnh khóc to quá mà vì cánh tay trắng xinh nàng ta đang giơ ra. Hắn cắn răng nén lòng, không đưa ra một mà tận ba khối linh thạch.

Dường như cảm thấy ba khối linh thạch đã đủ trả cho tổn thất tinh thần vừa rồi nên Liễu Ảnh lập tức ngưng khóc lại, còn tươi cười rạng rỡ, khiến cho Nhâm Tiêu Dao hoa cả mắt, những đồng môn khác thì trợn mắt há mồm hết cả ra, còn lão tông chủ thì khẽ vỗ lên đầu, trong lòng cảm thấy rất vui sướng.

Quay đầu lại nhìn về lục sư đệ Vương Khai một cách đầy nghi hoặc, Nhâm Tiêu Dao hỏi “Vương Khai, lúc tuyển đồ trước đây, người cầm côn đuổi theo ngươi là người này sao?” “Ta…ta cũng không biết nữa.” Vương Khai thực sự không dám khẳng định gì, lúc đó Ngũ sư tỷ cầm cây côn sắt điên cuồng đuổi đánh một mạch từ Vô Ngân Thành đến mức giờ mình nhớ lại còn sợ! Cả một chặng dài ba mươi dặm mới ác chứ! Lúc ấy ngũ sư tỷ thật ghê gớm, ta không chạy không được. Nhưng mà…nhưng mà, người đang mở miệng khóc đòi mẹ trước mắt này chính là ngũ sư tỷ sao?

Những đồng môn khác cũng biết rõ chuyện đó nên bây giờ nhìn vào Liễu Ảnh, ai cũng cảm thấy hoang mạng tột độ.

“Được rồi, chúng ta cũng nên trở về đi thôi. Vừa rồi, khi ta đánh đại sư huynh, các ngươi cũng đã xem, thử cẩn thận ngẫm lại xem có học them được điều gì không.” Mặc dù bị đái lên giường nhưng sau khi đánh cho Nhâm Tiêu Dao một trận thì lão tông chủ cũng hả giận rồi, về phần Liễu Ảnh á? Quên đi, tên nhóc kia chỉ mới nói một câu đã phải nặn ra ba khối linh thạch, nếu mình nhào vô góp vui không phải là muốn tự chuốc lấy phiền phức sao!

Lão đầu vung tay áo lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, thoáng cái đã thong dong bỏ đi; lão đang thỏa mái trong lòng, trước mặt nhiều người như vậy mà có thể đánh cho Nhâm Tiêu Dao mất mặt nên lão cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Liễu Ảnh nhảy bật dậy, vui vẻ lắc lư bím tóc. Vì nàng ta đang rất cao hứng, không bị sao cả lại còn thu được ba khối linh thạch.

Vương Khai cùng mấy vị sư đệ sư muội cũng mặt mày hớn hở đi về, bọn họ cũng cảm thấy rất hưng phấn vì hôm nay đã được xem một vở kịch vô cùng đặc sắc.

Nhâm Tiêu Dao cũng bỏ về, chỉ có điều hắn chậm chập ủ rủ, đã bị lão đầu đánh một trận, còn bị Liễu Ảnh cướp mất ba khối linh thạch. Thật buồn bực, xem ra cuộc sống hạnh phúc của đại sư huynh ta đây sẽ nhanh chóng biến mất.

Lúc ăn tối, lão đầu và chin đồ đệ quay quần xung quang bàn, ăn uống thả cửa, chín người ăn như chưa bao giờ được ăn, chỉ có Nhâm Tiêu Dao cúi đầu nhét thức ăn vào miệng, chỉ có đĩa Thiên Lam Ti xào tương là chưa đụng đũa. Bữa ăn rất thịnh soạn, gồm một đĩa thịt Tử Xà kho tàu, một đĩa Thúy Hoa Diệp xào xanh, một đĩa Thiên Lam Ti xào tương, một đĩa lạc nhân, một bát Thiết Giáp Xà hầm hương, còn có cả một khay tay gấu.

Ăn uống no nê xong, Nhâm Tiêu Dao khẽ chép miệng, “Ông chủ, các vị sư đệ sư muội, ta định bế quan một thời gian ngắn để đánh sâu vào cảnh giới Dưỡng khí cấp sáu, nên việc ở Phiêu Miểu Lâu đành nhờ vào mấy người rồi. Đại sư huynh ta cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua muốn truyền cho các ngươi chút kinh nghiệm, hy vọng các ngươi về sau phải chú ý.”

“Tốt quá, cám ơn đại sư huynh.” Hôm nay Cao Thủ phải dọn bàn cả ngày nên gặp phải rất nhiều vấn đề mà bản thân không kịp ứng phó, có lần suýt nữa bị khách mắng. Nên giờ được đại sư huynh truyền thụ kinh nghiệm tất nhiên là rất mừng.