Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 45: Khi Võ Giả Biết Pháp Thuật

Bảy tám người theo sát phía sau truy vào hẻm nhỏ, tiếp đó đưa mắt nhìn nhau.

Hẻm nhỏ thẳng tắp, nhà nhà đóng cửa, cũng không có lối rẽ, liếc mắt liền có thể nhìn thấy con đường đối diện, nhưng Tần Dịch lại không thấy.

Hắn vừa mới xông vào, nào ra khỏi hẻm nhanh như vậy?

Nhưng nhìn cả con hẻm, dựa vào tường cũng chỉ có một ít xẻng hốt rác cùng chổi mà cư dân để ở bên ngoài, nhìn thế nào cũng không có biện pháp giấu người, Tần Dịch có thể trốn đi đâu?

- Mọi người đừng mắc lừa, hắn khẳng định chưa ra khỏi hẻm, tản ra lục soát, hơn phân nửa trốn vào trong nhà nào đó.

Mọi người chậm rãi tách ra, riêng phần mình đi về hướng căn nhà bất đồng.

Sau lưng kẻ thù sát thân kia, bên cạnh mấy cái xẻng từ từ hiện ra một cây Lang Nha bổng.

"Choang!"

Một hồi bạo vang kinh thiên động địa truyền đến, mọi người ngay cả màng tai đều đang rung động. Quay đầu nhìn, chỉ thấy cả cái đầu của đồng bạn đều bị nện không còn, cũng không biết một bổng này đến tột cùng dùng bao nhiêu khí lực.

Sau đó liền nhìn thấy Tần Dịch hiện ra bên cạnh xẻng, giống như bay theo đầu hẻm chạy đi.

"..."

Một đám người như rơi vào trong mộng, đều phản ứng không kịp.

Trụ cột đạo thuật, thuật che giấu.

Ngay cả ẩn thân cũng không phải, cũng không phải gây huyễn, mà cùng loại với thêm màu sắc tự vệ cho mình, lừa gạt thị giác của người khác. Đương nhiên cao cấp hơn màu sắc tự vệ một chút, tốt xấu gì cũng là một pháp thuật...

Dù sao liếc mắt nhìn qua chỉ có mấy cái xẻng, đương nhiên không có người để ý, ai biết bên cạnh có Tần Dịch đang ẩn giấu?

Võ giả biết pháp thuật, thật sự ngăn không được...

Bên kia Tần Dịch chạy vội ra khỏi hẻm, vui sướng tràn trề, sảng khoái đến mức muốn bay lên.

Lần phản mai phục này chỉ vì báo thù, rất may mắn, kẻ thù sát thân kia ở gần nơi mình ẩn nấp, dễ dàng bị gõ bẹp. Cho dù không ở gần, hắn cũng định bỗng nhiên hiện thân bổ nhào qua gõ chết lại nói tiếp.

Hai tên sát thân, tự tay gõ chết một tên, cỗ oán niệm thủy chung quấn quanh người lập tức tan đi rất nhiều, phảng phất như có thể cảm thấy từ thân thể đến tâm đều trở nên nhẹ nhàng, vô cùng thoải mái.

Hắn hoài nghi nếu như hoàn thành đại sự báo thù, đến lúc đó thể xác và tinh thần thông suốt, chân khí kẹt rất lâu có khả năng sẽ đột phá, đạt đến Tiên Thiên. Nói không chừng ngay cả pháp lực mới tu đều có thể thông suốt.

Đang nghĩ như vậy liền nhìn thấy tên bán tào phớ kia ở trong một đám người hô to gọi vọt tới về phía mình.

Tần Dịch nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề.

Hắn không chạy trốn tiếp, ngược lại quay đầu xông thẳng vào trận địa địch.

Đội ngũ đông người truy tới đây bị cử động của hắn dọa sợ phanh lại, tiếp đó cực kỳ vui mừng, tản ra rất có tổ chức, tạo thành một cái lưới bao vây.

Tần Dịch phảng phất như chưa phát giác ra, vọt thẳng vào trong lưới.

Miệng lưới thu lại.

Bỗng nhiên tất cả mọi người cảm thấy trước mắt hào quang bùng lên, nhất thời bị đâm nước mắt chảy dài, cái gì cũng đều nhìn không thấy rồi.

Trụ cột đạo thuật, ánh sáng.

Cũng chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, hào quang rất nhanh tiêu tán, trong mơ hồ trông thấy Tần Dịch hung dữ nện một bổng vào đầu đồng bạn ngụy trang bán tào phớ, thừa dịp con mắt của tất cả mọi người không có hoàn toàn khôi phục, lao ra lớp lớp vòng vây, cười to mà đi.

Hai kẻ thù sát thân, bị gõ chết trong phút chốc, cảm giác thoải mái giờ khắc này trong lòng hắn, người ngoài thật sự không thể hiểu được.

Lưu Tô từ đầu đến cuối cũng không có phát qua âm thanh, cũng không có bất kỳ chỉ điểm như đang xem xét biểu hiện của Tần Dịch. Thẳng đến khi tiếng cười của Tần Dịch dần dần ngừng, nó mới ung dung mà nói một câu.

- Trách không được... Ngươi thích Lý Thanh Quân.

Có thể sử dụng đầu óc vận dụng linh hoạt thuật pháp cấp thấp nhìn như không có tác dụng gì trong chiến đấu, cái này cũng liền thôi, đây là chuyện Tần Dịch có thể làm, trong dự liệu.

Nhưng cỗ khí khái anh hùng địch chúng không lùi mà tiến lấy thủ cấp địch cười to mà đi này lại không giống Tần Dịch.

Thì ra một mực cho rằng Tần Dịch không màng danh lợi ở ẩn như cá ướp muối, trong xương cốt lại có một cỗ hào hiệp, phảng phất như khiến cho Lưu Tô nhìn thấy ngân quang trong miếu đêm mưa kia, rõ ràng lòng có chỗ sợ, lại kiên quyết đâm về phía nhện yêu, thẳng tiến không lùi.

Có lẽ, Tần Dịch thủy chung giấu cỗ khí tức ở trong xương cốt, sau khi nhận thức Lý Thanh Quân mới bị chậm rãi câu ra... Cho nên hắn lúc trước thưởng thức Lý Thanh Quân, còn tưởng rằng hắn đang làm chó liếm, thật ra chính bản thân Tần Dịch muốn làm, an nhàn hòa bình ở trong một thế giới khác từ từ bị hao mòn không còn tung tích.

Tiếp đó, trong áp lực cùng bị mai phục ở kinh sư, liếc thấy cừu địch, rốt cuộc triệt để khơi dậy cỗ dã tính của Tần Dịch.

- Đúng vậy.

Tần Dịch không biết nó suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cười trả lời.

- Ta thích Thanh Quân.

Lưu Tô nhẹ giọng cười, tiếng cười hơi có chút ý vị thâm trường.

Tần Dịch thở gấp mấy hơi, quay đầu nhìn lại, truy binh đã mất dấu. Trên thực tế, truy binh bị hắn chơi đùa tan hết khí thế, đâu còn có thể đuổi theo không bỏ? Không truy bao lâu liền càng chạy càng chậm, trơ mắt nhìn hắn rời đi.

Tần Dịch rốt cuộc buông lỏng một chút. Thật ra chút pháp lực kia đã dùng hết, ngay cả chân khí đều có chút đình trệ, giờ phút này mới có thể khôi phục một chút.

Hắn móc ra một viên Hồi Khí Hoàn nhét vào trong miệng, một bên điều tức, tiếp tục chạy tới phủ công chúa. Lại qua một con phố, phủ công chúa đã ở trước mặt.

Tần Dịch chạy vội qua, trực tiếp hỏi thủ vệ.

- Công chúa có ở đây không?

Thủ vệ cười.

- Thì ra là Tần công tử. Công chúa ở bên trong, mời vào.

- Đa tạ.

Tần Dịch nhấc chân muốn bước lên thềm đá, bỗng nhiên khẽ giật mình.

- Đợi một chút, làm sao ngươi biết ta là Tần Dịch?

Thủ vệ cười nói.

- Chuyện giữa Tần công tử và công chúa náo trên quốc yến, chúng ta làm sao có thể không biết, chưa thấy qua cũng nghe người miêu tả qua bộ dạng, Lang Nha bổng kia của công tử quá dễ phân biệt.

"Ah."

Tần Dịch nắm chặt Lang Nha bổng, lại hỏi.

- Ta náo loạn chỉ cách đây một con phố, tại sao các ngươi một chút phản ứng cũng không có?

Thủ vệ giật mình.

- Bên ngoài đánh nhau có quan hệ gì với phủ công chúa đâu, chúng ta lại không biết Tần công tử bị tập kích...

Lời còn chưa dứt, Tần Dịch nâng tay tung một bổng.

- Ta chỉ nói làm náo loạn, ngươi đã biết ta bị tập kích!

Tần Dịch sợ hiểu lầm người tốt, chuẩn bị thu kình một bổng này, chỉ đe dọa một chút. Nhưng hàng giả chung quy vẫn không thể giả trang tiếp, trong cửa thò ra một mâu, đâm trúng đầu bổng, cứu hắn.

Trong cửa truyền đến tiếng thở dài.

- Tần huynh nhạy bén thật sự tương phản rất lớn cùng hình tượng mang theo Lang Nha bổng.

Cửa mở rộng, Mang Chiến mang theo bộ hạ đứng giữa sân. Hai gã thủ vệ giả cũng lui đến đứng thẳng hai bên Mang Chiến, nhìn như thân tín của hắn.

Tần Dịch lui về dưới thềm đá, con mắt nheo lại.

- Thanh Quân ở đâu?

Mang Chiến ra vẻ cao thâm.

- Tần huynh đoán xem?

Tần Dịch ngẩng đầu nhìn lầu các trong phủ, bỗng nhiên xoay người rời đi, trong miệng lẩm bẩm.

- Ngu ngốc, đổi thành ta, nếu đắc thủ đã sớm quay về chỗ của mình phong lưu khoái hoạt, muốn diễn kịch bắt ta để cho thủ hạ phụ trách là được, còn thích tự mình lên diễn kịch làm gì? Thanh Quân đương nhiên vẫn còn ở phủ thái tử.

Hắn đi vô cùng nhanh chóng, cả câu nói xong, người đều cách nửa con phố.

Mang Chiến sắp tức đến lệch mũi, một bên dẫn người đuổi theo, một bên lạnh lùng nói.

- Hai vị Tôn Giả, không ra tay thì còn đợi khi nào!

Yêu phong đột nhiên xuất hiện.

Một con cú mèo màu đen từ bên trái gào thét mà đến, mặt như hình người. Cùng lúc đó, phiến đá mặt đường nhô lên, một con rết cực lớn hiện trước người.

Thanh thế làm cho người ta sợ hãi.

Nhưng Tần Dịch nhịn không được bật cười, cầm Lang Nha bổng đập về về phía đầu con rết.

- Dưới Thất Tinh Ngự Trận, ngay cả Dạ Linh đều chỉ còn một hơi, hai tiểu yêu chưa hóa hình như các ngươi không chết đã là vạn hạnh, thế mà còn dám ra đây cùng ta trang bức!

"Phanh" một tiếng, con rết đáng thương kia còn chưa hoàn toàn hiện ra chỉnh thể, đã bị gõ óc văng tung tóe, đột tử tại chỗ. Cú mèo ở trên không trung một thắng gấp, vỗ cánh bay đi, một cây lông vũ rơi xuống đất, vô cùng hoảng loạn.

Mang Chiến tức giận đến mức liều mạng điên cuồng đuổi theo, Tần Dịch nhanh như chớp sớm đã chạy trốn không còn bóng dáng.

Hắn nói ra vẻ nhẹ nhõm miệt thị, thật ra trong lòng cực kỳ ngưng trọng.

Bởi vì trong tay Đông Hoa Tử mặc dù không có quân đội, nhưng tất có không ít tu sĩ có tu vi nhất định mới đúng. Ngoài ra phương diện yêu quái, cũng không nên tất cả đều là loại thân ở nội thành ăn hết trận pháp của Minh Hà, hấp hối chỉ có thể dọa người này, đáng lẽ sẽ có đại yêu càng mạnh trốn ở đâu đó. Nhưng mình một đường chém giết, lại chỉ gặp võ giả bình thường.

Đương nhiên, bởi vì mình không phải hạch tâm của bố cục này, mặc dù đối phương rất muốn giết hắn, nhưng nói toạc ra hắn chạy thì cũng không có ảnh hưởng gì đối với đại cục, đối phương đương nhiên biết rõ nặng nhẹ, sẽ không an bài chủ lực ở trên người hắn. Mà bọn hắn đến phủ công chúa bắt Lý Thanh Quân cũng chỉ có chút cường độ như vậy, còn bắt hụt rồi... Như vậy có thể nghĩ, giờ phút này phủ thái tử đối mặt áp lực như thế nào.

Nhưng việc này thật kỳ quái...

Đến phủ công chúa coi như đánh lén, còn giải thích được. Bọn hắn có thể công khai vây công phủ thái tử đi giết Lý Thanh Lân? Quốc vương lại chưa chết, Đông Hoa Tử dù được tín nhiệm cỡ nào, việc này cũng rất không có khả năng phát sinh a, mình suy luận Logic nào không đúng?