Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 57: Liệt Cốc Vắt Ngang

Liệt cốc vắt ngang, không biết độ dài, không biết độ rộng, không biết độ sâu, mây mù quanh năm, chim bay khó lọt, đá rơi không phát ra tiếng.

Liệt cốc vắt ngang ở tận cùng phía Nam của Nam Ly Tây Hoang, cũng là tận cùng phía Nam của toàn bộ đại lục.

Nói là cốc thì cũng không đúng, dùng thị giác phàm nhân đi nhìn thì đây chính là chân trời.

Tần Dịch hỏi Lưu Tô.

- Bổng Bổng ngươi đi qua chỗ đó chưa?

- Ta không biết đó là nơi nào, chưa từng nghe qua có chỗ như thế. Ta ở trong núi đã bao lâu, mấy vạn năm thế sự xoay vần, làm sao có thể giống như ta khi đó? Ngươi đi qua chỗ nào, ta cũng chỉ đi qua chỗ đó.

"A..."

Tần Dịch chỉ đi qua ba chỗ, Tiên Tích Sơn, thị trấn phụ cận, Ly Hỏa Thành. Quận gì đó trên đường, chẳng qua đi ngang qua, ngay cả tên đều đã quên.

Hai vị dế nhũi ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Tần Dịch đẩy cửa phòng Dạ Linh ra, Dạ Linh đang quấn chăn nhỏ nằm sấp trên giường tu luyện, nhìn thấy Tần Dịch vào cửa, con mắt nháy nháy.

Đây là buổi tối, ngươi tới làm chi?

Tần Dịch nhe răng cười, xách nàng lên.

- Thúc thúc dẫn ngươi đi xem cá vàng.

Dạ Linh quăng đến ánh mắt xem kẻ ngốc.

- Ai chưa xem cá vàng, có gì đẹp mắt?

- Được rồi.

Tần Dịch thở dài.

- Đi liệt cốc vắt...

Dạ Linh quay người muốn chạy, sau cổ bị Tần Dịch xách, hai chân vung vẩy hai cái trên không trung không chạy thoát, cả người cụp xuống giống như cá ướp muối.

Tần Dịch ngạc nhiên nói.

- Ngươi đi qua? Sợ như vậy.

- Khi ta còn bé lớn lên ở trên liệt cốc đấy, không có xuống dưới.

Dạ Linh sụt sịt.

- Thế nhưng vừa nghĩ tới đã rất sợ...

Tần Dịch nói.

- Ngươi có nghĩ tới hay không, chúng ta không có ai biết phương pháp tu yêu của ngươi, chính ngươi mơ hồ tu luyện cả đời cũng chỉ như vậy. Mà địa phương này lại rất có thể tìm được đồ vật ngươi cần, hoặc pháp quyết hoặc... Tộc đàn?

Dạ Linh có chút sững sờ, trong mắt dần dần có chút tia sáng.

Quả thật có khả năng.

Thiếu nữ dâng lên vô tận dũng khí, chống nạnh nói.

- Ta muốn đi!

Tần Dịch vô cùng vui mừng mà dán vào lưng nàng một lá bùa. Hai ngày nay, thương thế của Dạ Linh đã lành, chiến lực của nàng tuyệt đối là đệ nhất Nam Ly ngoại trừ Minh Hà, không dụ dỗ nàng đi còn lăn lộn cọng lông...

- Đây, đây là cái gì?

Dạ Linh thò tay muốn sờ bùa trên lưng nhưng sờ không tới.

Tần Dịch chậm rãi dán một lá cho mình.

- Thần Hành Phù.

Nam Ly tuy nhỏ, nhưng đi từ Ly Hỏa Thành ở Đông Bắc đến liệt cốc ở tận cùng phía Nam cũng không phải một hai ngày có thể tới, dù tuấn mã cũng phải mất vài ngày. Chính Tần Dịch cũng không nghĩ tới, chế tác Thần Hành Phù không phải vì chạy trốn lúc gặp nguy cơ, mà dùng để đi đường.

Chạy như bay trên đường, Tần Dịch chân chính cảm giác được "Người nhẹ như yến" là cảm thụ gì, một bước đã vọt ra hơn mười thước, phảng phất như thế giới đều đã mất đi sức nặng, dùng hai cái đùi chạy như xe lửa.

Đạo thuật của thế giới này quá thú vị.

Tần Dịch hôm nay chẳng những rất muốn học, thậm chí cảm thấy rất hứng thú, bất kể chế phù hay luyện đan hay bày trận, hay nội đan tu luyện, quả thật có thể làm cho người ta trầm mê.

Chỉ sợ tinh lực hắn không đủ, học không hết nhiều như vậy.

Bất quá nói đến mình cũng rất ngưu bức, mới học bao lâu, học qua đã rất rộng rồi, chế phù đều bát phẩm...

Đang tự luyến, bên tai truyền đến âm thanh của Dạ Linh.

- Đây là phù rác rưởi gì, còn không nhanh bằng tự ta bay.

Tần Dịch lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp.

Nhìn thấy Dạ Linh mở rộng hai cánh, ngay lập tức không thấy.

"Kháo..."

Tần Dịch liều mạng truy ở phía sau, lệ rơi đầy mặt.

Tần Dịch chạy vội trên đường, bóng đêm dần biến mất, mặt trời mọc lên ở hướng Đông. Lý Thanh Quân một đêm không ngủ, sưng mắt đi ra cửa.

Mới vừa ra khỏi phủ thái tử, nàng đã có chút sửng sốt.

Lý Thanh Lân được mấy tên thị vệ bảo vệ chậm rãi đi tới.

Hắn đi có lực hơn một chút, không còn tập tễnh như mấy ngày hôm trước, chắc do dược Tần Dịch luyện cho hắn mấy ngày nay có chút hiệu quả, củng cố khí huyết.

- Sao huynh lại tới đây?

Lý Thanh Quân ngạc nhiên nói.

- Hôm nay không cần vào triều?

- Hôm nay nghỉ triều.

Lý Thanh Lân nở nụ cười.

- Ra ngoài đi một chút, cũng có lợi cho huyết mạch thông suốt.

Lý Thanh Quân gật gật đầu, mọi người đều là Võ Giả, biết rõ đạo lý này.

Thần sắc Lý Thanh Lân có chút quái dị.

- Tại sao muội lại từ nơi này đi ra? Chẳng lẽ đã cùng Tần Dịch...

- Không có...

Lý Thanh Quân nói.

- Huynh tới tìm Tần Dịch? Hắn nói, đan cho huynh cũng không thể ăn nhiều, ăn nhiều vô ích.

Lý Thanh Lân trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói.

- Không có việc gì, chẳng qua muốn tâm sự với hắn. Muội biết đấy, cả triều văn võ, người có thể nói lời trong lòng không nhiều lắm.

Lý Thanh Quân ngưng mắt nhìn hắn, trong lòng thở dài một hơi.

Nàng biết rõ thật ra trong lòng ca ca đang áp chế mâu thuẫn, đến tìm Tần Dịch chưa chắc có lời gì trong lòng, chẳng qua Tần Dịch có thể để cho hắn cảm thấy cách tu tiên, cách trường thọ gần hơn một chút, theo bản năng đến gặp nhau. Sau khi gặp nhau lại cũng sẽ không đi nói tu tiên, mỗi lần đều muốn nói lại nghẹn trở về.

Nàng đã tận mắt thấy nhiều lần.

Nhưng nàng sẽ không cảm thấy ca ca buồn cười, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, thật sự có thể lý giải.

Kể cả nghe nói mấy ngày nay ca ca ở trong cung nóng nảy, thường xuyên trách mắng cung nữ thái giám, mặc dù nàng không thích ca ca như vậy, nhưng cũng có thể thông cảm lo nghĩ trong lòng hắn. Chỉ hy vọng hắn có thể sớm ngày thoát ra khỏi trạng thái tâm lý hiện tại.

- Không cần đến tìm Tần Dịch.

Nàng rốt cuộc mở miệng.

- Hắn...

Lý Thanh Lân biến sắc.

- Hắn đi rồi? Muội không giữ được hắn?

Thái độ này khiến cho Lý Thanh Quân có chút khổ sở.

- Huynh đối đãi Tần Dịch như vậy sao?

Thần sắc Lý Thanh Lân biến ảo mấy lần, ngữ khí chậm lại.

- Tần Dịch là người thế ngoại, bản chất không có khác biệt quá lớn với Minh Hà, có lẽ với rất chân thành với bằng hữu, nhưng sẽ không có phụ thuộc cùng tình cảm gì đối với Nam Ly. Đối với Nam Ly, tâm tình của hắn thủy chung là đứng ngoài quan sát. Ta mấy ngày nay vẫn luôn suy nghĩ, liệu hắn có đi hay không.

- Cho nên huynh ban cho hắn chưc Quốc Sư, ban thưởng phong phú... Cùng với hôn sự của ta, chỉ vì giữ hắn?

Lý Thanh Lân thở dài.

- Ta biết rõ hắn không quan tâm những thứ đó, nhưng trừ những thứ đó ra, còn có thể như thế nào?

- Giữ hắn, lại có thể thế nào?

Lý Thanh Quân thở dài.

- Có thể luyện đan cho huynh? Trì hoãn già yếu hay... Trường sinh?

Đồng tử của Lý Thanh Lân co rụt một chút.

- Hắn đi rồi, nhưng hắn vì giải nguyền rủa cho huynh, đi liệt cốc vắt ngang cửu tử nhất sinh.

Lý Thanh Quân thản nhiên nói.

- Hắn xác thực không có tình cảm đối với Nam Ly như Minh Hà đứng ngoài quan sát Nam Ly chìm nổi, nhưng hắn có tình cảm của một cá nhân, không cách nào đứng ngoài quan sát chúng ta.

Thần sắc của Lý Thanh Lân lại biến đổi, đổi lại một nụ cười.

- Tần Dịch đúng là bằng hữu chân chính.

- Hai người chưa chắc là bằng hữu. Bất luận huynh đối với hắn, hay hắn đối với huynh.

Lý Thanh Quân chậm rãi nói.

- Nhưng hắn là tướng công của ta.

Lý Thanh Lân ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười.

- Muội trưởng thành rồi.

Nói xong xoay người, chậm rãi rời đi.

Lý Thanh Quân đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn, bàn tay nhỏ nhắn nắm thật chặt ống tay áo. Trong này có một pháp quyết tu luyện mà Tần Dịch cho nàng.

Nàng nhớ tới ngôn ngữ của Tần Dịch lúc gần đi.

- Ta lần này đi không biết kết quả, cũng không biết thời gian, không thể ký thác tất cả chờ mong vào đây. Nếu như Thanh Lân huynh cuối cùng nhịn không được muốn tu luyện... Vậy thì cho hắn, luôn tốt hơn chính hắn đi luyện pháp môn rác rưởi mà Đông Hoa Tử để lại.

Nàng khẽ thở dài, mệt mỏi quay người hồi phủ.

Minh Hà đang ở sau lưng nhìn nàng.

Lý Thanh Quân không thích Minh Hà.

Mặc dù nàng nói không phản đối Tần Dịch cùng Minh Hà... Nàng không thích không phải phương diện này, mà luôn cảm thấy ánh mắt của Minh Hà làm cho nàng rất không thoải mái.

Tựa như một đôi mắt ở trên mây nhìn xuống, rất lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào Nam Ly, nhìn Lý Thanh Lân, nhìn Tần Dịch, nhìn Lý Thanh Quân nàng, đứng ngoài quan sát hỉ nộ ái ố của mỗi một người bọn họ, tựa như đang lật từng quyển truyện, cuối cùng hóa thành lĩnh ngộ của chính nàng.

Lý Thanh Quân có khi sẽ nổi lên một loại suy nghĩ ác ý... Ngày nào đó chính ngươi rơi vào hồng trần, nhìn ngươi sẽ có bộ dạng gì!

Mặt trời mọc mặt trăng lặn, lại qua hai ngày.

Tần Dịch phong trần mệt mỏi mà chạy tới liệt cốc vắt ngang.

Trước mắt là một mảnh sương mù mênh mông, nhìn không thấy đối diện, nhìn không thấy đáy cốc, mờ mịt bao la.

Tần Dịch hít một hơi thật sâu, nửa ngồi trên vách đá, muốn mở địa đồ xem vị trí.

Lưu Tô bỗng nhiên nói chuyện.

- Cái gọi là liệt cốc vắt ngang thì ra chính là vị trí này a?

- Sao ?

Ý niệm Tần Dịch hỏi.

- Ngươi đã tới?

- Đương nhiên đã tới.

Ngữ khí Lưu Tô rất cổ quái.

- Bởi vì toàn bộ liệt cốc này... Bị ta đánh thành như vậy.

Tần Dịch lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đáy vực.