Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 89: Đây Chính Là Đế Vương

Vào ngày Tần Dịch khỏi hẳn, Thừa Hoàng lại xuất hiện.

- Ngươi đề cử Chanh Tinh cho Dạ Linh, bổn vương từ nhỏ ở Yêu Thành chưa nghe nói qua, đó là vật gì, ăn ngon không?

Tần Dịch có chút tiếc nuối.

- Một loại quả chua... Không có thì thôi.

- Nghe có vẻ ăn rất ngon, hôm nào nghĩ cách đi nhân gian cấy ghép một cây tới đây.

- Nhân gian cũng chưa chắc có, ta thuận miệng nói bừa đấy... Lại nói đại vương cô không phải sớm nên Tích Cốc sao? Hứng thú đối với ăn như vậy, chuyện gì xảy ra?

- Ta nghe nói thái giám cũng có thể tìm nữ nhân, vì sao ta Tích Cốc không thể ăn?

- ... Được rồim cô đúng.

Tần Dịch nói.

- Ta rất bội phục đại vương, chuẩn bị chuyện lớn như tiến vào thánh địa, ngoài có cường địch, trong có gian tế lại có thời gian rảnh đi quản chuyện lông gà vỏ tỏi như ta đề cử thân vệ gì cho Dạ Linh. Cái này cũng liền thôi, rõ ràng còn nghĩ đến ăn chanh.

"A..."

Thừa Hoàng không thèm để ý mà nở nụ cười.

- Yêu được sinh đã khó khăn, còn cả ngày mặt mày ủ rũ chẳng phải làm khó chính mình? Tâm sự đầy bụng, nghe được Lẫm Sương Quả đã lòng như lửa đốt giống như ngươi, dường như chết còn nhanh hơn ta một chút.

Tần Dịch vỗ trán, không còn mặt mũi tranh luận.

Thừa Hoàng quan sát hắn một hồi từ trên xuống dưới mà, tươi cười vũ mị.

Tần Dịch vô thức lui về phía sau nửa bước.

- Làm sao vậy?

- Ngươi cũng không thể mặc cái áo ngủ này đi ra ngoài?

Thừa Hoàng lấy ra một bộ thanh sam từ trong giới chỉ.

- Lúc trước thấy ngươi mặc y phục màu này không tệ, mặc thử xem.

Tần Dịch tiếp nhận y phục, mặc dù vẫn là thanh sam thuần khiết, không có gấm vóc sặc sỡ nhưng vào tay đã cảm thấy cấp bậc vải vóc hoàn toàn bất đồng với lúc trước, hắn cũng không thông thạo đối với cái này, nói không ra nguyên do.

Tiến vào sau bình phong thay đổi, mới phát hiện bên hông còn có trụy sức, dây lưng vừa thắt, ngọc bội tô điểm, nhìn mình trong gương, lập tức tăng thêm vài phần tao nhã phong thần như ngọc, đã có chút hương vị của công tử tuấn dật thời cổ trong tranh.

Lúc trước, Ưng Lệ tùy ý mua y phục may sẵn, luôn có vài phần không vừa người, bộ này như làm theo yêu cầu, hoàn toàn vừa người, mặc vào thoải mái, vô cùng dễ chịu.

Trong thức hải truyền đến âm thanh của Lưu Tô.

- Y phục này là pháp y, có lực phòng hộ ngũ hành rất tốt, cũng có hiệu quả nhất định đối với đao kiếm... Ngọc trụy kia có tác dụng trợ giúp pháp lực của ngươi khôi phục cùng tuần hoàn, cũng có thể xưng pháp khí... Sớm mặc những thứ này đi địa quật Lẫm Sương, chỉ sợ sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Pháp y, pháp khí. Có lẽ cấp bậc không tính cao, nhưng Tần Dịch biết rõ cái này đã có giá trị cực lớn. Chỉ cần ngẫm lại lúc trước ở quốc vương Nam Ly sẽ biết, Nam Ly tuy là tiểu quốc, nhưng dù gì cũng là người đứng đầu một nước, thế mà không có loại vật này, Đông Hoa Tử vơ vét lâu như vậy cũng chỉ có một chút mặt hàng "Có linh lực nhưng không xứng xưng làm pháp khí".

Ngọc bội của Lý Thanh Lân không biết kiếm ở đâu ra... Hơn phân nửa có duyên pháp khác.

Thế nhưng, vì sao "Pháp y" quý trọng như vậy vừa người như thế?

Thần sắc Tần Dịch có hơi cổ quái mà đi ra khỏi bình phong.

- Đồ vật quá mức quý trọng, tại hạ chỉ sợ hưởng thụ không nổi.

Mị nhãn Thừa Hoàng ngập nước sáng ngời, nhìn hắn không chuyển mắt, khẽ cười nói.

- Từng nghe người nói mạch thượng nhân như ngọc (*), luôn cảm thấy nói ngoa. Hôm nay nhìn ngươi, giống như thật sự có vài phần hương vị.

[*: ý chỉ các cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành]

Da Tần Dịch dày đến mấy cũng không cách nào hưởng thụ loại lời này, đứng tại chỗ cả buổi cũng không biết lên tiếng như thế nào.

Ánh mắt Thừa Hoàng lưu chuyển, cười nói.

- Nếu ngươi muốn chiến vì bổn vương, đây chính là trang bị tướng sĩ của bổn vương nên có, có cái gì hưởng thụ không nổi?

Tần Dịch vẫn nhịn không được hỏi.

- Đây... Đại vương cố ý cho người làm theo yêu cầu?

Thừa Hoàng mỉm cười.

- Bổn vương cung cấp vải, Trình thị Cẩm Tú Phường tự tay dệt cho ngươi.

Trình Trình dệt sao? Đúng rồi, nàng đã từng nói qua nàng làm thêu thùa dệt y.

Thừa Hoàng không có nói nhiều, chậm rãi thu nụ cười, thản nhiên nói.

- Thời gian không sai biệt lắm, đi theo ta.

Đi theo sau lưng nàng ra khỏi cửa, Tần Dịch mới lưu ý thấy nàng hôm nay đi ra ngoài cũng không phải váy dài quét đất, mà một thân trang phục trắng như tuyết, càng lộ ra thân hình phập phồng hấp dẫn. Có vòng vàng trên ống tay áo và ống quần, phía dưới là chân trần.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

... ...

Cái gọi Côn Bằng Tử Phủ, chính là hậu sơn của hoàng cung.

Sườn núi có động, vô số yêu quái trông coi bên ngoài, sát khí ngút trời. Thấy Thừa Hoàng mang theo Tần Dịch đến, vô số ánh mắt mang theo ý vị bất đồng rơi vào trên người Tần Dịch, lại rất nhanh khom mình hành lễ.

- Tham kiến đại vương.

Thần sắc Thừa Hoàng lãnh đạm gật đầu, mang theo Tần Dịch bước vào sơn động.

Đi vào trong động, sáng tỏ thông suốt, một không gian cực kỳ rộng lớn, không gian đủ loại dấu vết trận pháp, lúc này đã toàn bộ "Tạm thời turn off".

Dạ Linh đã chờ ở bên trong, nhìn thấy Tần Dịch có chút vui mừng, vẫy tay nói.

- Ca ca, nơi đây!

Tần Dịch cũng có chút vui mừng, nếu thật sự hợp tác cùng đám yêu quái bên ngoài, hơn phân nửa không quá trôi chảy, người ta cũng sẽ không nghe mình chỉ huy, có Dạ Linh ở đây thì tốt hơn.

Thừa Hoàng cũng nói.

- Ngươi không cần phải để ý đến nữa yêu thủ sơn, bất luận phía dưới đánh như thế nào, ngươi tọa trấn tốt phòng tuyến cuối cùng này, chớ tùy tiện rời đi. Ta cố ý lưu Dạ Linh lại giúp ngươi, thực lực của nàng coi như tạm được trong Yêu Thành, huynh muội các ngươi hợp tác cũng ăn ý.

Tần Dịch gật đầu, ánh mắt dò xét trận pháp xung quanh, có chút im lặng.

- Đại vương thật sự để mắt ta, trận pháp này vô cùng biến hóa, cô thật sự cảm thấy ta có thể khống chế?

- Cho dù ngươi không thể khống chế hết, chỉ cần mở trận pháp mặc cho nó tự mình phát huy hiệu quả cũng đã đủ ngăn địch. Để ngươi thủ ở chỗ này, chẳng qua có một người có thể tin được tọa trấn tâm trận, có thể ứng biến. Ví dụ như có nội gian hiểu được làm sao đóng trận pháp, ngươi có thể thay đổi trận nhãn, điều chỉnh phương vị, hoá sinh thành tử, đây chỉ là thao tác đơn giản đối với một người hiểu trận.

Lưu Tô ở trong thức hải nói.

- Vẻn vẹn như thế, xác thực không khó, cũng không coi là nhiệm vụ nguy hiểm. Nhưng ta cảm thấy không đơn giản như vậy... Được rồi.

Nó cũng biết, bất kể đơn giản hay không, đến lúc này đã không có đường lui, có việc cầu người chính là như thế, trừ phi ngươi triệt để buông tha.

Trong lúc nói chuyện, chân Thừa Hoàng đi không ngừng, đã một đường xuyên qua đại điện cực lớn. Qua một cửa đá, lại có một thông đạo dài, một đại môn màu vàng cực lớn dựng ở tận cùng bên trong.

Tần Dịch cùng Dạ Linh đi vào theo. Hai bên thông đạo có sáu cái lỗ cắm, trên đại môn màu vàng chính diện giống như có phù điêu, khắc đủ loại dị thú vô cùng kỳ quặc, có Long có Phượng, Tần Dịch liếc mắt đã phát hiện Thừa Hoàng cùng Đằng Xà ở trong đó.

Hai mắt Dạ Linh nhìn chằm chằm vào Đằng Xà kia.

Tần Dịch cũng đặc biệt lưu ý Đằng Xà, sau đó cảm thấy... Được rồi, lớn lên hung như vậy, cũng may Dạ Linh không giống ngươi.

Nhưng bất kể lớn lên như thế nào, đủ loại dị thú dữ tợn nhìn qua, sát khí đập vào mặt có thể làm cho khí huyết người ta bất ổn, hô hấp khó khăn.

Đây không phải điêu khắc.

- Đây không phải điêu khắc, là Vạn Thú Đồ Đằng hình thành tự nhiên trên thi cốt của Tiên Thánh.

Thừa Hoàng ước mơ.

- Thật không biết, lúc nào ta mới có thể tu đến cảnh giới như Tiên Thánh, ngay cả thi cốt đều có thể tự diễn sinh ra thiên địa.

Tần Dịch khẽ vuốt cằm.

Thi cốt Côn Bằng này thực có thể xem như tự diễn sinh ra thiên địa, địa hình đặc thù nào trong Yêu Thành cũng có, ngươi coi chúng do trời xanh tạo hóa mà thành cũng không có vấn đề. Đối với cư dân Yêu Thành, Côn Bằng chính là trời xanh. Đừng nhìn đây chỉ là "Tiểu thiên địa", người ta chẳng qua là thi cốt, làm sao biết thời điểm toàn thịnh có thể làm đến mức nào?

Lưu Tô mặc dù trảm Côn Bằng, chỉ sợ phương diện cảnh giới chưa chắc thắng được, cho nên lúc trước ở cửa thành, ngữ khí của Lưu Tô cũng không có cảm giác miệt thị khi thốt ra câu "Bại tướng dưới tay", ngược lại cho rằng mình mới là người "Thua", lộ ra kính ý đối với địch thủ này.

Lúc này, Lưu Tô cũng rất trầm mặc, giống như nhớ lại.

Thừa Hoàng vung cánh tay nhỏ nhắn, mười hai miếng lệnh bài xương trắng có khắc những hình dáng yêu bất đồng tản ra, trôi lơ lửng bên người nàng, nhẹ nhàng xoay tròn, tiếp theo chuẩn xác bay tới lỗ cắm tương ứng, chậm rãi rơi xuống.

Mười hai lệnh bài đồng thời cắm vào trong lỗ trong nháy mắt phát ra ánh sáng rực rỡ, xương trắng như tung bay bột phấn, có mười hai giọt máu xoay tròn trên lỗ, dần dần, cả thông đạo đều biến thành biển máu, ngàn vạn dị thú trên đại môn màu vàng kia phảng phất như sống lại, ngửa mặt lên trời gào thét trong biển máu.

Trung tâm biển máu, tóc dài Thừa Hoàng tự động, tản ra rồi dựng lên, âm thanh không còn kiều mị hoặc như bình thường, trở nên lãnh đạm nghiêm túc.

- Cửa này lập tức sẽ mở, các ngươi thối lui ra ngoài trận. Nếu không có ai xông trận coi như xong, có bất kỳ ai tới gần, giết chết bất luận tội!

Trên thực tế, không cần nàng nói, Tần Dịch cùng Dạ Linh đều cảm thấy có chút đứng không vững. Yêu khí đập vào mặt trong biển máu... Cũng không phải mạnh mẽ, mà quá mức hung lệ, hai người đều cảm thấy vô cùng khó chịu. Thẳng đến khi rời khỏi hành lang biển máu ra đến bên ngoài đại điện, hai người còn có chút mồ hôi lạnh đầm đìa.

- Yêu quái bị yêu khí như thế tẩy rửa... Trách không được Minh Hà lúc trước nói như vậy...

Dạ Linh có chút lo lắng.

- Sư phụ tiến vào, sau khi đi ra sẽ không trở nên rất hung đó chứ?

- Ta không biết, hơn nữa...

Tần Dịch dừng một chút, thấp giọng nói.

- Nàng vốn không lương thiện.

Dạ Linh trừng to mắt.

- Sao ca ca nói sư phụ như thế?

- Không biết, chỉ là một loại trực giác... Nhiệm vụ lần này quá mức kỳ quái.

Tần Dịch thấp giọng tự nói.

- Cho dù không đề cập tới cái khác, ít nhất phòng tuyến bên ngoài này... Ở trong mắt nàng đều không phải mạng người.

Dạ Linh ngơ ngác xuyên thấu qua ngoài động mà nhìn thủ vệ rậm rạp từ chân núi đến sườn núi, nàng biết ca ca nói đúng.

Giá trị duy nhất của những yêu quái này chính là dùng mạng ngăn chặn bước chân của địch nhân.

Lưu Tô ngược lại cảm thấy nên như vậy.

- Đây chính là đế vương. Suốt ngày vứt mị nhãn trêu chọc tới trêu chọc lui mới gọi là không hiểu thấu đấy.